Vương Tử Quân nhìn những dòng chữ trong phân công của phó chủ tịch Lưu Nham Phú, hắn lúc này mới biết vì sao trước đó chủ tịch Lưu lại nói với mìn như vậy, xem ra cuộc sống của vị phó chủ tịch này ở khối chính quyền cũng không được tốt.
Tiếng lật giấy vang lên sột soạt, sau khi mọi người xem xét bảng phân công thì hầu như đều nhìn về phía Nhâm Xương Bình, nhưng khoảnh khắc này Vương Tử Quân lại cảm nhận được không ít ánh mắt nhìn về phía mình.
Vương Tử Quân vẫn rất bình tĩnh, hắn giống như căn bản không phát hiện ra những ánh mắt kia, hắn hồn nhiên như không, giốn như không biết lợi ích của mình bị xâm phạm.
- Các đồng chí, tôi đã cùng nghiên cứu với bí thư Tiết và cùng nhau thông qua bảng phân công này, chúng tôi xuất phát từ thực tế có lợi cho sự phát triển của thành phố Đông Bộ, căn cứ vào đó để cho ra sắp xếp...
Nhâm Xương Bình gãi gãi đầu, hắn dùng giọng thao thao bất tuyệt nói:
- Phần phân công còn có vài phần chưa được như mong muốn, nếu các vị có bất kỳ điều gì dị nghị thì cứ nói ra, cũng là vì công tác mà thôi.
Nhâm Xương Bình vừa nói xong thì nhìn khắp phòng, nhưng đám phó chủ tịch kia cũng không phải kẻ ngốc, cả đám chỉ nhìn Nhâm Xương Bình mà không lên tiếng.
- Chủ tịch Vương, anh nói trước đi...
Nhâm Xương Bình giống như cảm thấy không ai mở miệng cũng không hay, trực tiếp đá quả bóng sang cho Vương Tử Quân.
Nhâm Xương Bình là chủ tịch thành phố, hắn lên tiếng thì Vương Tử Quân sao không hiểu? Hắn khẽ cau mày, sau đó dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Nhâm Xương Bình.
Gần đây phó chủ tịch Lý Khang Lộ bị táo bón, cũng là vì hắn đã sắp xếp ổn thỏa tất cả nhưng cuối cùng lại không xong việc. Những năm qua hắn đã bỏ tiền vào người bí thư Tiết Diệu Tiến rất nhiều, cũng không phải là đưa cho bí thư Tiền bao nhiêu tiền bạc của cải. Làm quan đến vị trí hiện tại tuy vẫn rất thích tiền, thế nhưng tiền cũng không còn là vạn năng.
Những năm này Lý Khang Lộ luôn đi theo bên cạnh làm tùy tùng của bí thư Tiết Diệu Tiến, luôn trung thành và tận tâm, giống như một thằng liều mạng, hắn làm vậy là vì cái gì? Không phải đang cố gắng tích đức để có ngày tu thành chánh quả sao? Nhưng quan trường là chốn mà tất cả thay đổi trong chớp mắt, dù là sắt thép cũng có thể tan biến như bọt xà phòng, thế cho nên chớp mắt thì tất cả đã không còn. Thực tế Tiết Diệu Tiến đã rất cố gắng, hắn đã thật sư hết lòng hết dạ với vấn đề nhân tuyển cho vị trí phó chủ tịch thường vụ thành phố Đông Bộ. Dựa theo nguyên tắc tổ chức, lần này tỉnh ủy phải tôn trọng ý kiến của Tiết Diệu Tiến, nhưng tôn trọng không phải là tôn trọng vô điều kiện, cuối cùng không phải một con ngựa ô như Vương Tử Quân xuất hiện cướp hết tất cả sao? nguồn TruyenFull.vn
Khi Lý Khang Lộ biết có một cây củ cải chiếm mất vị trí phó chủ tịch thường vụ mà mình ao ước, hắn thật sự sinh ra xúc động muốn vỗ bàn mắng chó má. Nhưng ngay sau đó hắn lại vội vàng áp chế và che giấu cảm xúc của mình.
Người trong nước có tật rảnh rỗi thích xem chuyện của người khác, người ngào xuân phong đắc ý phát triển quá mạnh thì tự dưng sẽ bị kẻ khác ghen ghét, hận không thể đẩy anh vào vũng bùn, để anh kêu gào khốn khổ thì mới cảm thấy đã nghiền. Lý Khang Lộ tất nhiên hiểu rõ điều này, vì thế hắn giả vờ như không có vấn đề gì, chôn giấu cảm giác xuống tận đáy lòng, biểu hiện ra bộ dạng cực kỳ bình thường.
Tâm tình của Lý Khang Lộ rất khó chịu, tất nhiên bí thư Tiết Diệu Tiến cũng cực kỳ không thoải mái. Một vị lãnh đạo đứng đầu ban ngành mà không có lực tác động thì cực kỳ không ổn, đồng thời muốn được người bên dưới ủng hộ thì mình còn phải có lực khống chế, lực khống chế được thể hiện rõ lúc lựa chọn người hầu cho mình. Một tên cấp dưới sẽ có mục tiêu là chức vụ cao hơn, nếu được đề bạt thì sẽ tương ứng với phương diện có năng lực, có chỗ thể hiện, có không gian hài hòa cho sự phát triển. Tiết Diệu Tiến tất nhiên sẽ hy vọng mình là một lãnh đạo có thể tạo không gian cho cán bộ thủ hạ. Không ngờ sự việc lại có kết quả như vậy, kết quả quá bất ngờ. Sau khi trầm tư, hắn cố gắng nghĩ ra một phương pháp để cứu vãn mặt mũi của mình, càng nghĩ càng cảm thấy mình chỉ có thể ra tay ở phương diện phân công cho các thành viên ban ngành của khối chính quyền thành phố mà thôi.
Sau khi phân phát bảng phân công cho các thành viên ban ngành, Lý Khang Lộ ngẩng đầu dụng ngay ánh mắt chủ tịch Nhâm Xương Bình đang nhìn mình. Trong ánh mắt cố gắng che giấu vẻ thân mật của Nhâm Xương Bình thật sự có vài phần vui mừng phấn khởi. Nhâm Xương Bình là lãnh đạo khối chính quyền, hắn không thể biểu hiện cảm tình của mình ở một hội nghị nghiêm túc như thế này. Lý Khang Lộ là một lão quan trường, tất nhiên hắn càng hiểu rõ ánh mắt của lãnh đạo, thế cho nên càng sinh ra cảm giác cảm động.
Có một điều mà Lý Khang Lộ biết rất rõ, chính là trong quá trình tranh thủ vị trí phó chủ tịch thường vụ cho mình thì bí thư Tiết đã dốc hết toàn lực, đồng thời vị chủ tịch Nhâm Xương Bình này cũng rất ủng hộ mình. Nhưng vấn đề nhân sự có rất nhiều vấn đề khó thể nắm bắt, cũng không trách được bí thư Tiết. Hơn nữa vào lúc ban đầu khi phó chủ tịch thường vụ xuống nhận chức, bí thư và chủ tịch lại nhất trí hành động để làm ra bảng phân công như vậy, rõ ràng đã rất có tâm tư, rất khó có được. Vì thế Lý Khang Lộ tranh thủ thời gian ném cho chủ tịch Nhâm Xương Bình một ánh mắt vui sướng biết ơn, hắn thấy chủ tịch Nhâm tiếp nhận thì trong lòng thật sự vui vẻ. Hắn biết rõ mình hiểu ý của chủ tịch Nhâm, lúc này chủ tịch Nhâm cũng rất vui mừng.
Phòng họp lạnh ngắt như tờ, tất cả thành viên ban ngành đều nhìn vào bảng phân công, cả đám giữ yên lặng, thật sự há hốc mồm.
Nhâm Xương Bình tiếp tục lên tiếng bằng vẻ mặt lạnh lùng:
- Tôi nghĩ mọi người đều biết nguyên lý nổi tiếng của thùng gỗ, một chiếc thùng gỗ chứa được nhiều ít bao nhiêu nước cũng không phải là có nhiều hơn một tấm ván, cũng không phải dài hơn hay mỏng hơn, nó phải căn cứ vào sự tương đồng của các tấm ván, điều này thật sự rất quan trọng vì nó cũng phản ánh sự đoàn kết của ban ngành chúng ta.
- Là một người lãnh đạo ban ngành, nếu muốn tạo ra bầu không khí đoàn kết hiệp lực thì yêu cầu các thành viên phải có suy nghĩ hướng tâm, phải ra sức vì ban ngành. Chúng ta cần phải tôn trọng lẫn nhau, tích cực phối hợp, chủ động điều thích; nếu nói về trách nhiệm thì phải chủ động đảm đương, cùng nhau xử lý sự việc, giúp nhau hoàn thành công tác. Thưa các đồng chí, chúng ta đồng tâm thì núi thành ngọc, hiệp lực thì đất thành vàng.
Các thành viên ban ngành tham gia hội nghị đều trở nên trầm mặc, có chút khó xử. Bảng phân công đã được hai vị lãnh đạo liên hệ và xem xét rồi quyết định, nếu bây giờ mình có lời dị nghị, chưa nói thay đổi được gì, sợ rằng sẽ lưu lại di chứng cho công tác sau này. Nói nhẹ thì sẽ là chọn ba lấy bốn, nói nặng thì sẽ là không đủ trưởng thành chính trị, không có cái nhìn đại cục, tư tưởng không bảo trì nhất trí cao độ với lãnh đạo thị ủy.
Không ngờ khi tất cả mọi người đang trầm mặc thì Nhâm Xương Bình lại chủ động đẩy Vương Tử Quân lên, rõ ràng muốn thử phản ứng của chủ tịch Vương Tử Quân. Tất cả mọi người giống như trút được gánh nặng, đồng thời trong lòng cũng đã đo lường được vấn đề.
Vương Tử Quân ngẩng đầu, các thành viên ban ngành căn bản không nhìn rõ trên mặt hắn có chút vui buồn hờn giận thế nào, gương mặt hắn bình tĩnh như nước:
- Đối với phân công này tôi cảm thấy rất tốt, tôi vừa đến thành phố Đông Bộ, còn chưa tìm hiểu rõ tình huống, nhưng thông qua những ngày tiếp xúc và tọa đàm vừa qua, tôi thấy đây là bảng phân công rất khoa học, trên cơ bản phát huy tất cả năng lực của các vị lãnh đạo ngồi nơi đây.
Âm điệu của Vương Tử Quân không cao, lời nói cực kỳ có khí phách, cực kỳ trong sáng, mỗi câu mỗi chữ được nói bằng giọng điệu du dương trầm bổng, thái độ cũng cực kỳ chân thành. Nhưng Vương Tử Quân tỏ thái độ lại làm cho đám người có ý nghĩ xấu xa phải xem xét lại, mà đám phó chủ tịch chung quanh cũng ngầm hiểu vấn đề, chẳng lẽ chủ tịch Vương thật sự nhìn sự việc bằng ánh mắt như vậy?
Đặc biệt là phương diện liên quan đến phòng tài chính, bọn họ càng thấy có vấn đề. Sau khi phát hiện phòng tài chính nằm dưới sự quản lý của Lý Khang Lộ, thế là bọn họ cảm thấy có một màn kịch hay sắp diễn ra, bọn họ muốn được nhìn thấy tình huống hai vị phó chủ tịch sống mái với nhau.
Nhưng vị phó chủ tịch thường vụ trẻ tuổi Vương Tử Quân kia ngay sau đó đã làm cho đám người cảm thấy mất vui, vì người này nói chuyện không nóng không vội, giống như căn bản chưa từng nhìn thấy bên trong sự việc có ẩn giấu âm mưu. Khi lãnh đạo thăm hỏi ý kiến thì nói những lời cực kỳ khách sáo, đây không phải là tượng gỗ để cho người ta thích ức hiếp sao cũng được đấy chứ?
Xem ra sau này Lý Khang Lộ vẫn tiếp tục là người đắc chí, tiếp tục làm loạn. Khi lòng người đang cảm khái thì lại nghe thấy Vương Tử Quân thay đổi chủ đề:
- Nhưng, chủ tịch Nhâm, tôi cảm thấy bảng phân công cũng có chút tì vết.
"Có chút tì vết?"
Nhâm Xương Bình đang chăm chú lắng nghe Vương Tử Quân lên tiếng chợt ngẩng đầu lên, một cảm giác vui sướng chợt lóe lên trong mắt hắn. Những phó chủ tịch khác đang lật văn kiện xem xét hoặc đang viết gì đó trên sổ tay đều ngẩng đầu lên nhìn về phía Vương Tử Quân.
Phó chủ tịch Chúc Vu Bình là người tiến vào thường ủy thị ủy, hắn đưa mắt nhìn gương mặt trẻ trung của Vương Tử Quân, trong lòng thầm nghĩ, ngoài miệng không râu làm việc không tốn sức. Dù anh có phát triển mạnh mẽ thế nào, cuối cùng xuống địa phương cũng phải lăn qua lăn lại vài vòng, dính đầy đất cát mà thôi. Những năm qua hắn công tác ở thành phố Đông Bộ đã cảm nhận được sự cường thế mạnh mẽ của bí thư Tiết, bây giờ chủ tịch Nhâm đã nói đây là ý chỉ của bí thư Tiết, anh còn đứng đây tỏ ra nghi vấn, chẳng phải anh muốn vung tay với bí thư Tiết?
Nếu như trong quan trường có kẻ cho rằng hạ cấp khiêu chiến thượng cấp cũng đáng khen, nhưng chỉ sợ thật lòng thì ai cũng nghĩ anh chỉ là một thằng ngu bị lừa đá vào đầu.
- Đồng chí Tử Quân, đèn không khơi không sáng, nếu quá quan tâm sẽ không thể phân biệt rõ vấn đề. Anh có ý nghĩ gì thì cứ nói, chúng ta họp nơi đây chính là muốn mọi người cùng hiến kế, như vậy sẽ càng có lợi cho chúng ta đẩy mạnh mở rộng và phát triển công tác. Nếu như anh phát hiện ra vấn đề mà không nói, như vậy mới làm cho hội nghị trở nên thảm bại.
Nhâm Xương Bình cười ha hả gật đầu với Vương Tử Quân, hắn thản nhiên nói.
Lý Khang Lộ luôn ngẩng đầu nhìn tất cả sự việc phát sinh, hắn chỉ cười lạnh với câu nói có chút tì vết của Vương Tử Quân. Thầm nghĩ, mới đến vài ngày đã dám nói ra những lời như vậy, chỉ là anh nói ra vấn đề, có ai nghe hay không cũng không nằm trong phạm vi thao túng của anh nữa rồi.
- Chủ tịch Nhâm, các vị, tôi đồng ý với bảng phân công lần này, hơn nữa cũng kiên quyết ủng hộ. Thế nhưng tôi cảm thấy có một phương diện cần nhắc nhở chủ tịch Nhâm, đó là tôi cảm thấy phân công cho chủ tịch Lưu quá đơn giản.
Vương Tử Quân đặt bản phân công trong tay xuống rồi cười nói với Nhâm Xương Bình:
- Chủ tịch Lưu, tôi thật sự có ý kiến về anh, anh xem phần phân công cho tôi xem, thật sự nhiều đến mức làm cho người ta đau đầu. Vì vậy tôi sẽ nắm lấy một người nhàn hạ như anh để nã pháo, anh cần phải có ý kiến với tôi, coi như bắt tôi phải mời khách vào tối hôm nay, tất nhiên người thanh toán phải là chủ tịch Nhâm mới được.
Vương Tử Quân nói lời ẩn giấu chút ý nghĩ khôi hài, điều này làm cho phòng họp vang lên tiếng cười vui vẻ. Nhưng lúc này mọi người cùng cười và vẻ mặt cũng đã biến đổi, vì cũng không ai ngờ Vương Tử Quân sẽ nói đến vấn đề phân công cho Lưu Nham Phú. Lưu Nham Phú vốn là cán bộ tạm giữ chức, tất nhiên sẽ không được phân công công tác quá nhiều, hơn nữa trước đó còn chọc giận Tiết Diệu Tiến, thế là xem như bị ném vào lãnh cung.
Tuy Lưu Nham Phú vẫn là quyền phó chủ tịch, thế nhưng lúc này phần lớn mọi người đều chẳng mấy quan tâm. Ngay cả phòng quản lý môi trường có vài vấn đề quan trọng cũng trực tiếp báo cáo cho Nhâm Xương Bình, căn bản không thèm đếm xỉa đến một vị lãnh đạo được phân công quản lý.
Nhâm Xương Bình gật gật đầu, hắn cúi đầu trầm ngâm một lát rồi trầm giọng nói:
- Tôi ghi nhận góp ý của chủ tịch Vương, thế này đi, chờ tôi phản ánh cho bí thư Tiết rồi nói sau.
Phản ánh cho bí thư Tiết rồi nói sau, như vậy trên cơ bản chẳng khác nào phủ định đề nghị của Vương Tử Quân. Đám người nơi đây đều biết rõ thói quen của Nhâm Xương Bình, khi có gì đó cần xin chỉ thị mà bí thư Tiết Diệu Tiến đã có quyết định, như thế căn bản khó thể thay đổi được. Làm quan đến vị trí hiện tại, sao có thể thay đổi xoành xoạch như vậy được?
Vương Tử Quân cười cười không nói thêm điều gì, đám thành viên ban ngành khối chính quyền cũng căn bản là im lặng, thế cho nên hội nghị phân công đã được thông qua không tiếng động.
Sau khi quay về phòng làm việc thì Vương Tử Quân vừa ngồi xuống đã nghe thấy tiếng gõ cửa, còn không chờ hắn lên tiếng thì Lưu Nham Phú đã đẩy cửa đi vào.
- Chủ tịch Vương, anh làm như vậy cũng không tốt, anh cầm tôi lên nói chuyện, không biết tôi tạm giữ chức một năm nữa sẽ kết thúc sao? Anh làm như vậy rõ ràng là không được.
Lưu Nham Phú trực tiếp ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân, sau đó cười ha hả nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười lấy ra một điếu thuốc ném cho Lưu Nham Phú, lại nói:
- Chủ tịch Lưu, đây khong phải là một năm, một năm không dài cũng không ngắn, chẳng lẽ chủ tịch Lưu chỉ hy vọng phất tay xem nơi đây là một chút bài trí thôi sao?
Lưu Nham Phú cười ha hả, hắn cũng không trả lời vấn đề của Vương Tử Quân. Hắn nhận lấy điếu thuốc, châm lửa hít một hơi rồi thay đổi chủ đề:
- Chủ tịch Vương, tôi biết rõ tất cả vấn đề của lần phân công này, nhưng tôi cảm thấy anh ở trên hội nghị một là không nói gì, hai là làm rõ vấn đề của mình sẽ hay hơn cầm việc của tôi để cho ra lời đề nghị, vì như thế sẽ không đến nơi đến chốn, không ai quan tâm.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Lưu Nham Phú, hắn khẽ cười. Tuy hắn tiếp xúc với Lưu Nham Phú không lâu, thế nhưng hắn lại biết khá nhiều về người này. Khi Lưu Nham Phú đến thành phố Đông Bộ tạm giữ chức thì thật sự hùng tâm bừng bừng, rất muốn công tác cho ra thành tích. Đặc biệt là lúc tiêp đón, hắn càng phát biểu vài lời rất nhiệt tình, khi đó bí thư Tiết Diệu Tiến cũng rất hoan nghênh, đã phân công quản lý vài sự vật. Nhưng tiệc vui chóng tàn, vị phó chủ tịch này đã xúc phạm đến lợi ích của một số người khi thay đổi chế độ của tập đoàn Lam Hà, thế là địa vị ở thành phố Đông Bộ chợt biến đổi, ngay sau đó đã bị điều chỉnh phân công.
- Người ta có quan tâm hay không thì tôi cũng phải nói rõ, hơn nữa tôi cảm thấy chỉ cần mình nói ra, chắc chắn sẽ có người nhớ kỹ.
Vương Tử Quân khẽ cười với Lưu Nham Phú, sau đó dùng giọng tiêu sái nói.
Lưu Nham Phú cũng không tiếp tục dây dưa ở vấn đề này với Vương Tử Quân. Hắn nói về các việc liên quan đến gia đình. Thông qua lời nói của Lưu Nham Phú, Vương Tử Quân biết rõ vợ chủ tịch Lưu công tác ở bộ và ủy ban trung ương, có một cô con gái rất dễ thương.
Nửa giờ sau Lưu Nham Phú rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Sau khi Lưu Nham Phú đi thì Vương Tử Quân cho ra một đánh giá sơ bộ, người này tư duy nhanh nhẹn, có ý thức trách nhiệm nhưng có vài phương diện không đủ linh hoạt.
Trong đầu nghĩ về Lưu Nham Phú, bàn tay của Vương Tử Quân chợt gõ lên mặt bàn, hàng loạt ý nghĩ chợt chớp động trong đầu.
Triệu Quốc Lương có kinh nghiệm công tác ở văn phòng tỉnh đoàn, hơn nữa bản thân lại là người linh hoạt, thế cho nên hắn nhanh chóng sát nhập vào công tác ở văn phòng khối chính quyền thành phố. Vì hắn chủ yếu phục vụ cho phó chủ tịch thường vụ, thế cho nên được đám thư ký của văn phòng khối chính quyền gọi là thư ký thứ hai.
Triệu Quốc Lương cũng không nổi giận vì cách kêu gọi có vẻ châm chọc kia. Hắn cũng là người nhập gia tùy tục, hắn trực tiếp gọi thư ký Nghiêm Tiểu Ninh của phó chủ tịch Trình Hiểu Bình là bí thư Tiểu Ninh, điều này không khỏi làm cho mọi người nở nụ cười vui vẻ.
- Em gái Tiểu Ninh, có gì mà tức giận như vậy? Nếu thật sự tức giận, anh mời em đi dùng cơm.
Triệu Quốc Lương cầm một phần văn kiện đi ra khỏi phòng đúng lúc thấy Nghiêm Tiểu Ninh lạnh mặt đi đến, thế là cười ha hả chào hỏi.
- Anh đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, em cũng không có tâm tư tức giận với anh.
Nghiêm Tiểu Ninh vỗ lên văn kiện của mình rồi dùng ánh mắt hung hăng nhìn Triệu Quốc Lương, sau đó xoay người đi về một phía khác.
Triệu Quốc Lương biết rõ Nghiêm Tiểu Ninh cũng không tức giận, thế là hắn quấn lấy nói:
- Tiểu Ninh ơi Tiểu Ninh, em gái tốt, anh thật sự chỉ là vô tâm mà thôi. Không, là đám người kia cười đùa chọc ghẹo em, anh cũng không có ý gì khác. Đúng rồi, em cầm theo văn kiện gì vậy, sao lúc nãy anh không thấy?
Nghiêm Tiểu Ninh dù có một số việc bày tỏ lòng dạ hẹp hòi cố hữu của phụ nữ, thế nhưng phương diện công tác lại không chút buông lỏng. Nàng nhìn thoáng qua Triệu Quốc Lương rồi nói:
- Là văn kiện phân công của các vị lãnh đạo khối chính quyền, vừa mới in ra, anh mau đi lấy về một phần.
"Phân công?"
Triệu Quốc Lương nghe thấy hai chữ kia thì cũng không còn tâm tư trêu đùa Nghiêm Tiểu Ninh, đôi với hắn thì đây là chuyện cực kỳ quan trọng với chủ tịch Vương. Bây giờ đã có bảng phân công, hắn cũng muốn xem thế nào.
- Tiểu Ninh, không phải nói chủ tịch Vương cho ra lời dị nghị à, sao lại có văn bản nhanh như vậy?
Thư ký là hình bóng của lãnh đạo, thế cho nên bọn họ hiểu rât rõ những gì phát sinh trong hội nghị phân công của khối chính quyền thành phố, cũng biết lời dị nghị của Vương Tử Quân với phân công của phó chủ tịch Lưu Nham Phú.
Nghiêm Tiểu Ninh cười cười đưa văn kiện bỏ vào trong tay Triệu Quốc Lương:
- Đây là văn kiện vừa in ra, anh không tin sao? Thế thì anh xem đi.
Triệu Quốc Lương cũng không khách khí mà quét mắt nhìn qua, đó thật sự là văn bản phân công của khối chính quyền thành phố. Hắn nhìn nội dung, hắn phát hiện phân công của phó chủ tịch Lưu Nham Phú không có gì thay đổi.
- Cám ơn Tiểu Ninh, tôi cũng phải đưa một bản về cho chủ tịch Vương.
Triệu Quốc Lương cũng không dám trì hoãn mà đi về phía khoa tổng hợp.
- Mới đó đã in và phát hành, nghe nói chủ tịch Vương có lời dị nghị mà?
Khi Triệu Quốc Lương đi đến cổng khoa tổng hợp thì nghe thấy có người nghị luận ở bên trong.
- Chủ tịch Vương dị nghị thì sao? Chuyện gì bí thư Tiết đã quyết định thì có thể thay đổi được à? Cánh tay có thể vặn được đùi à? Ôi, có thấy không, phòng tài chính đã về tay của chủ tịch Lý.
- Không phải quyền to của khối chính quyền thuộc về phó chủ tịch thường vụ sao? Thế nào lại nằm trong tay của chủ tịch Lý?
- Vậy thì có sao? Chỉ cần bí thư Tiết tán thành, sợ rằng chủ tịch Nhâm còn phải giao các ban ngành khác cho chủ tịch Lý.
- Ôi, vậy thì chủ tịch Vương chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.
- Không như vậy thì thế nào? Cảm thấy chủ tịch Vương có thể tạo ra sóng gió gì sao? Tôi nghe nói chủ tịch Vương cho ra lời dị nghị về chủ tịch Lưu chỉ là muốn phát tiết bất mãn trong lòng, không ngờ người ta lại chẳng quan tâm.
Triệu Quốc Lương thấy hai người kia càng nói càng khó nghe thì chợt nhíu mày, hắn cất bước càng nặng nề và phát ra âm thanh khá lớn, tiếng giày da va vào nền đất vang lên những âm thanh cộp cộp.
- Chủ tịch Lý, đây chính là báo cáo tổng kết năm nay và tính toán năm sau của phòng tài chính, mời anh xem qua, sau đó cho ra ý kiến chỉ đạo.
Trưởng phòng tài chính La Hạo Sưởng tươi cười đứng lên khỏi ghế, sau đó đưa một phần báo cáo tổng kết công tác đến bàn làm việc của Lý Khang Lộ.
Lý Khang Lộ ngồi trên ghế lãnh đạo, hắn tiếp nhận văn kiện dùng ánh mắt không đếm xỉa nhìn qua vài lượt, sau đó thuận tay đặt lên bàn:
- Trưởng phòng La, những năm gần đây thành phố Đông Bộ chúng ta phát triển kinh tế theo từng ngày, rất nhiều chỗ cần tiền, anh là trưởng phòng tài chính cũng không dễ dàng gì, mà tôi là phó chủ tịch chủ quản tài chính, cũng coi như công tác không dễ.
La Hạo Sưởng cười ha hả nói:
- Chủ tịch Lý, vẫn là ngài nói đến chỗ khó xử của tôi, nhà nghèo thì sẽ phát sinh tình huống ăn ngủ không yên, có đôi khi tôi cũng thật sự rất khốn khổ, áp lực rất lớn. Nhưng tôi vừa nghe nói chủ tịch Lý chủ quản tài chính thì bệnh mất ngủ chợt biến mất, không vì gì khác, chính là vì ngài là người nhìn xa trông rộng giỏi bày mưu định kế, tôi nghĩ rằng ngài sẽ giúp chúng tôi quản lý túi tiền của thành phố thật chặt, nên dùng sẽ dùng, không nên dùng sẽ không bao giờ chi ra, một đồng tiền cũng đừng hòng chạy thoát.
La Hạo Sưởng nói ra những lời tâng bốc có chút quá mức, vì trước nay quyền tài chính đều nằm trong tay lãnh đạo chủ chốt của khối chính quyền thành phố, cũng chưa đến lượt một vị phó chủ tịch chủ quản lên tiếng quyết đoán. Nhưng dù La Hạo Sưởng tỏ thái độ quá quắt như vậy thì Lý Khang Lộ vẫn cảm thấy rất hưởng thụ và thoải mái. Hắn thầm nghĩ La Hạo Sưởng này ngồi trên ghế trưởng phòng tài chính xem ra cũng có tài năng, chưa nói đến những thứ khác, người này có quan hệ thân thiết với bí thư Tiết Diệu Tiến, hơn nữa cũng cực kỳ thân thiết với chủ tịch Nhâm Xương Bình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...