Tuy lúc này mới qua sáu giờ thế nhưng trên đường phố thành phố Đông Bộ đã là đèn hồng lấp lánh, rực rỡ sắc màu. Những chiếc bóng đèn tỏa sáng hai bên đường giống như một đội quân danh dự, rất đồ sộ, tạo nên một phong cảnh tươi đẹp trong thành phố Đông Bộ.
Sau khi Lý Đông Lực xây dựng nhà máy bóng đèn tiết kiệm điện ở thành phố Đông Bộ, vì muốn nhanh chóng mở ra nguồn tiêu thụ mà bỏ ra ba nghìn chiếc bóng đèn dùng để chiếu sáng đường phố thành phố Đông Bộ. Sách lược nho nhỏ này đã đưa đến danh tiếng tốt cho xí nghiệp bóng đèn Thần Quang, cũng xem như nhận được hiệu quả là tiếng vang khá tốt trong xã hội, những con đường ở thành phố Đông Bộ sáng rực lên, lại có thêm hương vị tiết kiệm điện.
Anh Đổng lái xe trên đường phố chen chúc, sau khi bẻ cua hai lượt thì dừng lại trước một tòa nhà năm tầng. Tuy tòa nhà năm tầng này không cao thế nhưng tường gạch ngăm đen lại làm cho nó bùng ra vẻ đẹp trầm trọng quý giá, thần bí khó lường.
Một khoảng đất trống rộng như sân bóng rổ trước tòa nhà đã dừng đầy xe, đủ mọi loại xe tốt, chỉ cần tùy ý đưa mắt qua là thấy rõ ràng. Vương Tử Quân có kiến thức sơ lược về các loại xe, hắn liếc mắt qua và cảm thấy phần lớn đều là Mercedes Benz và BMW.
- Chủ tịch Vương, nơi đây chính là hội sở Thân Quý.
Anh Đổng dừng chiếc Audi lại rồi khẽ nói với Vương Tử Quân.
Khi bọn họ dừng xe lại, một chiếc Mercedes Benz chạy đến như bay, nếu như anh Đổng không phải có kinh nghiệm lái xe nhiều năm để rồi nhanh chóng đánh tay lái, chỉ sợ hai chiếc xe sẽ húc vào nhau.
Từ khi lái xe cho Vương Tử Quân đến bây giờ thì anh Đổng cực kỳ chú ý, theo lời của hắn thì chạy xe chở lãnh đạo phải đặt trái tim lên cuống họng, tuyệt đối không dám tăng tốc vượt qua con số tám mươi kilomet một giờ. Dù những đồng sự trong ban lái xe đều cười chọc hắn lái xe như vậy là thật sự xem thường tính năng an toàn của chiếc xe Audi của chủ tịch Vương, thế nhưng anh Đổng vẫn kiên trì nguyên tắc của mình, dù người ta có nói thế nào thì vẫn xem công tác an toàn là trên hết.
Anh Đổng là lái xe của chủ tịch Vương Tử Quân, hắn biết ngày nay trên quan trường thì xe chính là thể diện của lãnh đạo, chiếc xe Audi màu đen này chính là gương mặt của lãnh đạo, có ai dám không đếm xỉa đến sự hiện hữu của nó? Nếu xe của hắn chạy trên phố, trong thành phố Đông Bộ này căn bản không có xe nào dám vượt. Hơn nữa mỗi lần đi làm thì điều này càng thấy rõ ràng hơn, mọi người đều phải cung kính đứng sang một bên, sau khi thấy xe của chủ tịch Vương đi qua mới dám tiếp tục.
Phần vinh quang như vậy cũng làm cho anh Đổng cảm thấy có thành tựu, nó giống như cùng hoàng đế đi tuần, người qua đường đều phải tránh, thế cho nên hắn sao có thể vì sự chủ quan mà đánh mất quyền lợi tốt đẹp của mình cho được?
Trong thành phố Đông Bộ không có ai dám không nể mặt chủ tịch Vương, điều này làm cho anh Đổng cảm thấy rất tự hào. Hơn nữa hắn rất quý trọng phần công tác của mình, tuy rất biết cách tự hạn chế, kiên quyết không thu tiền hay vật gì của người ta, thế nhưng cuộc sống gia đình vẫn càng ngày càng tốt hơn khi hắn làm lái xe cho chủ tịch Vương.
Nhà máy may Miên Phưởng thay đổi chế đội xã hội, thế nhưng đạo lý đối nhân xử thế ở trong nước sẽ không vì một xí nghiệp thay đổi chế độ xã hội mà thay đổi theo. Vợ anh Đổng vốn là công nhân, sau khi thay đổi chế độ thì tiến lên làm cán bộ xí nghiệp. Đám người trong nhà máy tuy rất hâm mộ nhưng cũng biết đó là chuyện đương nhiên, vì nàng là vợ của lái xe cho chủ tịch Vương, nếu như không được như vậy mới là bất thường.
Anh Đổng bị chiếc xe Mercedes Benz kia dọa cho vã mồ hôi lạnh, hắn đang định xuống xe nói lý luận vài câu thì bị Vương Tử Quân cản lại. Hắn còn chưa kịp đẩy cửa thì Vương Tử Quân đã dùng giọng nhàn nhạt phân phó:
- Anh Đổng, không cần đi ra.
- Chủ tịch Vương, anh xem, tôi...
Anh Đổng định nói vài câu, thế nhưng nghĩ đến thân phận của Vương Tử Quân, hắn lập tức nuốt lời vào bụng.
- Anh điện thoại cho Nguyên Thương, để anh ấy tìm người điều tra về chiếc xe này.
Vương Tử Quân mỉm cười với anh Đổng rồi khẽ nói.
Anh Đổng tất nhiên biết Nguyên Thương trong lời nói của chủ tịch Vương là ai, lúc này chủ tịch Vương nói hắn gọi điện thoại cho thư ký trưởng Thái Nguyên Thương, rõ ràng là chủ tịch Vương rất mất hứng vì chuyện lần này, tất nhiên cũng sẽ có người trừng trị chiếc xe Mercedes Benz kia.
Anh Đổng nhìn thoáng qua chiếc Mercedes Benz phía bên kia, sau đó hắn nhanh chóng bẻ tay lái cho xe chạy đến dừng lại ở một vị trí khác. Hắn vừa dừng xe lại yên ổn thì có một cặp nam nữ bước xuống chiếc xe Mercedes Benz cách đó không xa. Nhờ ánh đèn mà thấy người đàn ông kia chưa đến ba mươi, không có bất kỳ điểm nào đặc biệt, nhưng người phụ nữ đang kéo lấy cánh tay hắn lại mặc một bộ váy mỏng, nhìn qua có vẻ cực kỳ đẹp đẽ động lòng người dưới ánh đèn rực rỡ.
"Cẩu nam nữ, khốn kiếp, thiếu chút nữa làm ông đây chết khiếp!"
Anh Đổng dùng giọng oán giận mắng một câu, sau đó xe đã dừng lại ổn định, Vương Tử Quân bước xuống xe. Triệu Quốc Lương theo sát phía sau Vương Tử Quân, hai người đi vào trong hội sở Thân Quý.
Một nhân viên mặc chế phục đứng bên cửa dùng giọng nho nhã lễ độ chào đón từng vị khách đến hội sở. Khi hai người Vương Tử Quân vừa đi đến cửa, nhân viên kia còn chưa kịp mở miệng thì đã có người cười nói:
- Chủ tịch Vương, tôi định đến phòng làm việc để nghênh đón cậu, thế nhưng biết cậu là người an phận, cũng không muốn phô trương, thế cho nên đành đợi cậu ở chỗ này.
Vương Tử Quân thấy người lên tiếng thì nhanh chóng nở nụ cười, hắn vươn tay bắt tay với Tần Vĩnh Cách, sau đó cười nói:
- Thư ký trưởng, nếu nói nghênh đón thì phải là tôi đến đón ngài mới đúng, ngài đại giá quang lâm đến thành phố Đông Bộ, thật sự làm cho tôi cảm thấy rất vinh hạnh. mới nhất ở TruyenFull.vn
Hai người bắt tay nhau, bọn họ đều biết rõ chỗ này không phải nơi nói chuyện, vì vậy cũng không nói gì nhiều. Dưới sự dẫn đường của Tần Vĩnh Cách, hai người đi đến thang máy chuyên dụng, vài phút sau đã đi đến một gian đại sảnh rộng khoảng một trăm mét vuông.
Trong phòng là một chiếc bàn tròn lớn có thể chứa được hơn hai mươi vị khách, ánh đèn chiếu xuống làm cho mặt bàn bóng loáng chợt bừng sáng. Khoảnh khắc khi đi vào trong phòng, bốn cô gái cao ráo xinh đẹp mặc sườn xám màu trắng có dáng người giống hệt nhau khẽ khom người cúi chào. Gian phòng được lắp đặt thiết bị rất tốt, khá thanh lịch, nhưng bên trong thanh lịch lại ẩn giấu một cảm giác cao quý siêu phàm thoát tục.
Khi Vương Tử Quân và Tần Vĩnh Cách đi vào trong phòng, vài người đang ngồi bên cạnh bàn chợt đứng lên.
- Chủ tịch Vương, mời ngài ngồi bên này.
Tần Vĩnh Cách đưa tay mời Vương Tử Quân đi đến chiếc ghế chính giữa bàn tròn, sau đó dùng giọng cười tủm tỉm nói. Bốn nữ nhân viên mặc sườn xám trắng cũng nhanh chóng tiến lên đi đến bên cạnh ghế, chậm dãi kéo chiếc ghế ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...