- Các đồng chí, phát sinh chuyện như vậy tôi cũng cảm thấy rất đau lòng.
Vương Tử Quân ngồi trên ghế chủ tịch trong phòng họp ủy ban xã, hắn dùng giọng đau lòng nói.
Trong quan trường phần lớn là những lời khách sáo, dù những lời như vậy không có ý nghĩa thực tế nhưng lại được dùng mọi lúc mọi nơi. Vương Tử Quân là một vị bí thư đảng ủy xã, tát nhiên hắn cảm thấy mình còn nhiều thứ nên học.
Lần này vì khất nợ tiền lương của giáo viên mà bùng lên sự kiện kêu oan tập thể, sở dĩ có thể ngăn cản được con sóng lớn, có thể giải quyết viên mãn, chủ yếu là ba chữ Lý Nguyên Ý nói với Vương Tử Quân trong lúc xúc động vào thời điểm kiếp trước.
Khi Vương Tử Quân còn chưa rời khỏi xã Tây Hà Tử, vị trưởng ban tài chính của xã vì muốn nhắm vào vợ của thủ hạ là Trác Trường Vĩ nên động tay động chân, hơn nữa còn tiếp xúc quá sâu. Đừng nhìn Trác Trường Vĩ ngày thường hiền lành thành thật mà lầm, hắn vì bị ép mà vung đao đâm tên khốn kiếp đã cắm sừng lên đầu mình.
Nhưng khi đó Vương Tử Quân đang ở đầu sóng ngọn gió, dưới tình huống bị động, hắn cũng nghe nói trong xã phát sinh một vụ án vang dội.
Trưởng ban tài chính xã Tây Hà Tử chết một cách rất ly kỳ, sau đó giống như một mồi lửa bùng lên, tất cả những gì hắn giấu kín bấy lâu nay được phô bày ra khắp thiên hạ: Người này rõ ràng tham ô công khoản hơn trăm ngàn, tất nhiên đây sẽ là vụ án lớn vào thời điểm bấy giờ. Đó cũng là lúc Vương Tử Quân nói lời từ chức, cũng vì giám sát bất lực nên bị liên quan.
Lý Nguyên Ý chợt nhảy ra mới gợi lên trí nhớ đã phong trần của Vương Tử Quân, hắn nhớ đến một người tên là Trác Trường Vĩ, khi Trác Trường Vĩ xuất hiện thì chuyện cũ mới rõ ràng trong đầu hắn.
- Chuyện này xảy ra, là bí thư đảng ủy, tôi cũng xem như có trách nhiệm trong công tác giám sát, điều này nói rõ công tác trong sạch hóa bộ máy chính trị trong đảng còn chưa được nhập tâm. Xe trước đi xe sau đến, mong mọi người lấy đó làm gương, nhìn vào tay của mình, nhìn vào miệng của mình...
Vương Tử Quân lần này phê bình chính mình, nhưng những lời như vậy rơi vào trong tai Trương Dân Cường lại giống như là những lời hả hê biến tướng chúc mừng thành công. Đối phương đang phê bình chính mình, đang phát động thế tấn công về phía Triệu Liên Sinh.
Vương Tử Quân nói mình có trách nhiệm, nhưng hắn có trách nhiệm gì? Hắn không phải vừa lên nhận chức được một tháng sao? Mà Lưu Căn Phúc tham ô công khoản cũng là chuyện hai năm trước, hơn nữa Lưu Căn Phúc không phải bị hắn bắt sao? Như vậy anh làm kiểm điểm chẳng phải khó coi lắm à?
Nếu là trước đó thì Trương Dân Cường sẽ phản bác Vương Tử Quân vài câu, nhưng bây giờ sẽ không, trong lòng hắn thật sự rất do dự. Mà bốn người Cừu Gia Thành và Tả Vận Xương đều đưa mắt nhìn nhau, lời nói lên đến miệng chỉ có thể nuốt lại vào bụng.
Lúc này gương mặt trẻ tuổi của Vương Tử Quân thật sự không còn chút xúc động, đã biến thành thâm sâu khó lường, đây rõ ràng là một người đàn ông ra tay tàn nhẫn, cực kỳ có lòng dạ.
- Đồng thời tôi cũng muốn khen thưởng bí thư Tả Vận Xương, bí thư Tả đã tham gia vào sự việc lần này, là bí thư Tả có biểu hiện xuất sắc, như vậy thì chúng ta mới có thể thanh lý được ba con chuột lớn trong hàng ngũ. Bây giờ tôi xin mời bí thư Tả đứng lên đưa ra chỉ thị của ủy ban kỷ luật huyện ủy.
Vương Tử Quân nói xong thì dùng ánh mắt sâu sắc nhìn Tả Vận Xương, đây là khen ngợi sao? Không phải là lột trần mình ra để cho đám người Trương Dân Cường nhìn vào sao? Có lẽ sau sự kiện lần này, trong nhóm của Triệu Liên Sinh sẽ không có chỗ cho Tả Vận Xương, mà Tả Vận Xương cũng sẽ không còn được sủng ái như xưa nữa.
Vương Tử Quân nhìn biểu hiện của đám người trước mặt mà cảm thấy cảm giác do quyền lực mang lại, lúc này một cảm giác khống chế hoàn toàn ban ngành càng làm cho trong lòng hắn sinh ra cảm giác thoải mái.
Trong một gian phòng bệnh săn sóc đặc biệt của bệnh viện nhân dân thành phố Giang Châu, Triệu Liên Sinh đang miễn cưỡng nằm trên giường, há miệng cắn một quả táo trong tay.
Vương Lục Thuận cung kính đứng trước giường, sau đó ân cần đưa sang một ly nước cười nói:
- Bí thư Triệu, mời ngài uống nước...
Triệu Liên Sinh tiếp nhận ly nước trong tay của Vương Lục Thuận, hắn khoát tay nói:
- Lục Thuận, cậu gọi tôi như vậy thật sự có cảm giác lừa gạt, tôi cũng không phải là bí thư.
- Không phải chỉ kém một tờ giấy bổ nhiệm thôi sao? Bí thư Triệu, Vương Tử Quân có lẽ bây giờ đã cút đi, vị trí này không phải của anh thì là của ai?
Vương Lục Thuận cười đến mức sáng lạn, dù là nịnh nọt nhưng biểu hiện lại cực kỳ thản nhiên. mới nhất ở TruyenFull.vn
- Ha ha ha, Lục Thuận đúng là, cậu xem cậu nói gì kìa...
Triệu Liên Sinh cũng không tiếp tục lên tiếng, những lời nói của Vương Lục Thuận thật sự làm hắn cảm thấy rất hưởng thụ.
Vương Lục Thuận thấy trên mặt Triệu Liên Sinh là cảm giác vui vẻ khó khống chế được, hắn thầm biết trò vuốt mông ngựa của mình đã hiệu quả, trong lòng càng vui sướng đến mức nở hoa, như vậy vị trí ủy viên đảng ủy sẽ chạy nhanh về phía hắn.
- Lục Thuận, bây giờ là mấy giờ rồi?
Triệu Liên Sinh ăn xong quả táo thì nhận lấy khăn mặt mà Vương Lục Thuận đưa đến, sau đó thuận miệng hỏi.
- Hơn mười giờ, bây giờ mà Lý Nguyên Ý còn chưa đến, tám phần là tối qua uống quá nhiều, đầu óc nóng lên, không biết đã chạy đến nơi nào rồi. Bí thư, nếu không thì tôi gọi điện thoại cho Căn Phúc hỏi xem thế nào nhé?
Vương Lục Thuận nói rồi đưa tay về phía chiếc điện thoại.
Triệu Liên Sinh khoát tay, hắn khẽ nằm lên giường, dùng giọng oán trách nói:
- Lục Thuận, cậu nhớ kỹ cho tôi, dù sau này có phát sinh bao nhiêu động tĩnh, cậu cũng nên bảo trì bình thản. Nếu như sắp xếp cậu lên cương vị lãnh đạo, cậu vẫn giữ tính cách nóng lòng như lửa đốt, như vậy sao tôi có thể yên tâm giao trọng trách cho cậu?
Triệu Liên Sinh lần này nói lời hai nghĩa, thật sự làm cho Vương Lục Thuận cảm thấy tâm hoa nở rộ, hắn vui sướng ngẩng đầu ưỡn ngực đưa ra lời thề son sắt đảm bảo.
Vương Lục Thuận cầm lấy máy nhắn tin, nhanh chóng bấm vài con số, gửi đến một tin nhanh chóng về gọi điện thoại, sau đó tắt máy.
Vương Lục Thuận là một chủ nhiệm văn phòng, điều quan trọng nhất chính là nhìn mặt nói chuyện, chuyện không nên biết thì nên học cách giả vờ câm điếc, những gì nên chủ động đi làm thì không thể ngây ngốc giống như chưa từng phát hiện ra, vào thời điểm mấu chốt phải học cách tiếp thu ý đồ của lãnh đạo, tất nhiên mọi thứ đều phải học.
Dù Triệu Liên Sinh đã khoát tay nói không cần, nhưng Vương Lục Thuận vẫn đoán được ý nghĩa trong lòng của lãnh đạo, thế cho nên sau khi suy xét một lúc, hắn vẫn lấy máy nhắn cho Lưu Căn Phúc đi gọi điện thoại.
Triệu Liên Sinh giống như không phát hiện ra động tác của Vương Lục Thuận, hắn miễn cưỡng nằm trên giường, nghiêng người, hai ngón tay gõ lên bàn rất có tiết tấu, lại rung đùi đắc ý hát một câu:
- Hôm nay trời đẹp, ta đi lên huyện...
Triệu Liên Sinh có một thói quen đó chính là những lúc vui vẻ sẽ lên tiếng hát vài ba câu, dù giọng hát của hắn rất bình thường nhưng trong xã Tây Hà Tử luôn có nhiều người đứng ra vỗ tay tán thưởng.
Lý Nguyên Ý, Lý mập, lần này anh nên mở lớn mắt ra, ngàn vạn lần đừng quấy rồi lãnh đạo lúc đang vui vẻ, gọi điện thoại đến muộn một chút cũng không chết người được.
Hình như ông trời thích trêu người, Triệu Liên Sinh đã hát xong, dư âm còn đang văng vẳng, nhưng bộ điện thoại trên đầu giường vẫn im lìm, không chút phản ứng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...