Bí Thư Trùng Sinh

Trương Đảo Long nhìn bộ dạng nóng lòng như lửa đốt của vị cán bộ bên phía thành phố Tam Hồ, trong lòng hắn cũng có chút cảm giác sảng khoái. Thầm nghĩ vài ngày trước các người đốt lửa lên người tôi, ai cũng đứng ngoài cười ha hả xem kịch vui. Hì hì, bây giờ thì tốt, chúng tôi không có việc gì, hướng gió lại thay đổi, lửa do người nào ném ra thì quay lại đốt trên người kẻ đó, không phải cười người hôm trước hôm sau người cười sao?

- Anh à, tôi cũng rất sốt ruột, anh cũng không phải không thấy, bọn họ căn bản không chịu nghe lời tôi.

Trương Đảo Long vung hai tay ra dùng giọng bất đắc dĩ nói.

- Trương Đảo Long, nếu bây giờ phát sinh xung đột lớn, như vậy hai anh em chúng ta sẽ xong đời.

Người phụ trách ở phía thành phố Tam Hồ cũng không phải là kẻ ngốc, khi thấy bộ dạng của Trương Đảo Long thì lớn tiếng nói.

Chiêu thức này của tên cán bộ thành phố Tam Hồ nếu áp dụng lên người khác thì căn bản sẽ có tác dụng, nhưng trước đó Trương Đảo Long đã tính đến hậu quả xấu nhất, bây giờ bị đối phương uy hiếp thì tỏ ra cực kỳ cứng nhắc. Người này còn chưa kịp nói cho xong thì Trương Đảo Long đã cười nhạt một tiếng, hắn dùng giọng không chút khách khí để chế giễu:

- Cho dù phát sinh xung động thì con bà nó anh sẽ là người phụ trách đều tiên, thành phố Đông Bộ chúng tôi sẽ là nệm lưng, nhưng có một sự thật không thể thay đổi được, đó là chúng tôi vốn dĩ là kẻ bị hại.


Người phụ trách bên phía thành phố Tam Hồ thật sự sinh ra tâm tư muốn khóc, dù hắn đã điều đến vài xe cảnh sát, thế nhưng tình huống lúc này làm hắn không dám ra lệnh cho cảnh sát ra tay. Nếu một khi vận dụng lực lượng cảnh sát sẽ chọc giận dân chúng, nếu phát sinh nhiễu loạn thì không thể nào thu thập cục diện được nữa.

Khi tên cán bộ thành phố Tam Hồ đang hoảng sợ cầm lấy điện thoại gọi đi xin trợ giúp từ khắp nơi, lúc này người dân thôn Mạnh Trang đã áp sát về phía trước, tình huống xung đột sắp phát sinh.

- Dừng tay lại cho tôi.

Được loa phóng thanh trợ giúp, Vương Tử Quân và nhóm cán bộ lãnh đạo thành phố Đông Bộ đã chạy đến hiện trường.

Xung đột ở thành phố Đông Bộ rơi vào trong tai chủ tịch Hào Nhất Phong rất nhanh. Trước khi nhận được tin thì Hào Nhất Phong đang ngồi suy tư trong phòng làm việc, tiếp theo nên làm gì để tiến thêm một bước xử lý sự kiện ô nhiễm môi trường ở thành phố Đông Bộ. Nhưng khi thư ký vội vàng chạy vào báo cáo, gương mặt Hào Nhất Phong chợt tức giận đến mức tái nhợt.

- Bí thư Hào, làm sao vậy?

Quan Vĩnh Hạ ngồi đối diện với Hào Nhất Phong chợt trầm giọng hỏi. Quan Vĩnh Hạ là tâm phúc của Hào Nhất Phong, sau khi Hào Nhất Phong được bổ nhiệm làm bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, Quan Vĩnh Hạ cũng được điều nhiệm làm phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền tỉnh. Có thể nói chỉ cần chờ thời cơ chín muồi thì vị trí thường ủy tỉnh ủy, thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy sẽ là của hắn.

Quan Vĩnh Hạ theo Hào Nhất Phong nhiều năm, đây là lần đầu tiên thấy vẻ mặt Hào Nhất Phong biến đổi như vậy. Hắn thầm suy đoán xem sự việc gì xảy ra, đồng thời trong lòng cũng cực kỳ không yên.

Hào Nhất Phong không nói gì, hắn chỉ đưa báo cáo cho Quan Vĩnh Hạ. Sau khi nhìn báo cáo điều tra về vấn đề ô nhiễm môi trường ở thôn Mạnh Trang thành phố Đông Bộ, thì lúc đầu Quan Vĩnh Hạ chỉ cảm thán Vương Tử Quân thật sự may mắn. Nhưng khi thấy được tin tức người dân thôn Mạnh Trang kéo đến vây công công ty thiếc ở thành phố Tam Hồ, đồng thời cũng yêu cầu đóng cửa nhà máy thì vẻ mặt hắn trở nên trắng bệch. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Quan Vĩnh Hạ là thư ký trưởng của Hào Nhất Phong, hắn biết rõ công ty thiếc ở thành phố Tam Hồ chính là một hạng mục lớn của chủ tịch Hào vào thời điểm trước kia. Năm xưa vì hạng mục này mà chủ tịch Hào thật sự rất có uy vọng, nhưng bây giờ hạng mục này lại uy hiếp cuộc sống của thôn dân, trách nhiệm của nó do ai gánh chịu?

Hầu như chỉ sau nháy mắt thì Quan Vĩnh Hạ nhìn sang Hào Nhất Phong, lúc này Hào Nhất Phong cũng đang nhìn hắn.

- Bí thư Hào, chỉ sợ sự việc này không đơng giản như vậy.


Quan Vĩnh Hạ trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói với Hào Nhất Phong.

Hào Nhất Phong khẽ gõ tay xuống mặt bàn, lão cũng không trả lời câu hỏi của Quan Vĩnh Hạ, nhưng hai mắt lại cực kỳ lạnh lẽo.

Vì Hào Nhất Phong trầm mặc không nói mà bầu không khí trong phòng giống như hạ xuống rất nhiều. Sau khi trầm mặc một lát, Hào Nhất Phong chợt cảm khái nói:

- Thật sự là một lỗ hổng không nhỏ, không ngờ tôi lại nhảy xuống.

Lúc này Quan Vĩnh Hạ thật sự rất đồng cảm, nhưng hắn cũng không đáp lại lời nói tự giễu của bí thư Hào. Hắn nhanh chóng chuyển chủ đề:

- Bí thư Hào, hôm nay chủ tịch Thạch tổ chức hội nghị văn phòng chủ tịch để tìm ra phương án giải quyết sự kiện ô nhiễm môi trường ở thành phố Đông Bộ.

Vẻ mặt Hào Nhất Phong căn bản không có bất kỳ biến đổi nào khác, lão khoát tay với Quan Vĩnh Hạ rồi nói:

- Cũng nên đến lúc vùi đất lấp lỗ hổng lại được rồi, cứ mặc kệ anh ta, cũng không làm gì được tôi.

Khi Hào Nhất Phong nhận được tin tức, trong phòng họp của văn phòng khối chính quyền tỉnh, quyền chủ tịch tỉnh Thạch Kiên Quân đang tổ chức hội nghị văn phòng chủ tịch. Một vài đề tài thảo luận theo thông lệ của hội nghị đã được thông qua cực kỳ thuận lợi, lúc này các vị chủ tịch tỉnh Sơn Nam đang bàn về phương án giải quyết vấn đề ô nhiễm môi trường ở thành phố Đông Bộ.


Phó chủ tịch thường ủy Đỗ Kính Thăng lúc này đang cầm trong tay báo cáo của phòng giám sát tỉnh ủy, hắn nói:

- Chủ tịch Thạch, vấn đề ô nhiễm ở thôn Mạnh Trang thành phố Đông Bộ thật sự làm cho người ta cảm thấy đau lòng, bây giờ tư tưởng vì thúc đẩy phát triển kinh tế mà xem thường hoàn cảnh môi trường là cực kỳ không được. Những đồng chí chỉ biết lợi ích trước mắt, muốn nắm cái lợi nhỏ mà để lại tai họa cho nhân dân và con cháu như thế này nếu không bị truy cứu trách nhiệm, chỉ sợ sau này sẽ càng có những sự việc giống như thế này phát sinh.

- Chúng ta không những phê bình giáo dục các đồng chí chỉ biết làm việc hình thức, còn phải để cho bọn họ gánh chịu trách nhiệm của chính mình. Chúng ta không phải chỉ đánh bằng roi, có lúc phải đánh cho thật đau bằng cờ lê. Tôi đề nghị thế này, người có trách nhiệm hàng đầu ở thành phố Đông Bộ phải bị miễn chức tại chỗ, các đồng chí có trách nhiệm chủ yếu cũng phải tiến hành điều chỉnh lại vị trí hiện tại.

Đỗ Kính Thăng dù là lãnh đạo đứng hàng thứ ba ở khối chính quyền tỉnh Sơn Nam, thế nhưng hắn là người được bí thư tỉnh ủy giúp đỡ, thế cho nên biểu cực kỳ cường thế trong khối chính quyền tỉnh. Hắn biểu hiện thì có vẻ rất tôn trọng quyền chủ tịch Thạch Kiên Quân, thế nhưng nếu có bất kỳ vấn đề gì xảy ra, nếu có thể đứng ra cản tay thì không bao giờ bỏ qua.

Khi Đỗ Kính Thăng vỗ tài liệu điều tra lên mặt bàn thì bầu không khí hội nghị chợt trở nên trầm mặc, hầu như tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Thạch Kiên Quân. Lúc này tiêu điểm của mọi người chính là thái độ của quyền chủ tịch Thạch Kiên Quân.

Vẻ mặt Thạch Kiên Quân rất bình tĩnh, hắn nhìn và nở nụ cười với Đỗ Kính Thăng, sau đó cầm bản tài liệu lên xem, cuối cùng mới nói:

- Vấn đề này thật sự nghiêm trọng, nhưng xử lý như vậy có quá mức nghiêm khắc hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui