- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Chúc Vu Bình đẩy cửa đi vào phòng, trên tay là hai phần văn kiện. Sau khi Vương Tử Quân đứng lên đón chào, Chúc Vu Bình tiện tay đưa hai phần văn kiện cho Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, anh đã xem qua hai phần văn kiện này chưa, hừ, cuối cùng cũng không nhịn được mà muốn ra tay.
Vương Tử Quân ném cho Chúc Vu Bình một điếu thuốc, sau đó hắn thản nhiên nói:
- Chủ tịch Chúc, tôi đã xem qua văn kiện này rồi, thật sự cũng không có vấn đề gì.
Trong mắt Chúc Vu Bình lóe lên hào quang, thầm nghĩ Vương Tử Quân lúc này cũng thật sự khó xử, đối phương không nói có nhìn ra vấn đề, lại nói không có gì, những lời này thật sự rất đáng suy xét. Nhưng hôm nay mình đã đến và nói ra vấn đề, tất nhiên cũng không muốn đi một chuyến uổng công.
Trong đầu Chúc Vu Bình lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn cười hì hì nói:
- Bây giờ thì không có tác dụng gì, nhưng tôi nghe nói trong các khu văn phòng đã bắt đầu nói chủ tịch Vương anh đến và bị nhà máy rượu Tân Nguyên cho ra rìa, không còn cách nào khác để tác động, lúc này mới giao hạng mục cho chủ tịch Nhâm.
- Có lẽ là như vậy.
Vương Tử Quân cười cười, cũng không có bất kỳ biểu hiện nào khác thường.
Chúc Vu Bình nhìn gương mặt không mặn không nhạt của Vương Tử Quân mà không khỏi sinh ra cảm khái, chủ tịch Vương nhìn qua thì rất trẻ, thủ đoạn lại cực kỳ đanh đá chua ngoa. Chính mình đến xúi giục nhưng lại không có ý nghĩa gì cả, đối phương vẫn rất ung dung bình tĩnh, căn bản giống như một vở kịch đang được diễn trên sân khấu theo kịch bản mà thôi.
Chúc Vu Bình cố gắng sáp chế những cảm giác không thoải mái trong lòng, sau đó mới nói:
- Chủ tịch Vương, vừa rồi tôi nhận được tin tức này từ văn phòng, đó là hai ngày nữa chủ tịch Nhâm sẽ tự mình đến đàm phán với nhà máy rượu Tân Nguyên, anh cảm thấy lần này chủ tịch Nhâm đi sẽ có kết quả không?
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn ánh mắt người gây sự của Chúc Vu Bình, hắn cười hì hì nói:
- Có lẽ sẽ quay về viên mãn, tuy nhà máy rượu Tân Nguyên cho tôi ăn canh lạnh, nhưng nếu có thể tiến cử được bọn họ đến đầu tư, sẽ là rất tốt cho sự phát triển kinh tế của thành phố chúng ta.
- Chỉ hy vọng là như thế.
Chúc Vu Bình cười hì hì, hắn cũng không tiếp tục bàn về vấn đề này. Sau khi nói vài câu về các vấn đề khác, hắn cười nói:
- Chủ tịch Vương, tôi nghe nói ban lái xe của văn phòng khối chính quyền thành phố dang trống một vị trí cấp phó khoa, lái xe Thái đã phục vụ anh không ít năm, anh cũng nên tranh thủ một chút.
- Sao? Có chuyện này à?
Một vị trí cấp phó khoa thì không tính là gì với các vị lãnh đạo cấp bậc như Vương Tử Quân và Chúc Vu Bình, thế nhưng vị trí đó thật sự rất tốt với Thái Thần Bân. Nếu Thái Thần Bân có thể tranh thủ được vị trí này, sau này muốn tiến lên sẽ có cơ sở rất tốt vào hiện tại.
- Tôi cũng chỉ nghe người ta nói mà thôi, có lẽ là như vậy.
Chúc Vu Bình mỉm cười dùng giọng khẳng định nói.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi dùng giọng trịnh trọng nói:
- Chủ tịch Chúc, chuyện này thật sự cảm ơn anh, đến khi hoàn thành sẽ mời anh dùng cơm.
Chúc Vu Bình thật sự không ngờ Vương Tử Quân sẽ vì một chuyện nhỏ như vậy mà cảm tạ mình, nhưng hắn lại dùng giọng khiêm tốn nói:
- Chủ tịch Vương, chuyện này tôi chỉ nói cho anh biết mà thôi, anh cảm tạ như vậy cũng làm tôi cảm thấy hỗ thẹn. Tôi thấy không bằng thế này, dù sao thì lái xe Thái cũng là tài xế của anh, nếu như anh mở lời cũng không hay, vì vậy cứ để đó cho tôi. Sau khi khoai đã được đào bỏ vào rổ thì anh mời tôi một bữa cơm cũng không muộn.
- Tôi sẽ chờ tin vui từ anh.
Vương Tử Quân nở nụ cười sáng lạn, sau đó dùng giọng không chối từ nói.
- Tút tút tút.
Chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân nhìn qua số điện thoại, sau đó hắn khẽ nghe máy:
- Chào chủ tịch Nhâm, tôi là Vương Tử Quân.
- Chủ tịch Tử Quân, hai ngày tới tôi sẽ phải đến đàm phán với nhà máy rượu Tân Nguyên, như vậy tất cả sự việc trong khối chính quyền thành phố sẽ do anh phụ trách.
Nhâm Xương Bình dùng giọng hiền hòa nói, lời nói càng mang theo vài phần thành thật đáng tin:
- Tử Quân, tài xế Tiểu Thái của anh là một cán bộ bình thường cũng không hay, bây giờ trong ban lái xe của khối chính quyền thành phố còn có một vài vị trí trống, tôi đã chào hỏi phòng quản lý sự vụ cơ quan, ngày mai bọn họ sẽ bổ sung Tiểu Thái vào danh sách.
Nhâm Xương Bình lên tiếng cực kỳ ân cần, nếu như người không biết sẽ căn bản không ngờ trước đó không lâu người này vừa cho ra trò ngáng chân Vương Tử Quân.
- Cám ơn sự quan tâm của chủ tịch Nhâm, Thần Bân đã công tác bên tôi thời gian không ngắn, tôi cảm thấy anh ấy có thể đảm nhiệm công tác này.
Một chức vụ phó khoa ở ban lái xe cũng không phải là gì với Vương Tử Quân, nhưng nếu Nhâm Xương Bình không đặt chuyện này lên bàn, Vương Tử Quân cũng chỉ có thể đưa hai tay đỡ lấy phần nhân tình của người ta như bưng dưa hấu mà thôi.
Chúc Vu Bình tuy không rõ Nhâm Xương Bình đang nói những gì, nhưng nhìn vào thái độ của Vương Tử Quân thì hắn có thể đoán ra được vấn đề. Hắn thầm mắng Nhâm Xương Bình da mặt dày, đồng thời cũng tỏ ra cực kỳ đề phòng Nhâm Xương Bình.
Giải quyết một vị trí cấp phó khoa cho Thái Thần Bân, điều này làm cho Vương Tử Quân rất thỏa mãn. Thái Thần Bân bắt đầu đi theo hắn từ huyện Lô Bắc, hắn đã sớm muốn đề bạt Thái Thần Bân, thế nhưng hắn chưa đứng vững bàn chân, cũng chỉ có thể không dám nóng vội, đành phải buông thả sự việc. Bây giờ dù Nhâm Xương Bình xuất phát từ mục đích gì thì người có được lợi ích thực tế cũng chính là Thái Thần Bân.
Có chủ tịch thành phố thúc đẩy thì sự việc đề bạt một cán bộ cấp phó khoa căn bản là quá đơn giản. Trước khi Nhâm Xương Bình đưa theo các vị cán bộ lãnh đạo của ủy ban cải cách và phòng kế hoạch đầu tư đến gặp mặt đàm phán với nhà máy rượu Tân Nguyên, sự việc Thái Thần Bân tiến lên cấp phó khoa đã được chứng thực.
Thái Thần Bân dù cố gắng áp chế cảm giác kích động của mình, nhưng dưới tình huống cảm xúc phập phồng, hắn vẫn biểu hiện rất vui sướng. Hắn biết rất rõ mình dễ dàng tiến lên cấp phó khoa cũng là vì người ta nể mặt chủ tịch Vương. Nếu dựa vào chính mình, chỉ sợ bổ nhiệm cũng không xuống nhanh như vậy, hơn nữa vị trí chạm tay có thể bỏng kia cũng sẽ không rơi lên đầu mình.
Nhâm Xương Bình đến nhà máy rượu Tân Nguyên, như vậy tất cả công tác ở khối chính quyền thành phố đều coi như rơi lên đầu Vương Tử Quân. Nhưng thực tế thì Nhâm Xương Bình cũng chỉ đi hai ngày, hơn nữa lại đi khá gần, thế cho nên Vương Tử Quân chỉ chủ trì công tác trên danh nghĩa, thực tế là các vị phó chủ tịch đều đang nắm chặt phạm vi phân công của mình.
Vương Tử Quân đã kiểm tra tiến độ phát triển gần đây của khu quy hoạch kỹ thuật cao, hắn vừa quay về phòng làm việc ngồi uống trà, còn chưa kịp lo lắng thì có người gõ cửa. Trưởng phòng văn hóa thông tin Triều Viên Hạ đã đi đến với vẻ mặt khổ sở.
- Chủ tịch Vương, hôm nay phòng văn hóa thông in chúng tôi không thể nào truyền bá tin tức thời sự được.
Triều Viên Hạ năm nay hơn bốn mươi, dáng người trung đẳng, một cặp kính gác trên sống mũi, thật sự rất có khí độ của học giả. Khi hắn đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân thì nhanh chóng dùng giọng khổ sở để kêu khổ.
Vương Tử Quân và Triều Viên Hạ căn bản chưa từng có liên hệ gì trước đó, lúc này thấy đối phương đến nói một câu như vậy thì trong lòng có chút không vui. Hắn nhìn thoáng qua Triều Viên Hạ rồi dùng giọng thản nhiên nói:
- Làm sao vậy? Có phải là có thiết bị hư hại không?
- Ôi, chủ tịch Vương, nếu như là thiết bị hư hại thì quá tốt, căn bản là phòng văn hóa thông tin căn bản không biết làm cho cho phải với mệnh lệnh của khối chính quyền và thị ủy.
Triều Viên Hạ không giống như nghe được những lời bất mãn của Vương Tử Quân, hắn càng cố gắng tỏ ra khổ sở.
- Chủ tịch Vương, anh cũng biết rồi đấy, thời sự chỉ có thể mở đầu bằng một tin tức, bây giờ cả khối chính quyền và thị ủy cùng đưa đến một bản tin, đều liên quan đến thượng cấp, anh nói xem, phòng văn hóa thông tin chúng tôi phải làm sao đây?
Khối chính quyền và thị ủy cùng đưa ra một bản tin? Vương Tử Quân chợt nhíu mày, hắn cũng không mở miệng mà chờ Triều Viên Hạ tiếp tục lên tiếng.
- Thị ủy đưa đến tin tức bí thư Tiết tham gia hội nghị quan tâm đến công tác sau này, mà khối chính quyền thành phố lại đưa ra tin tức chủ tịch Nhâm đến kêu gọi đầu tư với nhà máy rượu Tân Nguyên. Khi đưa tin tức đến, vị đồng chí nào cũng yêu cầu phải đưa lên đầu bản tin thời sự, nhưng chỉ có một vị trí cho hai tin tức, chủ tịch Vương, anh nói xem phải làm sao bây giờ?
Tiết Diệu Tiến và Nhâm Xương Bình đều là thượng cấp, điều này thật sự làm khó người ta. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng đau đầu của Triều Viên Hạ, hắn khẽ nói:
- Trưởng phòng Triều, tôi nhớ không lầm thì chủ quản phòng văn hóa thông tin chính là phòng tuyên truyền thị ủy, nếu anh đã không thể nào cho ra quyết định, như vậy sao không tìm đến xin chỉ thị của trưởng phòng Sử?
Triều Viên Hạ thầm nghĩ sao anh biết tôi chưa đến xin chỉ thị của trưởng phòng Sử, nếu không phải trưởng phòng Sử để cho anh đến tìm tôi, tôi sao lại chạy đến đây? Lãnh đạo đều là cáo già, thật sự đều là kẻ dối trá.
Có lợi ích thì tranh nhau quản lý, đến khi không có lợi ích gì thì cãi cọ đẩy qua đẩy lại, khi gặp chuyện đắc tội với người thì giống như đánh bóng bàn, anh đánh cho tôi, tôi đánh cho anh. Tuy Triều Viên Hạ thầm nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại không dám nói, cũng không dám có chút biểu hiện khác thường.
- Chủ tịch Vương, vừa rồi tôi đi gặp trưởng phòng Sử, lúc này trưởng phòng Sử còn đi họp ở tỉnh chưa về, gọi điện thoại thì cũng không liên lạc được. Tin tức thời sự sẽ được phát đúng giờ, lúc này tôi không còn cách nào khác mới đến tìm anh.
Triều Viên Hạ dù không nói ra khỏi miệng nhưng ý nghĩ lại quá rõ ràng, đó chính là tôi bị ép không còn biện pháp thế nên mới đến tìm chủ tịch Vương ngài để xin chỉ thị.
Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, bây gời Nhâm Xương Bình không có ở nhà, tuy hắn là người chủ trì công tác trên danh nghĩa, thé nhưng có một số việc tìm đến tận cửa cũng không thể nào quay mặt làm ngơ.
Hai người Tiết Diệu Tiến và Nhâm Xương Bình xung đột tin tức với nhau cũng không phải chỉ là một lần, bây giờ Triều Viên Hạ sở dĩ cảm thấy khó khăn, chỉ sợ cũng không phải là yêu cầu của hai văn phòng thị ủy và chính quyền, chẳng qua là vì Tiết Diệu Tiến và Nhâm Xương Bình sắp có sự thay đổi về vị trí.
Đứng trên góc độ của Triều Viên Hạ thì tất nhiên sẽ không muốn đắc tội với nhâm xương bình, nhưng hắn cũng không muốn đắc tội với bí thư thị ủy đang tại vị là Tiết Diệu Tiến. Vì vậy mà hắn tìm đến đây, hy vọng Vương Tử Quân có thể cho ra ý kiến, có thể giúp hắn xử lý sự việc.
Tình huống này rõ ràng là hai bên đều không dễ đắc tội, nó càng làm cho sự việc trở nên khó giải quyết, đây không phải là lúc mà Triều Viên Hạ bày ra trò thông minh nhất cữ lưỡng tiện, Vương Tử Quân rất không thích trò này. Là cấp dưới mỗi khi gặp chuyện khó khăn thì cũng không phải chú tâm đẩy lên cho lãnh đạo. Nếu anh không thức thời, không biết cách giải nạn thì cũng đừng để cho lãnh đạo phải khó xử và rơi vào tình huống xấu hổ. Có một số việc anh phải ra tay xử lý mà không được rên lên một tiếng, vào thời điểm thích hợp, lãnh đạo sẽ cho phép anh phạm vào chút sai lầm mà không trách móc. Anh thử nghĩ xem, nếu cấp dưới đều khôn khéo tránh né như khỉ, căn bản không bao giờ phạm sai lầm, như vậy chẳng phải trên đường sẽ kín chỗ rồi sao? Hơn nữa nếu cáp dưới cứ cố gắng làm việc sao cho thật sự mỹ mãn, như vậy lãnh đạo sao có thể biểu hiện sự cao minh của mình? Chỉ cần nhìn vào điểm này cũng thấy Triều Viên Hạ không phải là một cán bộ trưởng thành trong quan trường, rõ ràng là không quá lưu loát, không có ý nghĩ chín chắn.
Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Triều Viên Hạ:
- Trưởng phòng Triều, tôi tin tưởng phòng văn hóa thông tin của anh sẽ có quy củ đối với những trình tự phát tin, như vậy anh cứ dựa theo quy củ là được.
- Chủ tịch Vương, tôi biết dựa theo quy củ là biện pháp tốt nhất, thế nhưng tin tức về chủ tịch Nhâm bây giờ có sức ảnh hưởng rất lớn ở thành phố Đông Bộ chúng ta. Theo những lời mà nhân viên công tác đi theo đoàn của chủ tịch Nhâm nói, chủ tịch đã ký hợp đồng với nhà máy rượu Tân Nguyên, bọn họ đã quyết định đầu tư ba chục triệu để xây dựng nhà máy ở thành phố Đông Bộ chúng ta.
Triều Viên Hạ vừa nói vừa đặt một bản tin lên trên bàn làm việc của Vương Tử Quân.
"Thành phố Đông Bộ ký kết hợp tác với nhà máy rượu Tân Nguyên!"
Vương Tử Quân nhìn bản tin chỉ có hơn ngàn chữ nhưng tất cả chỉ là gióng trống khua chiêng ca tụng công đức của Nhâm Xương Bình, hắn chợt nở nụ cười thản nhiên.
Nhâm Xương Bình thật sự quá nhanh, mới đi một ngày đã dùng thành ý của mình để ký kết hợp tác với nhà máy rượu Tân Nguyên, đã có thể để bọn họ đầu tư vào thành phố Đông Bộ. Tin chắc bản tin này được đưa ra thì uy danh của chủ tịch Nhâm ở thành phố Đông Bộ sẽ tăng tiến như diều gặp gió.
- Ý kiến của tôi là làm việc theo quy định.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt tràn đầy chờ mong của Triều Viên Hạ, sau đó dùng giọng từ chối cho ý kiến để nói.
Chủ tịch Nhâm đã ký kết hợp tác với nhà máy rượu Tân Nguyên, vì ngày nữa nghi thức ký kết hợp đồng sẽ được cử hành ở thành phố Đông Bộ. Tin tức này vừa được phát ra chỉ mất một ngày đã giống như mọc cánh truyền đi khắp thành phố Đông Bộ.
Tân Nguyên là nhà máy rượu nổi tiếng khắp tỉnh Sơn Nam, bây giờ thành phố có thể ký kết hợp đồng xay dựng nhà máy với bọn họ, có thể nói là gia tăng tăng trưởng kinh tế của thành phố. Xây dựng một nhà máy không những có thể tăng cường thu nhập thuế, hơn nữa còn có thể xúc tiến giải quyết phương diện việc làm.
Trong mắt người thường thì sự kiện nhà máy rượu Tân Nguyên quay lại đầu tư vào thành phố Đông Bộ là chuyện rất tốt, thế nhưng trong mắt đám người khôn khéo của khối chính quyền thành phố, bọn họ lại cảm nhận được thêm vài thứ khác.
Người tiến cử nhà máy rượu Tân Nguyên đến đầu tư ở thành phố Đông Bộ là Lý Khang Lộ, nhưng sau khi Lý Khang Lộ phát sinh vấn đề thì hạng mục trên cơ bản là thất bại. Phó chủ tịch thường ủy Chúc Vu Bình và phó chủ tịch thường vụ Vương Tử Quân đến nhà máy rượu Tân Nguyên đều bị người ta lạnh nhạt phải ra về, nhưng chủ tịch Nhâm Xương Bình vừa ra tay đã có thể thu hạng mục vào trong tay.
Điều này nói rõ điều gì? Đó chính là lãnh đạo ra tay sẽ thành công vang dội hay chủ tịch Nhâm có năng lực cao độ? Nếu như không phải là chủ tịch Nhâm ra tay, chỉ sợ một hạng mục nằm trong danh sách trọng điểm của thành phố Đông Bộ sẽ rơi vào trong tay một thành phố khác.
Lúc này càng có nhều người nó đến hai bản văn kiện vào hai ngày trước, lại có một số người nghĩ về sâu xa về nó.
- Anh đã nghe nói gì chưa? Thành phố chúng ta đã ký kết với nhà máy rượu Tân Nguyên, hai ngày nữa sẽ ký kết hợp đồng chính thức, sau này chúng ta cũng không cần uống rượu Tân Nguyên đưa từ ngoài vào nữa rồi...
- Hì hì, anh xem ra đã kém cập nhật thông tin rồi, không phải hai ngày nữa chủ tịch Nhâm sẽ ký kết hợp đồng với nhà máy rượu Tân Nguyên, mà giữa trưa ngày mai sẽ ký kết rồi. Thật sự là không tưởng, tôi vốn cảm thấy hạng mục này sẽ thất bại, nhưng không ngờ chủ tịch Nhâm ra tay thì cải tử hồi sinh. Lúc này thật sự làm phiền chủ tịch Nhâm, nếu không có anh ấy thì xem như thành phố chúng ta không thể có được hạng mục này.
- Đúng vậy, toi nghe nói chủ tịch Chúc và chủ tịch Vương đến nhà máy rượu Tân Nguyên căn bản là cưỡi ngựa xem hoa, không có thành ý hợp tác, vì thế mới bị người ta cho ra rìa. Nếu bọn họ thật sự cho ra thành ý như chủ tịch Nhâm, chỉ sợ đã sớm được ký kết hợp đồng rồi.
- Các anh đừng đứng đây mà nói mò, nghe nói chủ tịch Vương đã chờ đám lãnh đạo nhà máy rượu Tân Nguyên hai ngày trời.
Một tên cán bộ công tác còn trẻ tuổi thấy đồng bạn của mình nói chủ tịch Vương Tử Quân như vậy thì lên tiếng giải thích.
- Cái gì mà nói mò, không biết thì đừng nói, chủ tịch Vương đợi hai ngày cũng là vì chưa hoàn thành được gì. Bọn họ đều là chủ tịch thành phố Đông Bộ, đều là cán bộ lãnh đạo đại biểu cho khối chính quyền thành phố, vì sao chủ tịch Nhâm có thể ký kết được hợp đồng? Điều này không phải nói rõ năng lực công tác của chủ tịch Vương căn bản không bằng chủ tịch Nhâm sao?
- Được rồi, chúng ta cũng không nên ngồi đây nói mò, chú ý tai vách mạch rừng, nếu bị lãnh đạo nghe được thì sẽ không hay.
Một cán bộ có tư cách trong văn phòng lên tiếng thì những âm thanh nghị luận không tiếp tục vang lên, nhưng dù là như vậy cũng có không ít người to nhỏ thảo luận về vấn đề này.
...
- Chủ tịch Tử Quân, anh có nghe nói gì không, đã có người nói hai chúng ta công tác thiếu trách nhiệm, thiếu chút nữa đã ném một hạng mục trọng điểm của nhà máy rượu Tân Nguyên ra khỏi thành phố Đông Bộ.
Chúc Vu Bình tuy vẫn nở nụ cười cực kỳ nghiêm túc nhưng tâm tình lại không tốt.
Ngược lại thì tâm tình của Vương Tử Quân là rất tốt, sau khi rót trà cho Chúc Vu Bình thì hắn cười ha hả nói:
- Chủ tịch Chúc, có nhiều chuyện người ta thích nói gì thì nói, chúng ta cũng không cản được. Nước miếng cũng không thể nào giết chết người, bọn họ muốn nói thế nào thì nói.
Chúc Vu Bình nhìn bộ dạng tiêu sai của Vương Tử Quân, hắn thầm nghĩ, anh có lẽ không biết lợi hại của chiêu lạt mềm buộc chặt này. Tuy hắn thật sự rất sốt ruột với biểu hiện không cho là đúng của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn vẫn nhẫn nại lên tiếng:
- Chủ tịch Tử Quân, chuyện này chẳng lẽ anh còn chưa nhìn ra sao? Đó là bọn họ cho rằng chúng ta vô năng, chỉ phụ trợ người ta mà thôi, căn bản khó thể nào tự thành công. Đúng rồi, tôi còn nghe nói nghi thức ký kết lần này không những có lãnh đạo thành phố tham gia, còn có cả lãnh đạo tỉnh.
- Sao? Lãnh đạo tỉnh cũng đến à?
Vương Tử Quân khẽ híp mắt lập lại lời nói của Chúc Vu Bình.
- Đúng vậy, xem ra lần này hai người chúng ta thật sự mất mặt lớn rồi.
Chúc Vu Bình hừ lạnh một tiếng, lời nói có chút không cam lòng.
- Cốc cốc cốc.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị lên tiếng thì cửa bị gõ vang, hắn nói một câu mời vào, Triệu Quốc Lương khẽ mở cửa đi vào.
- Chủ tịch Vương, chủ tịch Nhâm đã quay về, văn phòng khối chính quyền cho ra thông báo, nói hai giờ chiều nay sẽ tổ chức hội nghị thường vụ khối chính quyền, sẽ nghiên cứu vấn đề tiếp đãi với nhà máy rượu Tân Nguyên.
- Vấn đề tiếp đãi? Tiếp đãi thế nào? Chẳng lẽ Nhâm Xương Bình còn muốn giở trò gì nữa sao?
Chúc Vu Bình chờ Triệu Quốc Lương rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân thì không nhịn được dùng giọng mỉa mai nói.
Vương Tử Quân cười cười mà không tiếp lời, hắn còn thật sự hy vọng Nhâm Xương Bình bày ra tư thế thật lớn.
Khi Chúc Vu Bình đang nói chuyện với Vương Tử Quân, trong một gian phòng xa hoa ở khách sạn Đông Bộ, Nhâm Xương Bình đang cung kính nhìn Đổng Quốc Khánh ngồi ở bên cạnh.
Đổng Quốc Khánh đang gọi điện thoại, lúc này hắn thật sự không còn bộ dạng khí khái như khi tổ chức họp ở thành phố Đông Bộ, lời nói của hắn tràn đầy cung kính. Nhưng sự cung kính của Đổng Quốc Khánh rơi vào trong mắt Nhâm Xương Bình lại tràn đầy hâm mộ.
Nhâm Xương Bình biết rõ Đổng Quốc Khánh đang gọi điện thoại cho ai, vì thế nên tỏ ra rất hâm mộ. Nếu cuộc điện thoại kia rơi lên người hắn, chỉ sợ biểu hiện của hắn còn vượt qua cả Đổng Quốc Khánh.
Khi Đổng Quốc Khánh cúp điện thoại thì nụ cười dần thu lại, nhưng vẻ hưng phấn trong mắt lại căn bản không thể rút đi. Hắn ngồi xuống ghế của mình rồi cười nói:
- Chủ tịch Nhâm, lãnh đạo đã đồng ý sáng mai đến tham gia nghi thức ký kết, thế cho nên anh phải nắm chắc cơ hội lần này.
- Cám ơn trưởng phòng Đổng đã quan tâm, Nhâm Xương Bình tôi sẽ tuyệt đối không làm cho trưởng phòng Đổng thất vọng.
Nhâm Xương Bình đồng ý một tiếng, dùng ánh mắt đầy cảm kích nhìn Đổng Quốc Khánh.
Đổng Quốc Khánh khoát tay áo cười nói:
- Tôi cũng không làm gì ở phương diện này, tổ chức rất nắm chắc thái độ công tác của anh, cho nên anh phải cảm tại chính mình thì hay hơn.
Nhâm Xương Bình biết rõ Đổng Quốc Khánh càng tỏ ra khiêm tốn, hắn càng phải biểu hiện cảm giác chân thành với lãnh đạo. Dù sao thì mình muốn tiến lên vị trí bí thư thị ủy Đông Bộ cũng cần phải có sự giúp đỡ cực kỳ quan trọng của Đổng Quốc Khánh.
- Trưởng phòng Đổng, nếu ngài không chào hỏi sớm thì giám đốc Cát cũng sẽ không khách khí với tôi như vậy. Nếu không có ngài ra mặt, căn bản hạng mục của nhà máy rượu Tân Nguyên sẽ không rơi vào tay của thành phố Đông Bộ. Nếu nói thành phố Đông Bộ chúng tôi có nhiều điều kiện tốt, những thành phố khác cũng cho ra điều kiện tương tự, thậm chí là nhiều hơn, thế cho nên Nhâm Xương Bình tôi hiểu rất rõ sự kiện này.
Nhâm Xương Bình nói trắng ra như vậy làm Đổng Quốc Khánh cảm thấy không nên, nhưng dù là như thế thì hắn lại cảm thấy rất vui sướng. Nhưng hắn cũng không muốn tiếp tục ở đề tài này mà nói:
- Chủ tịch Xương Bình, bây giờ thừa dịp ngọn gió đông của nhà máy rượu Tân Nguyên, tôi cảm thấy điều quan trọng nhất là anh nên nâng cao quyền uy của mình ở khối chính quyền thành phố, như vậy cũng tốt để người khác biết rõ vị trí của mình.
- Vâng, trưởng phòng Đổng, tôi hiểu điều này. Sau khi ký kết hợp đồng vào ngày mai, tôi tin chắc những người khác sẽ tìm đúng vị trí của mình. tại TruyenFull.vn
Nhâm Xương Bình nói đến điều này thì hai mắt híp lại, hắn tin dù hai bên không nói rõ ràng, thế nhưng hắn và đối phương Đổng vẫn hiểu lẫn nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...