Cô gái ngẩng đầu nhìn Vương Tử Quân có chút căng thẳng, trong ánh mắt là vẻ đề phòng và khiêu chiến, cơ thể nép chặt như con trai. Nàng xê dịch cơ thể cách hắn ít nhất nửa cánh tay mới chịu dừng lại.
Dù là kiếp trước hay kiếp này thì Vương Tử Quân cũng cảm thấy mình không phải là kẻ xấu xa, hận thì hận, yêu thì yêu, nào phải hèn mọn như vậy? Hắn đưa mắt thấy bốn phía ném đến mình ánh mắt khinh thường, hắn cũng không muốn giải thích, chỉ lắc đầu nén giận cho qua.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, một cột mốc chỉ đường thu hút ánh mắt của hắn: "20", chỉ còn hai mươi kilomet nữa là đến thành phố Giang Thị. Hắn cảm thấy phấn chấn cả tinh thần và thể xác, lại cảm thấy thanh thản, tự dưng cảm thấy bầu trời xanh mây trắng rất đẹp, cảm thấy ấm áp dễ chịu, cảm giác bức bối vừa rồi chợt biến mất. Text được lấy tại
- Ôi, cái bóp của tôi đâu mất rồi.
Người phụ nữ bên cạnh chợt hét lên một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cảm thấy đầu nổ ầm một tiếng, toàn thân đổ mồ hôi:
"Lại là cô nàng này!"
- Không thể nào!
Cô gái lục lọi túi áo một lúc lâu, nàng nhăn mày, lại tranh thủ lục lọi, sau đó nàng nhảy dựng lên dùng giọng kinh hoàng thất thố nói:
- Không có, ví của tôi đâu mất rồi, mới vừa rồi còn có ở đây.
- Cô nhìn tôi làm gì? Cô xem xét lại cho cẩn thận đi.
Vương Tử Quân nói, cô gái lần này dứt khoát cởi áo, lục lọi trước mặt mọi người, lại mở cả ba lô ra, vẫn không có gì.
- Nhất định là bị trộm!
Cô gái nói:
- Trên xe này có kẻ cắp.
Soát vé là một cô gái mười tám mười chín tuổi, nàng sợ đến mức liên tục lui về phía sau, giống như sợ kẻ cắp lục lọi người mình, sau đó liên tục nói:
- Không, không có!
Đám hành khách trong xe đều nghiêng đầu nhìn, bọn họ dùng ánh mắt đầy nhiệt tình nhìn cô gái kia và Vương Tử Quân, sau đó lại ngửa người ra phía sau chứng minh sự trong sạch của mình.
- Cô có nhớ lầm không? Không đặt ở chỗ khác chứ?
Vương Tử Quân hỏi.
- Không sai được, tôi đặt trong túi áo, bên trong có hơn một ngàn.
Cô gái chợt lên giọng làm cho đám hành khách nhìn về phía bên này.
Hơn một ngàn cũng không phải là số tiền nhỏ, thế là cô gái soát vé sợ hãi đi tìm tài xế, đến khi xe dừng bên đường thì cô gái kia đang khóc thút thít.
Tài xế tiến lên giải thích:
- Cô gái, chúng tôi làm công tác vận chuyển, nghĩa vụ của chúng tôi là đưa mọi người đến nơi an toàn, còn tiền tài của hành khách, sẽ do hành khách bảo quản, bị mất thì nhà xe cũng không chịu trách nhiệm.
Tên tài xế nói xong thì giống như cũng không đành lòng, sau đó hắn nhìn qua bốn phía nói:
- Nhưng cô cũng đừng lo lắng, đây là xe tốc hành, cũng không dừng xe đón khách, tiền của cô sẽ còn trên xe, không mất đi đâu được.
- Vị hành khách nào cầm nhầm ví của cô gái này? Con người một ngày cũng có vài phút lơ đễnh, cầm nhầm thì trả lại là được.
Lái xe nói rất có nghệ thuật, hắn không nói trộm, mà nói cầm nhầm, hắn muốn hạ bậc thang cho tên trộm, nhưng ý tốt của hắn không được kẻ nào hưởng ứng.
Tất cả hành khách đều ngửa người ra phía sau, không nói lời nào, giống như muốn dùng tư thế nghiêm chỉnh để chứng minh mình là kẻ quang minh chính đại.
- Ủa, đây không phải là cái ví sao?
Cô gái bán vé chợt chỉ về phía chỗ ngồi của Vương Tử Quân rồi dùng giọng kích động nói.
Cô gái mất ví được cô soát vé nhắc nhở, nàng vội vàng cúi đầu nhìn xuống chân Vương Tử Quân, đúng lúc thấy một cái ví màu cà phê ở bên dưới.
- Ủa, sao lại không có tiền?
Cô gái cầm cái ví lên với bộ dạng kích động, nhưng sau đó lại hét lên.
Đám hành khách tưởng rằng cuối cùng cũng không còn bị hiềm nghi, không ngờ lúc này thần kinh lại căng lên, cả đám trầm mặc, cùng nhau nhìn về phía Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân vô tình ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy những ánh mắt điều tra và nghi vấn nhìn mình, vừa rồi hắn mơ màng đụng vào cô gái bên cạnh, bây giờ hắn lại rơi vào tình huống khó khăn, thế là thầm nghĩ:
- Xem ra phiền toái đến rồi.
- Tiền đâu? Tôi xin anh, mau trả cho tôi.
Cô gái kia thấy Vương Tử Quân không nói một lời, thế là chợt nhớ ra điều gì đó, dùng giọng đau khổ cầu khẩn.
Vương Tử Quân đối mặt với những ánh mắt bất thiện mà thật sự có chút hối hận, hối hận vì mình không nên bắt xe ngoài về nhà, để Tiểu Tào đưa về thì hay hơn. Hắn nghĩ lại mà thấy mình mềm lòng, xem ra trà trộn quan trường thì mềm lòng sẽ chẳng làm nên chuyện lớn.
Vương Tử Quân lập tức không nhịn được, hắn bực bội đến đỏ mặt rồi quẫn bách nói:
- Tôi căn bản không cầm tiền của cô.
- Hừ, ví ở dưới chân anh, không phải con rận trên đầu hói sao? Còn trẻ không lo học tập mà chỉ biết đi đường ngang ngõ tắt à? Bầu không khí xã hội cũng bị loại người như anh làm cho đen tối.
Một người đàn ông trung niên ngồi phía trước chợt lớn tiếng cảm khái nói.
Người đàn ông này lên tiếng bênh vực kẻ yếu làm cho đám khách trên xe nhiệt tình hưởng ứng, cô gái soát vé cũng khuyên nhủ:
- Đại ca, moi người kiếm tiền không dễ dàng gì, anh tranh thủ trả lại đi.
- Bác tài, lái xe đến đồn công an, giao tên này cho công an, để xem còn dám mạnh miệng không?
Một tên hành khách lớn tiếng đề nghị.
Lúc này nước chảy đá mòn, Vương Tử Quân nhanh chóng biến thành người bị mọi người công kích.
Cô gái kia càng thêm kích động, nàng giống như khóc muốn hết nước mắt:
- Đại ca, tôi xin anh, thứ gì đó tôi cũng không muốn, mong anh trả tiền cho tôi. Bây giờ là tết trung thu, anh làm trễ nãi thời gian của mọi người, đồng thời còn hãm hại cả tôi.
Vương Tử Quân nhìn trước ngó sau, hắn phát hiện ngoài người đàn ông trung niên vừa rồi mở miệng bênh vực kẻ yếu thế thì phía sau còn có một cặp tình nhân, hắn chợt nghĩ ra điều gì đó, sau đó cảm thấy quá rõ ràng.
- Đồng chí, cô đừng kích động, tôi đảm bảo tiền của cô sẽ không mất đi đâu được.
Vương Tử Quân biểu hiện trấn định tự nhiên, cô gái mất tiền đang khóc lóc cũng không khỏi dừng lại.
- Tiểu tử, mày tránh được một lần không tránh được mười năm, mau trả tiền lại cho người ta.
Người đàn ông trung niên thấy cô gái kia ngừng khóc thì đột nhiên lớn tiếng quát lên với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn chằm chằm vào tên đàn ông trước mặt, hắn cười lạnh ôột tiếng nói:
- Nếu như tôi trộm tiền, tôi sẽ ném ví dưới chân mình sao? Đây không phải là giấu đầu lòi đuôi à? Vì vậy có thể nói, có thể ném ví xuống dưới chân tôi, ngoài tôi ra thì cũng có bốn người này nữa.
Vương Tử Quân nói rồi chỉ người đàn ông trung niên ở phía trước, cặp tình nhân ở phía sau và cả cô gái mất tiền ở bên cạnh.
Có lẽ Vương Tử Quân phân tích hợp lý nên cô gái bị mất tiền có thêm chút tín nhiệm, sau khi nghe hắn nói xong thì giật mình nhìn chằm chằm.
Cặp tình nhân ở phía sau rõ ràng cũng không ngờ mình cũng là kẻ hiềm nghi, thế nên có hơi ngây ngốc, sau đó cũng không nói thêm điều gì, nhưng trong mắt cả hai có chút bất mãn.
- Cái gì? Mày nói Trương Ngũ này là kẻ hiềm nghi? Tất cả mọi người đến đây mà xem, trong túi tôi chỉ có sáu mươi đồng, nếu mày tìm ra được một đồng nào, nói gì tao cũng nghe theo.
Người đàn ông trung niên lắp bắp kinh hãi, sau đó dùng giọng bất bình mắng lớn.
Vương Tử Quân nhìn người đàn ông đang cố biểu diễn vẽ rắn thêm chân, hắn càng khẳng định phán đoán của mình. Hắn cười lạnh, sau đó nói với cô gái:
- Tiền có thể lấy đi nhưng có một thứ khác khó thể xóa được, đó là vân tay. Cô cứ giữ cái bóp, chỉ cần giám định vân tay là biết ai chính là kẻ trộm.
Vương Tử Quân nói xong thì trong mắt cô gái mất tiền lóe lên một tia hy vọng, nàng đưa mắt nhìn hắn, giống như nhìn thám tử Holmes vậy.
Nếu so với cô gái mất tiền thì tên đàn ông trung niên kia đã tỏ ra khiếp sợ, bộ dạng mơ hồ có chút tiếc hận, ánh mắt lập lòe.
"Xem ra kẻ trộm chính là hắn."
Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy, lần này hắn càng khẳng định phán đoán của mình.
- Ví có vân tay của kẻ cắp, được, mau cho tôi xem rốt cuộc kẻ đó là ai.
Tên đàn ông trung niên thấy sân khấu càng lúc càng lớn thì vẫn phải kiên trì vai diễn của mình, hắn vừa nói vừa đưa tay chụp cái ví trong tay cô gái.
Vương Tử Quân nhìn tên đàn ông kia cố ra vẻ, hắn cười lạnh, vung tay cản bàn tay của đối phương, sau đó nói:
- Không cần anh nhọc lòng, sắp đến đồn công an Đông Hoàn, tôi sẽ gọi điện thoại cho bạn của tôi, để anh ấy thông báo cho đồn công an, chuyện này để cho nhân viên chuyên nghiệp đi làm thì hay hơn.
Người đàn ông trung niên đối mặt với nụ cười lạnh lùng của Vương Tử Quân thì không thể nào tiếp tục bình tĩnh, hắn hô lên:
- Này, bác tài, tôi đi quá trạm mất rồi, mau dừng xe, tôi muốn xuống xe.
Tên này vừa lớn tiếng kêu gào thì hầu như người trên xe đã hiểu chuyện gì xảy ra, tên tài xế càng giống như không nghe, tốc độ chạy xe càng nhanh hơn.
Tên đàn ông tự xưng là Trương Ngũ quay đầu nhìn người phụ nữ trung niên cách đó không xa, hắn thật sự muốn phóng xuống xe, nhưng vài tên thanh niên bị nghi ngờ vô căn cứ ở trên xe nào dễ dàng cho đối phương bỏ chạy, thế là bọn họ nhanh chóng vây quanh hắn.
- Anh vừa ăn cắp vừa la làng, đúng là quá hèn hạ.
Vương Tử Quân nhìn người đàn ông trung niên, vẻ mặt có chút trào phúng.
- Hừ, coi như mày giỏi, trả lại tiền cho nó.
Tên đàn ông nói một tiếng với người phụ nữ trung niên phía bên kia.
Người phụ nữ trung niên không tình nguyện lấy một xấp tiền mặt trong túi ra ném cho cô gái.
- Cám ơn, thật sự cám ơn.
Cô gái kích động lớn tiếng cám ơn Vương Tử Quân.
Xe đã dừng ngay cổng đồn công an, vài tên hành khách nhiệt tình áp giải tên đàn ông và người phụ nữ đi vào trong đồn, cô gái kia là người mất của cũng vội vàng theo sau.
Vương Tử Quân thấy trời đã tối, hắn sau khi xuống xe thì khẽ vươn vai, sau đó đi về phía khu nhà tỉnh ủy ở phía sau phân khu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...