Rõ ràng Hào Nhất Phong căn bản còn chưa thỏa mãn về chữ của mình.
- Thật sự vẫn còn thiếu một chút.
Hào Nhất Phong khẽ nói, lời nói này rơi vào trong tai làm cho Trương Hội Quân sinh ra ý nghĩ khác thường.
Vẫn còn thiếu một chút, như vậy là có ý gì? Bí thư nói như vậy là có ý gì? Trương Hội Quân không ngừng tự hỏi, hắn trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng chú ý nói:
- Bí thư, chữ viết của ngài cực kỳ khí thế, chỉ sợ là nhân sĩ thư pháp bình thường sẽ không thể nào viết ra được.
Hào Nhất Phong chỉ vào chữ đạo trên giấy rồi nói:
- Vì cảm giác thiếu một chút mà nhìn qua lại giống chữ "đao".
Giống chữ "đao"? Trương Hội Quân chợt sững sờ, hắn cẩn thận xem xét điểm thu bút trên tranh chữ của Hào Nhất Phong, thật sự thấy nét bút cuối cùng của chủ tịch Hào giống như có hơi vểnh lên.
- Trong thư pháp chú ý mượt mà, vì thế mà một nét cuối cùng của tôi xem như phá hủy chữ này.
Hào Nhất Phong thật sự giống như một tác giả đang rất đau lòng, lão đang cảm khái vì chữ của mình.
Trương Hội Quân cũng không nói thêm điều gì, tuy lúc này hắn có thể nắm chắc tiếp thu một nửa ý nghĩ của Hào Nhất Phong, thế nhưng cuối cùng cũng không nói được gì cho tốt.
- Hội Quân, tôi tặng cậu chữ này.
Khi Trương Hội Quân đang suy xét thật kỹ tâm ý của Hào Nhất Phong, đột nhiên Hào Nhất Phong khẽ nói.
Hào Nhất Phong gọi mình đến tuyệt đối không phải chỉ vì một bức tranh chữ như thế này, một chữ đạo cực kỳ đơn giản lại vô tình làm cho Trương Hội Quân căn bản càng mơ hồ khi suy đoán ý nghĩ của Hào Nhất Phong. Nhưng lúc này bí thư tỉnh ủy tặng chữ, hắn căn bản không thể không tiếp nhận, vì vậy hắn nhanh chóng lên tiếng:
- Cảm tạ bí thư, sau khi quay về tôi nhất định sẽ giữ gìn thật tốt.
Hào Nhất Phong nở nụ cười từ chối cho ý kiến, lão đi đến chậu nước bên cạnh để rửa tay. Trương Hội Quân lúc này không còn sự uy nghiêm cố hữu khi ở thành phố Tam Hồ, hắn nhanh chóng tiến lên cầm chậu nước trên kệ đưa xuống cho bí thư Hào Nhất Phong.
Hào Nhất Phong rửa và lau tay sạch sẽ, sau đó lão đi lại ngồi xuống nơi bàn làm việc, khoảnh khắc này lão đã lấy lại vẻ uy nghiêm của một vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh Sơn Nam. Lão nhìn thoáng qua Trương Hội Quân, sau đó thản nhiên nói:
- Hội Quân, cậu công tác ở thành phố Tam Hồ được bao lâu rồi?
Trương Hội Quân chợt cảm thấy trong lòng nổ ầm một tiếng, một cảm giác xấu chợt tràn ngập cõi lòng. Hắn nhìn gương mặt với nụ cười của Hào Nhất Phong, sau đó lên tiếng:
- Bí thư, tôi đến công tác ở thành phố Tam Hồ đã được năm năm.
- Năm năm thật sự không ngắn, nghe nói nhà cậu vẫn ở thành phố Sơn Viên có phải không?
Hào Nhất Phong hỏi thì có vẻ tùy ý, thế nhưng câu hỏi như vậy lại làm cho Trương Hội Quân bắt đầu vã mồ hôi hột.
- Bí thư, khi đó con tôi còn đang đi học, thế cho nên vợ ở lại thành phố Sơn Viên vì muốn chăm sóc con, bây giờ con tôi đã tốt nghiệp, thế cho nên cũng không cần...
- Hội Quân, cậu không cần tiếp tục dọn nhà nữa.
Hào Nhất Phong khoát tay áo, ánh mắt nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó nói tiếp:
- Chút nữa tôi có một nhiệm vụ tiếp đãi, chúng ta nói đến đây thôi.
Trương Hội Quân thật sự không ngờ đoạn đối thoại hôm nay giữa mình và Hào Nhất Phong lại nhanh chóng kết thúc như vậy. Hắn nghĩ rằng Hào Nhất Phong tìm mình nhất định sẽ nói rõ vấn đề, không ngờ cho mình một chữ rồi đuổi đi.
Nhưng ý nghĩa lời nói của Hào Nhất Phong lại làm cho Trương Hội Quân sinh ra cảm giác xấu, hắn liên tưởng đến tình huống hai ngày qua, trong lòng càng thêm khó chịu.
Khoảnh khắc rời khỏi phòng làm việc của Hào Nhất Phong, khi cánh cửa ngăm đen đóng lại, trong lòng Trương Hội Quân chợt xuất hiện một ý nghĩ:
- Đạo cùng tắc biến, biến tắc thông, thông tắc đạt*!
Trương Hội Quân nghĩ đến câu nói như vậy rồi nhìn chữ đạo trong tay, khonog khỏi cười khổ. Bây giờ hắn mới hiểu ý nghĩa lời nói của Hào Nhất Phong, tuy biểu hiện là một chữ đạo, nhưng ý nghĩa lại là chữ biến.
Hào Nhất Phong tặng cho mình một chữ biến, lại không cần dọn nhà, điều này sao hắn còn chưa rõ được? Chính lúc này hắn cảm thấy mình căn bản không còn lựa chọn nào khác.
Đối với thành phố Đông Bộ, bí thư tỉnh ủy xuống kiểm tra thì tuyệt đối là một sự kiện quan trọng. Sau khi nhận được thông báo thì Đổng Quốc Khánh nhanh chóng mở hội nghị thường ủy, phân phối tất cả các hạng mục.
Toàn bộ thành phố Đông Bộ bắt đầu chuyển động, dù là phòng tài nguyên môi trường hay cục công an đều cho ra hành động, vài ban ngành trước nay căn bản ăn không ngồi rồi, bây giờ bắt đầu tiến vào giai đoạn công tác.
Khi Hào Nhất Phong đến thành phố Đông Bộ, cả thành phố thật sự làm cho người ta sinh ra cảm giác rực rỡ. Trên đường kiểm tra, bí thư Hào Nhất Phong hỏi thăm kỹ càng công tác ở thành phố, cũng chăm chú lắng nghe những tính toán cho phát triển tương lai của Đổng Quốc Khánh.
Trong lúc kiểm tra, bí thư Hào Nhất Phong luôn nở nụ cười vui vẻ, lại bình dị gần gũi, rất hiền hòa. Đổng Quốc Khánh luôn đi theo bên cạnh Hào Nhất Phong, cảm nhận được ánh đèn máy chụp ảnh lóe lên loang loáng, trong lòng sinh ra cảm giác thoải mái. Dù nói thế nào đi chăng nữa nếu có được sự giúp đỡ của bí thư tỉnh ủy, điều này tuyệt đối là chuyện cực kỳ đáng khoe đối với một bí thư thị ủy như hắn, còn nhân tố gì quan trọng hơn là sự giúp đỡ của lãnh đạo thượng cấp với mình.
- Chủ tịch Tử Quân, đây chính là khu quy hoạch kỹ thuật cao của các anh sao?
Khi xe chạy qua khu quy hoạch kỹ thuật cao, Hào Nhất Phong khẽ quay sang hỏi Vương Tử Quân ở bên cạnh.
Lân này Hào Nhất Phong đến thành phố Đông Bộ dù cố gắng ít xe ít người, thế nhưng cũng có vài chục người đi theo. Vương Tử Quân là địa chủ nơi đây nhưng cũng không thể tiến lên quá gần với Hào Nhất Phong, vì dù sao phía trước cũng đã có Đổng Quốc Khánh rồi.
Trên đường đi Vương Tử Quân luôn nở nụ cười, chỉ cần Hào Nhất Phong không hỏi thì hắn bình thường không nói lời nào, bộ dạnh đẩy bí thư Hào Nhất Phong ra sân khấu. Nhưng lúc này Hào Nhất Phong đã hỏi thì hắn không thể không trả lời.
- Đúng vậy, bí thư Hào, đây là hạng mục khu quy hoạch kỹ thuật cao của thành phố Đông Bộ chúng tôi. Trước mắt khu quy hoạch kỹ thuật cao mới đi được những bước đầu tiên, nhưng chúng tôi có lòng tin sẽ biến nó thành động cơ thúc đẩy sự phát triển của thành phố Đông Bộ.
Vương Tử Quân khẽ tiến lên một bước rồi nói.
- Anh có lòng tin như vậy thì tôi cũng rất mừng, tôi đã được xem qua tư liệu về khu công nghiệp thủy tinh trong khu quy hoạch kỹ thuật cao thành phố Đông Bộ, xuất phát điểm của nó là rất tốt. Đặc biệt là mệnh đề đẩy mạnh sản xuất đèn tiết kiệm năng lượng lớn nhất cả nước, nó thật sự rất đúng chỗ. Bây giờ đèn tiết kiệm năng lượng đã trở thành một chủ đề lớn của cả nước, dù là trong sinh hoạt hay sản xuất cũng đều được chú trọng, thành phố Đông Bộ có thể tìm được vị trí đúng đắn, như vậy sẽ rất tốt cho sự phát triển trong tương lai. xem tại TruyenFull.vn
Hào Nhất Phong xem ra có hào hứng rất cao với khu quy hoạch kỹ thuật cao, thế là lão không những đến thăm các xí nghiệp đang xây dựng trong khu quy hoạch kỹ thuật cao, cũng đến khảo sát thực địa của khu công nghiệp thủy tinh, còn hào hứng bừng bừng tiến hành nói chuyện với một số công nhân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...