- Chị Hồng Cẩm bây giờ thế nào?
Tuy những trò thế này không che giấu được người hữu tâm, thế nhưng mỗi khi Vương Tử Quân nhắc đến Tần Hồng Cẩm thì cũng không quên bỏ vào đó một chữ chị.
- Lúc này còn đang bị giam giữ, nhưng cũng không có vấn đề gì.
Tần Trung Hòa nói đến đây thì trên mặt có chút xấu hổ, dù sao bây giờ Tần Hồng Cẩm còn bị giam, điều này thật sự làm hắn mất mặt.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cười cười nói:
- Triệu Bình Xuyên là con trai của Triệu Tứ Quân sao?
- À, tôi đã từng tìm đến người này, chính hắn cũng đã thừa nhận.
Tần Trung Hòa trầm ngâm một chút rồi nói:
- Nhưng hắn cũng không nói rõ mục đích của mình, chỉ là cảnh cáo tôi không được nhúng tay vào vụ này.
Trong các cấp lãnh đạo ở thành phố Việt Thị, dù Tần Trung Hòa là phó chủ tịch thành phố, thế nhưng lại chưa tiến vào ban ngành thường ủy. Bí thư thành phố Việt Thị chính là Triệu Tứ Quân, người này chẳng những có quyền uy tuyệt đối, hơn nữa cũng là người cường thế trong tỉnh, tất cả đã đủ cho hắn ép đám quan viên ở Việt Thị phải khép nép làm theo ý mình.
Vương Tử Quân vừa đến đã cẩn thận quan sát Tần Trung Hòa, tuy đối phương có biểu hiện cực kỳ chân thành, thế nhưng hắn vẫn căn cứ vào những lời nói gần nói xa của đối phương để hiểu rõ một vấn đề: Trên sự kiện này Tần Trung Hòa căn bản không thể nào vật lộn đọ sức với Triệu gia được.
Con người đều vì mình là chính, sẽ không có khả năng vì người khác mà ném ra tất cả lực lượng của mình rồi bị ép chết. Vương Tử Quân cũng không cảm thấy bất ngờ với thái độ khăng khăng giữ mình của Tần Trung Hòa, tuy hai nhà có giao tình, thế nhưng đến thế hệ của bọn họ thì tình cảm đó đã nhạt như nước ốc rồi.
Vương Tử Quân dù có chút căm tức nhưng biểu hiện vẫn rất bình thường, không phát tác. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó cười nói với Tần Trung Hòa:
- Chú Tần, ngài có thể sắp xếp cho cháu gặp mặt Triệu Bình Xuyên một lần không? Hai bên gặp mặt cùng bàn chuyện.
Tần Trung Hòa tất nhiên biết rõ Triệu Bình Xuyên có ý gì, nhưng chẳng qua là hắn cảm thấy xấu hổ khi nói ra mà thôi. Lúc này nghe nói Vương Tử Quân muốn gặp Triệu Bình Xuyên để trực tiếp thương lượng, thế là hắn tỏ ra cực kỳ vui mừng.
- Được, tôi sẽ liên lạc với hắn ta.
Tần Trung Hòa đồng ý một tiếng rồi lấy điện thoại ra.
Nửa giờ sau Vương Tử Quân đã cùng Triệu Bình Xuyên ngồi trong một căn biệt thự xa hoa. Triệu Bình Xuyên đón chào Vương Tử Quân với vẻ mặt tươi cười, hắn cầm chai rượu đỏ trong tay rồi dùng giọng ưu nhã nói:
- Đây là sản phẩm cực kỳ quý giá mà anh Tiền mua từ nước ngoài, cậu Vương, cậu là khách đến từ phương xa, coi như chúng ta uống vài ly làm quen.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn nâng ly cụng với Triệu Bình Xuyên, sau khi uống một ngụm mới nói:
- Rượu ngon, nhưng bây giờ tôi lại không có tâm tình gì. Anh Triệu, tuy tôi chưa từng quản lý tập đoàn Quân Thành, thế nhưng có một vấn đề mà tôi có thể đảm bảo, chính là tập đoàn Quân Thành của tôi sẽ không cần giở chút thủ đoạn trốn thuế như vậy làm gì. Tôi thấy anh cũng là người sảng khoái, chúng ta là người sáng mắt không nói tiếng lóng, mong anh Triệu nói rõ vấn đề.
Triệu Bình Xuyên vung vẫy ly rượu với bộ dạng ngoài cười trong không nói:
- Tốt, nếu cậu đã nói như vậy thì tôi cũng không có gì phải che giấu. Tôi thật sự ngưỡng mộ đã lâu với Tần Hồng Cẩm, tôi tin tưởng mình và nàng quần anh tụ hội sẽ làm cho tập đoàn Quân Thành phát triển đến một độ cao mới, liên hợp như vậy rõ ràng là một chuyện tốt, cậu Vương cảm thấy thế nào?
Triệu Bình Xuyên cũng căn bản không quan tâm đến tên thanh niên trước mặt, Vương gia dù có chút thế lực ở tỉnh Chiết Giang nhưng bàn tay bàn chân còn chưa duỗi đến thành phố Việt Thị. Hắn sở dĩ chịu gặp mặt Vương Tử Quân, chủ yếu là vì thân phận của Vương Tử Quân. Trước tiên hắn muốn thuyết phục Vương Tử Quân, sau đó để cho Vương Tử Quân đi thuyết phục Tần Hồng Cẩm.
Vương Tử Quân thật sự rất tức giận, lúc này hắn đã thật sự bùng nổ. Hắn dùng hai con ngươi cực kỳ lạnh lẽo nhìn Triệu Bình Xuyên, sau đó hắn trầm giọng nói:
- Anh Triệu, nếu như anh cứ há rộng miệng sư tử, khi đó đạn sắt cũng làm cho sư tử gãy hết răng.
- Ha ha, cậu Vương, những lời này của cậu là không đúng, anh đây những ngày qua luôn ăn món ngon, căn bản không có vấn đề, nhưng anh tin dù là món gì đó cứng nhắc cũng không làm mất đi khẩu vị của anh.
Triệu Bình Xuyên tiêu sái vung hai tay ra, hắn dùng giọng cực kỳ kiêu ngạo nói.
Vương Tử Quân cũng không nói thêm điều gì, hắn cầm ly đặt mạnh lên mặt bàn, sau đó lạnh lùng nói:
- Cáo từ.
Vương Tử Quân nói rồi xoay người đi ra bên ngoài biệt thự.
- Cậu Vương, cậu đi lần này thì nên nhớ đường cho kỹ, tôi tin tưởng rằng không bao lâu nữa cậu sẽ phải chạy đến tìm tôi. Đến lúc đó tôi vẫn còn ở đây chờ cậu. Đúng rồi, chai rượu này tôi vẫn để ở đây, chúng ta sẽ uống một trận no say, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu Vương phải tìm được tôi ở chỗ này.
Triệu Bình Xuyên khẽ vung vẫy chai rượu trong tay, trên mặt hắn là biểu hiện trào phúng, hắn nhìn về phía Vương Tử Quân rồi nói.
- Cậu Triệu, cậu xem, hình như tên Vương Tử Quân kia căn bản có quan hệ không tầm thường với Tần Hồng Cẩm.
Tiền Trường Thắng không biết từ nơi nào chạy ra, hắn nhìn hình bóng của Vương Tử Quân, trong giọng nói mang theo vài phần khiêu khích.
Vẻ mặt Triệu Bình Xuyên chợt biến đổi, chiếc ly trong tay cũng bị hắn ném xuống đất:
- Không tầm thường thì thế nào? Hắn chỉ cần đến Việt Thị thì phải nghe lời tôi, dù là rồng cũng phải bay thấp xuống, dù là hổ cũng phải nằm xuống. Tôi muốn làm gì hắn thì làm, đồng thời cũng phải ngoan ngoãn dùng hai tay dâng lên những thứ mà tôi muốn.
- Tôi thật sự có lòng tin với cậu Triệu.
Nhìn gương mặt đã bị lửa giận che lấp của Triệu Bình Xuyên, trong mắt Tiền Trường Thắng chợt lóe lên nụ cười vui vẻ.
Khi hai người Triệu Bình Xuyên và Tiền Trường Thắng đang nói chuyện với nhau thì Vương Tử Quân đã leo lên xe Audi của Tần Trung Hòa. Sau khi Tần Trung Hòa chạy xe ra thì mới trầm giọng hỏi Vương Tử Quân:
- Tử Quân, đã đàm phán thế nào rồi?
- Chú Tần, có một số việc không để đàm phán.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Tần Trung Hòa rồi nói từng câu từng chữ một.
Vẻ mặt Tần Trung Hòa vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng lại cực kỳ thất vọng, dù sao hắn thấy Vương Tử Quân muốn cứu Tần Hồng Cẩm thì nhất định phải nhờ vào Tần gia, mà nếu Tần lão gia tử vì nể mặt Vương lão gia tử thì cũng không thể không hỗ trợ. Nhưng nếu đứng về phía đối lập với Triệu Bình Xuyên, như vậy sẽ là đứng về phía đối lập với Triệu gia, như thế cũng không có lợi.
- Tử Quân, cậu yên tâm, quay về tôi sẽ nói với Tần lão gia tử, sẽ nhờ ngài giúp đỡ giải quyết vụ này.
Tần Trung Hòa trầm ngâm một lát, sau đó nói ra lời an ủi.
Vương Tử Quân chỉ khẽ cười và gật đầu với lời an ủi của Tần Trung Hòa, nhưng trong lòng hắn đã hiểu ý nghĩa lời nói của đối phương, đó chính là ngăn cản mình đến gặp mặt Tần lão gia tử. Dù lúc bắt đầu hắn không ôm hy vọng quá lớn với Tần gia, thế nhưng thái độ của Tần Trung Hòa vào lúc này thật sự làm cho Vương Tử Quân cảm thấy lạnh cả người.
- Cám ơn chú Tần, vậy coi như làm phiền chú rồi. Lúc này cháu còn có việc, cũng không thể đến gặp ông Tần, khi nào chú gặp ông thì nói dùm cháu vài câu thăm hỏi.
Vương Tử Quân nói hai câu với Tần Trung Hòa, sau đó xe đã đến bên ngoài tập đoàn Quân Thành, hai người cáo từ, Vương Tử Quân xuống xe.
Khi Vương Tử Quân đi vào tập đoàn Quân Thành, hắn chợt kinh ngạc phát hiện có người đang chờ mình ngoài đại sảnh.
Thấy Vương Tử Quân đi đến thì cô gái hơn hai mươi tuổi mặc trang phục công sở nhanh chóng tiến lên hỏi:
- Anh là giám đốc Vương sao?
Vương Tử Quân cũng không xa lạ gì giọng điệu của cô gái này, hắn khẽ gật đầu nói:
- Nếu như tôi nhớ không lầm thì cô chính là Chương Hiểu Mai phải không?
Chương Hiểu Mai khẽ gật đầu nói:
- Giám đốc Vương, tôi chính là Chương Hiểu Mai, đã từng được giám đốc Tần cho xem ảnh của anh.
Vương Tử Quân chỉ cười cười, hắn không tiếp tục dây dưa ở vấn đề này mà trầm giọng hỏi:
- Trợ lý Chương, đã cho ra thông báo hội nghị ban giám đốc chưa?
- Giám đốc Vương, đã thông báo cho các lãnh đạo tập đoàn, nhưng...
Chương Hiểu Mai nói đến đây thì trong mắt lóe lên chút nghi kỵ.
- Nhưng thế nào?
Vương Tử Quân nhìn thấy Chương Hiểu Mai có vẻ chần chừ, trong lòng cũng khẽ động, chợt đoán ra được vài ý nghĩ, nhưng hắn cũng không nói ra ý nghĩ của mình mà nhanh chóng hỏi Chương Hiểu Mai.
Chương Hiểu Mai cắn chặt răng, nàng khẽ cúi đầu nói:
- Giám đốc Vương, bây giờ người của tập đoàn rất bàng hoàng, có người nói lần này giám đốc Tần đắc tội với nhân vật lớn, có thể rơi vào vũng bùn khó thể đứng lên, thế là bọn họ phải nhanh chóng cho ra tính toán, cũng không thể ném tiền qua cửa sổ.
Vương Tử Quân khoát tay với Chương Hiểu Mai, tỏ ý nàng không cần phải nói thêm. Chương Hiểu Mai đã thật sự rất bực bội khi Tần Hồng Cẩm bị người ta đưa đi, sự nghiệp của Tần Hồng Cẩm bây giờ đang ngày càng lớn, khi đang chuẩn bị giao tiếp với các lĩnh vực rộng hơn thì xuất hiện vấn đề như thế này.
Cũng vì chuyện này mà trong tập đoàn sinh ra đủ mọi lời nghị luận, Chương Hiểu Mai chợt phát hiện đám cổ đông ngày hôm qua vốn rất khí thế, bây giờ thái độ của tất cả mọi người chợt biến đổi. Dù lời nói của đám người này vẫn nhiệt liệt và thân thiết nhưng lại làm cho người ta sinh ra cảm giác thiếu chút chân thành cùng chung hoạn nạn. Đám người này bắt đầu do dự, bàng hoàng, hơn nữa lại chỉ đứng từ xa nhìn vào mà thôi.
- Xe đến dưới núi sẽ có đường.
Khi gặp phải trở ngại lớn, Chương Hiểu Mai đã nói ra những lời như vậy để khuyến khích động viên cổ đông của công ty, thật ra đó không phải là nàng đang tự an ủi mình sao?
Bây giờ Vương Tử Quân đã đến, Chương Hiểu Mai coi như đã tìm được đối tượng để phát tiết tâm sự của mình, nhưng không ngờ giám đốc Vương lại có biểu hiện bình tĩnh như vậy. Người này quá ung dung trấn tĩnh, giống như một hồ nước yên lặng không tiếng sóng, thế cho nên lửa giận trong lòng Chương Hiểu Mai cũng bị hắn dập tắt sạch sẽ.
Mãi đến lúc này ánh mắt Chương Hiểu Mai mới dám nhìn thẳng vào mặt người đàn ông đứng dối diện với mình, nàng thấy hắn là một người đàn ông đẹp trai, phối hợp với cách ăn mặc vào lú này thì giống như một sinh vừa tốt nghiệp đại học, mà nàng cũng không tỏ ra nghi ngờ cảm giác này của mình.
Nhưng chút kích động vừa rồi còn ẩn giấu trong lòng Chương Hiểu Mai đã biến mất sạch sẽ, lúc này trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ, đó chính là một người đàn ông trẻ tuổi thế này có thể cứu được giám đốc Tần, có thể trấn an đám cổ đông đang rất bàng hoàng kia không?
- Phòng họp ở chỗ nào? Chúng ta đi vào thôi.
Khi Chương Hiểu Mai còn đang cúi đầu trầm tư thì Vương Tử Quân đã cất bước đi vào trong tòa nhà.
- Giám đốc Vương, xin ngài đi phía bên này.
Chương Hiểu Mai còn chưa tỉnh táo lại trong lúc trầm tư, lúc này chợt thấy Vương Tử Quân đi vào bên trong, thế là nàng cũng không dám chậm trễ, vội vàng đưa Vương Tử Quân đi vào trong cao ốc.
- Bây giờ tập đoàn Quân Thành rơi vào tình huống khó khăn, tôi cảm thấy chúng ta nên đi đường tắt khác, phải áp chế nguy cơ này xuống, nếu không thì chẳng những không cứu được giám đốc Tần, thậm chí còn không giữ được cả tập đoàn...
Vương Tử Quân và Chương Hiểu Mai vừa từ thang máy đi ra đã nghe thấy nhiều tiếng nghị luận ồn ào truyền ra từ phòng họp ở tầng cao nhất của tòa cao ốc.
- Giám đốc Hà, cái mà anh gọi là đường tắt, có phải là muốn cầu cứu Tiền Trường Thắng? Tôi nói cho anh biết, đó là điều không thể.
- Không thể? Như thế nào là không thể? Bây giờ có thể cứu tập đoàn...Có thể cứu tập đoàn Quân Thành chỉ có tập đoàn Nam Long, chỉ cần chúng ta cùng liên hợp với Nam Long, chưa nói đến vấn đề hóa giải nguy cơ trước mắt, thậm chí nó còn là một xúc tiến mạnh mẽ cho sự phát triển của tập đoàn Quân Thành.
- Giám đốc Hà, lý tưởng thì tốt nhưng cách áp dụng lại không ra gì, đến lúc đó chỉ sợ cũng không còn tập đoàn Quân Thành nữa rồi.
Đúng lúc này một âm thanh mỉa mai chợt vang lên trong phòng họp, có vẻ cực kỳ chói tai.
- Anh nói gì? Anh chỉ là một giám đốc chủ quản nho nhỏ, có tư cách gì phát biểu ở chỗ này? Tôi nói cho anh biết, bây giờ anh đi ra ngoài cho tôi, từ hôm nay trở đi xem như anh bị đuổi việc.
Một câu nói mỉa mai vừa vang lên làm cho giám đốc Hà thở hổn hển, hắn nổi giận đùng đùng lên tiếng khiển trách.
- Giám đốc Hà, anh nên nói ít lại một chút, dù tôi chỉ là một giám đốc nho nhỏ, thế nhưng chỉ có giám đốc Tần mới có tư cách phụ trách tôi, anh đừng quên, anh không có quyền lợi đuổi việc tôi.
- Chỉ có giám đốc Tần mới phụ trách được anh? Tôi nói cho anh biết, xét thấy giám đốc Tần không thể nào tiếp tục thực hiện trách nhiệm của một tổng giám đốc, từ bây giờ tối sẽ tiến lên nắm công tác của tập đoàn, bây giờ tôi đại biểu cho tập đoàn Quân Thành chính thức khai trừ anh, Trương Nghiêu Cương.
Lúc này bước chân của Vương Tử Quân chợt dừng lại, Chương Hiểu Mai đi sau lưng lại tiến lên nói:
- Giám đốc Vương, nhất định phải ngăn cản giám đốc Hà khai trừ Trương Nghiêu Cương, vì Trương Nghiêu Cương là một trong những người trung thành và tận tâm với giám đốc Tần.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn tiếp tục đi về phía trước.
- Trương Nghiêu Cương, chúng tôi còn phải họp, an còn đứng đây làm gì nữa?
Âm thanh mỉa mai của giám đốc Hà chợt vang lên trong phòng họp.
- Tôi tuyệt đối không đi, vì anh căn bản không có quyền lợi chủ trì công tác của tập đoàn Quân Thành.
Một tiếng vỗ bàn van lên, sau đó là âm thanh của Trương Nghiêu Cương:
- Họ Hà kia, những năm qua giám đốc Tần đối xử với anh rất tốt, đã đề bạt anh từ một viên chức bình thường lên làm phó tổng giám đốc, sao anh lại có thể chơi trò qua cầu rút ván như vậy? Chẳng lẽ anh không biết người đứng sau lưng đối phó giám đốc Tần chính là Tiền Trường Thắng của tập đoàn Nam Long sao?
- Tôi quyết định chuyện gì cũng không cần anh nói chen vào, bảo vệ đâu, kéo anh ta ra ngoài.
Giám đốc Hà giống như bị người ta vạch rõ tâm tư, hắn lên tiếng chất vấn Trương Nghiêu Cương, sau đó thẹn quá hóa giận phải thét lên với bảo vệ.
Vài tên bảo vệ ở bên ngoài nghe thấy tiếng hét thì nhanh chóng chạy vào phòng, nhưng khi bọn họ vừa đẩy cửa thì Vương Tử Quân đã vọt qua đi vào bên trong. Lúc này trong phòng họp, một tên đàn ông hơn bốn mươi tuổi với mái tóc vuốt keo bóng loáng đang cực kỳ tức giận chỉ vào một người đàn ông hơn hai mươi tuổi rồi quát lớn.
- Anh là ai? Không thấy bây giờ đang họp sao? Tạm thời không tiếp khách, ra ngoài hết cho tôi.
Khi thấy một người xa lạ và một bảo vệ đi vào, người đàn ông trung niên chợt quát lớn với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn về phía người đàn ông trung niên kia, sau đó hắn dùng giọng nhàn nhạt nói:
- Anh vừa nói tập đoàn Quân Thành chỉ có thể hợp tác với tập đoàn Nam Long mới có đường ra, vậy tôi hỏi anh, theo ý của anh thì phải hợp tác thế nào?
- Hợp tác thế nào sao? Đây là cậu có quyền hỏi à? Đi ra ngoài cho tôi.
Vẻ mặt giám đốc Hà chợt biến đổi khi Vương Tử Quân đột nhiên đặt câu hỏi, nhưng ngay sau đó giọng điệu của hắn đã lớn hơn vừa rồi vài phần.
- Anh ra ngoài cho tôi, từ hôm nay trở đi tập đoàn Quân Thành không còn loại người ăn cây táo rào cây sung rác rưởi như anh.
Vương Tử Quân vừa nói vừa vung tay với một người đàn ông mặc trang phục bảo vệ đứng cách đó không xa:
- Anh Lý, đưa anh ta ra khỏi phòng họp.
Người đàn ông kia tuy mặc trang phục bảo vệ nhưng lại khó che giấu được khí thế ngạo nghễ, nãy giờ trong phòng họp phát sinh tình huống khắc khẩu thì hắn cũng không mở miệng. Nhưng bây giờ hắn nghe được lời phân phó của Vương Tử Quân, thế là nhanh chóng đi đến trước mặt Vương Tử Quân như một con báo.
- Vâng, tổng giám đốc!
Lúc này trong phòng họp thật sự như rắn mất đầu, các thành phần cao tầng của tập đoàn Quân Thành rơi vào tình huống lòng người bàng hoàng. Nhưng đám người nghe được câu nói của tên bảo vệ thì chợt trợn mắt há mồm, vì bọn họ là ban giám đốc của tập đoàn, bọn họ căn bản trong tập đoàn của mình còn có một vị tổng giám đốc.
- Cái gì? Tổng giám đốc? Ha ha, trưởng phòng Lý, anh không lầm đấy chứ? tập đoàn Quân Thành chúng ta có thêm một tổng giám đốc như vậy từ khi nào? Anh cũng đừng dọa người, tôi nói cho anh biết, chỉ cần không phải chính miệng tổng giám đốc Tần mở miệng nói, tôi sẽ không thừa nhận bất kỳ một vị tổng giám đốc nào khác tồn tại ở tập đoàn Quân Thành này.
Giám đốc Hà có thể trở thành phó tổng giám đốc của tập đoàn Quân Thành, tất nhiên hắn phải có chút năng lực. Hắn chỉ rơi vào tình huống khiếp sợ trong nháy mắt, ngay sau đó hắn đã tỉnh táo trở lại, hắn lớn tiếng nói với trưởng phòng Lý.
Trưởng phòng Lý cũng không mở miệng, hắn chỉ đưa mắt nhìn Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân dùng ánh mắt tỉnh táo nhìn giám đốc Hà, sau đó cười lạnh nói:
- Tôi không cần anh thừa nhận, anh Lý, đưa ra ngoài.
- Vâng!
Trưởng phòng Lý vung tay với đám bảo vệ bên ngoài, thế là có vài tên bảo vệ đi đến bên cạnh giám đốc Hà, một tên bảo vệ dáng người cao to khẽ vươn tay nói:
- Hà tiên sinh, mời ngài đi sang bên này.
- Khốn nạn, mày nói gì vậy?
Giám đốc Hà thạt sự không ngờ một tên bảo vệ dám nói chuyện với mình như vậy, thế là vẻ mặt hắn chợt biến đổi, hắn vừa nói vừa vung tay tát vào mặt đối phương.
Tên bảo vệ trẻ tuổi cũng không ngờ vị phó tổng giám đốc Hà mới mở miệng đã muốn đánh người, dưới tình huống không đề phòng bị tát một cái lên mặt. Hắn cũng là một thanh niên dễ nổi nóng, bây giờ bị tát một cái trước mặt mọi người, thế là hai tròng mắt chợt lóe lên những đốm lửa tức giận.
Tên bảo vệ xiết chặt nắm đấm, hắn muốn đấm cho đối phương một cái thật mạnh, thế nhưng dù sao trong lòng cũng còn chút cố kỵ, thế cho nên quả đấm chỉ dừng lại ở không trung.
Tên bảo vệ được nhận công tác ở tập đoàn Quân Thành, hắn thật sự rất lưu luyến với công tác nơi đây, với mức đãi ngộ và hoàn cảnh công tác cực kỳ tốt ở tập đoàn Quân Thành, nếu hắn rời khỏi nơi đây thì sợ rằng sau này sẽ khó kiếm được công tác nào tốt hơn. Dù tên phó tổng giám đốc kia là loại người lỗ mãng, hơn nữa còn cho hắn một tát, hắn cũng không dám trả đòn.
Tên bảo vệ nghĩ đến tình huống vì cha mẹ bạn gái thấy mình được nhận vào làm ở tập đoàn Quân Thành mà cũng không ngăn cản con gái tới lui với mình, nắm đấm của hắn vừa giơ lên đã mềm đi vài phần.
- Đánh đi, mày có gan thì đánh đi.
Phó giám đốc Hà thấy tên bảo vệ vung nắm đấm với mình, lúc bắt đầu cũng thật sự giật mình lo sợ, thế nhưng khi thấy đối phương tỏ ra do dự thì bắt đầu bừng bừng khí thế.
Vương Tử Quân không nói gì, hắn đưa mắt nhìn thoáng qua anh Lý, sau đó lại nghiêng đầu đi chỗ khác.
- Lý Tiểu Trụ, đánh hắn cho tôi.
Anh Lý thấy Vương Tử Quân quay đầu thì mặt như bị phỏng. Hắn đi theo Vương lão gia tử nhiều năm, được Vương Tử Quân đặc biệt mời đến làm bảo vệ cho Tần Hồng Cẩm, bây giờ Tần Hồng Cẩm bị bắt, bảo vệ dưới tay mình lại bị đánh mà không dám nói lời nào, đây không phải là đối phương coi mình giống như quả hồng thích nắm sao thì nắm à?
- Lý Duyệt Long, anh nói gì?
Phó tổng giám đốc Hà lúc này đang cực kỳ khí thế, nhưng lúc này vừa nghe thấy Lý Duyệt Long lên tiếng thì nhanh chóng quát lớn. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Bốp.
Một cái tát thật mạnh đập lên mặt phó tổng giám đốc Hà, một tát thật sự rất vang dội, sau một cái tát thì gương mặt phó tổng giám đốc Hà đã xuất hiện từng vệt máu tươi.
Vừa rồi tên bảo vệ Tiểu Trụ bị đánh, đám nhân viên quản lý cao tầng của tập đoàn Quân Thành chẳng cảm thấy có gì là quá đáng, nhưng bây giờ phó tổng giám đốc Hà quyền cao chức trọng của công ty bị cho một tát, điều này làm cho đám người chung quanh đứng ngơ cả ra.
- Anh...Anh...
Phó tổng giám đốc Hà cảm thấy gương mặt nóng bỏng, lúc này hắn rất muốn nói vài lời lớn lối, thế nhưng Tiểu Trụ trừng mắt như hổ báo, điều này làm hắn thật sự sợ hãi.
- Lý Tiểu Trụ, mời Hà Vinh Lộ ra khỏi công ty.
Lý Duyệt Long cuối cùng cũng còn tác phong của quân nhân, hắn cũng không chờ phó tổng giám đốc Hà lên tiếng, đã nhanh chóng vung tay lên với Lý Tiểu Trụ.
Lý Tiểu Trụ thật sự phát triển rất tốt trong đám bảo vệ của tập đoàn Quân Thành, mới vừa rồi lại bị Hà Vinh Lộ cho một tát, đám bảo vệ bình thường sống với nhau như anh em, tất nhiên bọn họ sẽ không nhịn được. Bây giờ bọn họ nghe Lý Duyệt Long lên tiếng phân phó, thế là nhanh chóng kéo đến vây quanh Hà Vinh Lộ, cả đám giữ lấy cánh tay Hà Vinh Lộ đẩy ra ngoài.
- Tiểu tử, chúng mày sẽ phải hối hận, tao nói cho chúng mày biết, chúng mày làm như vậy không những không cứu được Tần Hồng Cẩm, thậm chí còn phá tan tập đoàn Quân Thành, không bao lâu nữa chúng mày sẽ phải đến quỳ gối cầu xin tao mà thôi...
Hà Vinh Lộ dùng ánh mắt tràn đầy căm tức nhìn Vương Tử Quân:
- Tiểu tử, tao không biết mày có địa vị gì, nhưng không quá vài ngày nữa tao sẽ bắt mày phải quỳ xuống cầu xin tao như một con chó, để đấy rồi xem.
Vương Tử Quân căn bản không thèm quan tâm đến một kẻ đang nổi điên như Hà Vinh Lộ, hắn thấy đối phương chẳng qua chỉ là một con chó điên mà thôi, thế cho nên đánh vài cái mở mồm kêu gào là rất bình thường, mình không cần phải so đo với đối phương.
Nhưng Vương Tử Quân không quan tâm thì không đại biểu những người khác sẽ không chú ý, Lý Duyệt Long là người đi theo Vương lão gia tử nhiều năm, tất nhiên phải có chút ý nghĩ chủ nhục thì người hầu cũng nhục, thế là hắn đưa mắt nhìn đám bảo vệ đang đẩy Hà Vinh Lộ ra ngoài rồi nghiêm nghị nói:
- Lý Tiểu Trụ, cho hắn im mồm.
Lý Tiểu Trụ đang giữ lấy cánh tay của Hà Vinh Lộ, hắn cũng không thể nào ra tay được. Nhưng một tên bảo vệ khác trước đó rất căm hận Hà Vinh Lộ, bây giờ hắn nghe thấy Lý Duyệt Long phân phó như vậy thì nhanh tay lấy từ trong tủ của phòng họp ra một chiếc khăn lau bàn, cũng không nói nhiều lời mà nhét vào miệng Hà Vinh Lộ.
Không còn Hà Vinh Lộ, lúc này phòng họp chợt yên tĩnh trở lại, nhưng lúc này tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Vương Tử Quân.
- Tôi là Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân ngồi vào vị trí của mình trong phòng họp, sau đó hắn đưa mắt nhìn rồi thản nhiên lên tiếng với đám nhân viên cao tầng của tập đoàn Quân Thành đang đứng ngồi không yên. Khi hắn ngồi xuống ghế, một mùi hương nhàn nhạt chợt bùng lên.
Vương Tử Quân rất quen thuộc với mùi hương này, đó là mùi hương mà vài năm qua hắn cực ỳ say mê. Lúc này hắn nghĩ đến tình huống Tần Hồng Cẩm bị người ta đưa đi, chút cảm giác mê mẩn trong mắt chợt lóe lên rồi tan biến.
- Giám đốc Tần xảy ra chuyện, lúc này công ty rơi vào giai đoạn khó khăn. Nhưng tôi nói cho mọi người biết, những vấn đề này sẽ nhanh chóng được giải quyết. Tôi có thể nhận trách nhiệm nói với mọi người, anh, anh và cả anh, tất cả nhân viên của tập đoàn Quân Thành đều là nhân tài hiếm có, công ty luôn có một nguyên tắc đối đãi thế này: Đó là coi trọng nhân tài, sẽ coi đó như tài phú của công ty trong tương lai. Điều này tôi tin mọi người cũng đã biết được.
- Bây giờ là lúc tập đoàn Quân Thành gặp phải khó khăn, tôi yêu cầu mọi người giữ vững cương vị công tác của mình, cùng chung hoạn nạn với tập đoàn, sau đó tập đoàn sẽ không bao giờ bạc đãi mọi người.
Vương Tử Quân tuy nói không quá lớn nhưng một cảm giác uy nghiêm nồng nặc bao phủ khắp chung quanh.
Vương Tử Quân là một vị phó bí thư chủ trì công tác của tỉnh đoàn Sơn Nam, hắn vô tình chưa phát hiện ra mình đã tự dưỡng nên một uy thế riêng, dưới uy thế của hắn thì đám cán bộ cấp cục đều phải nơm nớp lo sợ, đừng nói là đám nhân viên cao tầng của tập đoàn Quân Thành.
Lúc này trong tay Chương Hiểu Mai có đầy đủ tài liệu để chứng thực thân phận của Vương Tử Quân, những thứ này đều là trước kia Tề Chính Hồng giao cho nàng. Trước khi nghênh đón Vương Tử Quân thì nàng đã chuẩn bị xong những thứ này, bất cứ lúc nào cũng sẽ hỗ trợ Vương Tử Quân tiếp quản tập đoàn. Nhưng lúc này nàng được thấy biểu hiện và tư thái của Vương Tử Quân, nàng chợt cảm thấy trước đó hình như là mình đang lo lắng suông.
Vương Tử Quân cũng không nói quá nhiều, sau hơn hai mươi phút thì trong phòng họp chỉ còn lại hai người Chương Hiểu Mai và Lý Duyệt Long.
- Anh Lý, cũng đã lâu rồi không gặp, anh thích ứng với khí hậu phương nam chứ?
Vương Tử Quân nghiêm túc đưa một điếu thuốc cho Lý Duyệt Long, sau đó tươi cười nói.
Lý Duyệt Long nhận lấy điếu thuốc của Vương Tử Quân, hắn lặng lẽ đốt thuốc rồi nói:
- Tử Quân, tôi thật sự không làm tốt chức trách, đã làm cho giám đốc Tần chịu uất ức...
Vương Tử Quân khoát tay áo nói:
- Đây cũng không phải là lỗi của anh, thật sự có một nhóm người rắp tâm hãi hại mà thôi.
- Tử Quân, chuyện này có nên cùng thương lượng với Tần gia một chút không?
Lý Duyệt Long là người được Vương Tử Quân sắp xếp đến bảo vệ Tần Hồng Cẩm, tất nhiên hắn sẽ hiểu được nhiều tình huống bên trong. Hắn biết rõ người gây chuyện với Tần Hồng Cẩm có địa vị gì ở Việt Thị này. Chưa nói đến những thứ gì khác, người ta chỉ cần nói một câu đã có thể kích động ban ngành chức năng biến một tập đoàn trước nay luôn kinh doanh theo đúng pháp luật rơi vào tình huống như lúc này, quyền thế của đối phương là như thế nào thì thật sự có thể thấy rõ ràng.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu nói:
- Tất nhiên sẽ thương lượng với Tần lão gia tử, nhưng trước khi thương lượng thì, anh Lý, anh giúp tôi sưu tập tất cả tư liệu về Tiền Trường Thắng của tập đoàn Nam Long và Triệu Bình Xuyên.
- Giám đốc Tần đã sưu tầm sẵn những tư liệu kia rồi, tôi đã sớm chuẩn bị sẵn, bâ giờ tôi sẽ đưa đến cho anh.
Câu trả lời của Lý Duyệt Long làm cho Vương Tử Quân thả lỏng một chút, nếu như phải sưu tầm như vậy sẽ mất chút thời gian, nhưng Tần Hồng Cẩm đã sớm sưu tầm, lại làm cho hắn lược bỏ đi nhiều chuyện phát sinh.
- Giám đốc, nơi đây cũng không phải là phòng làm việc, anh xem chúng ta có nên đổi chỗ không?
Chương Hiểu Mai thấy Lý Duyệt Long rời đi thì khẽ xin chỉ thị của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi cùng Chương Hiểu Mai rời khỏi phòng họp, đi vào phòng tổng giám đốc của Tần Hồng Cẩm. Gian phòng này rộng hơn năm mươi mét vuông, các thiết bị được lắp đặt nơi đây có màu xanh nhạt. Nhưng điều là cho Vương Tử Quân cảm thấy say mê phòng làm việc này chính là khí tức của Tần Hồng Cẩm còn được giữ lại, hơn nữa trên mặt bàn còn có một quyển album ảnh.
Tuy album này có vẻ hơi cũ nhưng được bảo tồn rất hoàn hảo, rõ ràng chủ nhân của gian phòng đã đặt không ít tâm tư vào nó.
Tấm ảnh bìa của album là Tần Hồng Cẩm mềm mại trắng nõn như ngọc, người đàn ông ở bên cạnh nàng lại có gương mặt với nụ cười nhạt, nhìn trên tấm ảnh có chút dấu vết hơi mờ mà Vương Tử Quân chợt cảm thấy trái tìm của mình có chút run rẩy.
Cho đến nay người phụ nữ mà Vương Tử Quân yêu mến đều cố gắng bày tỏ vẻ mặt kiên cường lạc quan của mình, lại cực kỳ vui sướng và thoải mái. Dù hắn biết Tần Hồng Cẩm cũng không dễ dàng gì thế nhưng khi nhìn tấm ảnh này thì hắn giống như hiểu được nổi đau trong lòng nàng, cũng hiểu được cảm giác đau thương si tình của nàng. Đây là tấm hình mà hai người chụp chung với nhau, hắn nhìn vào và thấy từng ánh mắt, nu cười, từng biểu hiện trên gương mặt của nàng giống như tan ra một chỗ, nàng thật sự đang rất hạnh phúc.
Có lẽ những lúc cô độc trong đêm khuya thì những tấm ảnh thế này sẽ là cực kỳ quý giá với Tần Hồng Cẩm, sẽ giống như một người vớ được một cây cọc trong cơn lũ lớn, cũng có lẽ là một chiếc thuyền giúp người vượt qua cơn bão tố, nó chính là một vật phẩm có thể cứu mạng nàng trong lúc khó khăn.
- Quá ngốc...
Vương Tử Quân lật qua xem xét từng bức ảnh mà khẽ lẩm bẩm.
- Nổi nhớ da diết...
Những chữ mềm mại hiện ra trên bao da của album ảnh, Vương Tử Quân nhìn mà cảm thấy trái tim như bóp lại thật chặt.
- Hồng Cẩm...
Vương Tử Quân khẽ thì thào, ánh mắt có hơi ướt, lúc này hắn chợt nổi giận, giống như có một ngọn lửa hừng hực đang thiêu đốt trái tim hắn.
Dù là ai, Vương Tử Quân này cũng phải cho đối phương trả một cái giá đắt.
Vương Tử Quân xiết chặt nắm đấm, hắn càng thêm quyết tâm hơn.
- Giám đốc Vương, đây là tài liệu anh muốn xem.
Lý Duyệt Long đi vào phòng làm việc của Tần Hồng Cẩm, hắn đặt một xấp tài liệu dày trước mặt Vương Tử Quân. Sau đó Vương Tử Quân gật đầu, nói hai câu với Lý Duyệt Long, bắt đầu xem xét xấp tài liệu dày đặc trước mặt.
Lý Duyệt Long vì thu thập những tài liệu kia mà thật sự hao tổn nhiều công sức, hắn ghi lại rất kỹ càng, thậm chí nhiều chỗ còn có chứng cứ thật sự. Nhưng những thứ như vậy căn bản không thể làm tổn thương đến Tiền Trường Thắng, dù sao thì bên trên người này còn có Triệu Tứ Quân và Triệu Bình Xuyên, nếu đi theo con đường chính quy sẽ căn bản không làm gì được đối phương.
Vương Tử Quân lẳng lặng đốt thuốc, trong lòng hắn lúc này liên tục xuất hiện tư liệu về Tiền Trường Thắng.
Vài năm trước tập đoàn của Tiền Trường Thắng còn chưa thể gọi là tập đoàn Nam Long, chỉ gọi là công ty Nam Long mà thôi, cũng chỉ là một tồn tại không lớn không nhỏ ở Việt Thị. Nhưng khi Triệu Tứ Quân tiến lên nắm quyền ở Việt Thị, tập đoàn Nam Long giống như trở nên bừng bừng sức sống, nhanh chóng bành trướng. Đặc biệt là sau khi nhà máy cơ giới của quốc doanh về trong tay của tập đoàn Nam Long, càng làm cho quy mô phát triển của tập đoàn thêm hùng mạnh.
Vương Tử Quân vô thức gõ ngón tay lên mặt bàn, dù những tài liệu này giới thiệu không quá tường tận nhưng Vương Tử Quân vẫn sinh ra một loại dự cảm, đó chính là trong sự việc này phải có ai biết thứ gì đó.
Hơn năm ngàn công nhân viên chức bị cho nghỉ việc mà không có chút sắp xếp nào khác, nhà xưởng sau khi được gây dựng lại thì tách khỏi tập đoàn Nam Long, nợ nần thuộc về nhà máy, tất cả những tài sản còn tốt đều không cánh mà bay.
- Anh Lý, bây giờ có phải vẫn còn có người tố cáo về sự kiện này nữa không?
Vương Tử Quân trầm ngâm một lúc rồi ngẩng đầu lên hỏi Lý Duyệt Long.
- Có người tố cáo, nhưng tố cáo thì thế nào? Dù cho bọn họ có báo lên tỉnh thì cuối cùng cũng có chỉ thị cho người thành phố Việt Thị xử lý. Nghe nói có một người tố cáo mạnh mẽ nhất đã bị ngã gãy xương cột sống một cách khó hiểu...
Lý Duyệt Long thật sự rất quen thuộc những chuyện liên quan đến sự việc này, hắn cũng không cần suy tư mà trầm giọng nói.
- Điều này..Anh Lý, anh đi đến tìm người kia cho tôi, nói rằng tôi muốn gặp anh ta.
Vương Tử Quân đứng lên khỏi ghế rồi nói với Lý Duyệt Long.
Tập đoàn Nam Long kia dễ bị lật thuyền như vậy sao? Điều này rõ ràng là không. Lý Duyệt Long tuy phần lớn thời gian đều công tác trong quân đội, nhưng điều này cũng không nói rằng hắn không biết tình thế ở bên ngoài. Hắn đã công tác ở tập đoàn Quân Thành được hai năm, hắn cũng đã kiến thức được sự tàn khốc của xã hội bên ngoài.
Tuy Lý Duyệt Long không tin nhưng vẫn phải làm theo lời của Vương Tử Quân, thậm chí Vương Tử Quân nói gì phải nghe nấy. Hắn lên tiếng đồng ý rồi nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Tần Hồng Cẩm.
- Giám đốc Vương, không tốt rồi, người của cục công thương muốn niêm phong trung tâm thương mại của chúng ta ở thành tây.
Chương Hiểu Mai vội vàng từ bên ngoài chạy vào, nàng dùng giọng kinh hoàng nói với Vương Tử Quân.
Trung tâm thương mại ở thành tây là một trong những trung tâm quan trọng bậc nhất của tập đoàn Quân Thành ở thành phố Việt Thị, nếu trung tâm bị đóng cửa thì dù là liên quan đến kinh tế hay danh dự cũng là một tổn thất không thể nào đền bù được với tập đoàn Quân Thành.
Vương Tử Quân vung vẫy cây bút trong tay, hắn dùng giọng bình tĩnh nói:
- Bọn họ muốn niêm phong trung tâm thương mại của chúng ta thì cũng phải có một lý do chứ?
- Có người tố cáo trung tâm của chúng ta bán hàng giả, hàng kém chất lượng, người của cục công thương muốn lập án điều tra.
Chương Hiểu Mai nói đến đây thì tỏ ra cực kỳ tức giận:
- Giám đốc, tập đoàn Quân Thành chúng ta từ khâu nhập hàng đến sản xuất đều được xem xét nghiêm khắc và thông qua dây chuyền hiện đại, đừng nói là có hàng giả, dù là hàng kém chất lượng cũng không bao giờ có.
- Điều này tôi biết rất rõ.
Vương Tử Quân đứng lên nói:
- Người ta rõ ràng muốn ép tội cho chúng ta, cô gọi điện thoại cho giám đốc trung tâm thương mại, để cho bọn họ phối hợp công tác với người của cục công thương, đồng thời chúng ta cũng đến hiện trường xem xét.
Chương Hiểu Mai tuy không rõ vị giám đốc Vương Tử Quân này có ý gì, thế nhưng trong lòng vẫn rất tín nhiệm với hắn. Nàng cố gắng áp chế nghi vấn trong lòng, sau đó gọi điện thoại cho giám đốc trung tâm thương mại, sau đó cùng Vương Tử Quân rời khỏi cao ốc Quân Thành.
Nếu so với thành phố Sơn Viên thì Việt Thị náo nhiệt hơn rất nhiều, người đi đường và xe cộ qua lại thật sự rất náo nhiệt. Thành tây của thành phố Việt Thị là một khu vực phồn hoa, khi nhóm Vương Tử Quân ngồi xe đến trung tâm thương mại thì lúc này nơi đây đã có đầy người, có hơn một ngàn người vây quanh để xem náo nhiệt.
Xe của cục công thương xếp thành một hàng dài, vài nhân viên chấp pháp đang cầm lấy những tờ giấy niêm phong dán lên cổng của trung tâm thương mại.
- Không ngờ siêu thị Quân Thành lại bán những món hàng như vậy, xem ra bây giờ không còn thứ gì là thật. Con bà nó, sau này mua thức ăn cũng không dám lựa chọn những nhãn hiệu lớn nữa.
- Tôi không tin siêu thị Quân Thành lại bán hàng giả, năm ngoái tôi mua một chiếc tivi ở đây, có người nói nó là hàng giả, tôi đã đi kiểm tra, là hàng thật một trăm phần trăm.
- Anh cũng đứng nói như vậy, anh cũng không thể nào đại biểu cho số đông, nếu tập đoàn Quân Thành không bán hàng giả, siêu thị Quân Thành không phân phối hàng giả, như vậy sẽ bị niêm phong sao?
Những tiếng nghị luận từ bốn phía truyền vào trong tai Vương Tử Quân, khi những tiếng nghị luận kia ngày càng rộn rã thì người vừa mở miệng khen ngợi hàng của tập đoàn Quân Thành đã nhanh chóng biến thành đối tượng trút giận của số đông. Vì phần lớn mọi người ngày nào cũng ra vào siêu thị Quân Thành, đều bỏ ra nhiều tiền để mua sắm sản phẩm, nếu ngay cả một siêu thị lớn như Quân Thành còn bán hàng giả, nhân dân sẽ phải tin vào đâu?
Có một bà lão đứng trong đám người đanh vây quanh bên ngoài, khi mọi người nghị luận ồn ào về siêu thị Quân Thành thì bà vẫn đứng lặng yên không lên tiếng. Bà quá quen thuộc với siêu thị này, mỗi ngày bà đều đi đến mua đồ, cũng không ngờ người ta lại buôn bán vô lương tâm như vậy. Lúc này có người khẽ nhét một cục gạch vào tay bà:
- Cụ, dùng đá ném vỡ cửa kiếng của bọn họ, ai bảo bọn họ dám lừa gạt chúng ta chứ?
Bà lão nói:
- Tấm kiếng kia vừa lớn vừa đẹp, tôi ném vỡ thì cảnh sát không bắt sao?
Tên đàn ông đứng bên cạnh lên tiếng cổ vũ:
- Không sao cả, bà đã lớn tuổi, cảnh sát cũng không bắt được.
Thế là bà lão chợt phấn chấn tinh thần, sau đó run rẩy đi lên dùng đá ném vào cửa kính của siêu thị Quân Thành.
Một bà lão hơn tám mươi thì có bao nhiêu sức lực để ra tay? Nhưng một tiếng "xoảng" vang lên, cửa tủ của tập đoàn Quân Thành vẫn vỡ nát, cực kỳ bừa bộn. Đám người chợt hét lên kinh hãi, sau đó lại trở nên yên ắng. Con của bà lão cũng là một phụ nữ trung niên tóc hoa râm đang kinh hoàng chạy ra kéo lấy mẹ mình, nhưng bà lão vẫn mỉm cười vì phát hiện cảnh sát không làm gì mình, thế cho nên cảm thấy hả giận mà nở nụ cười đắc ý.
Đột nhiên có vài tên đàn ông từ trong đám người đi ra, cầm đầu là môt tên đàn ông mặc áo thun ngắn tay, một hình xăm con bọ cạp lộ rõ trên cánh tay.
- Con bà nó, ông hôm nay mua một cái máy giặt ở chỗ này nhưng về nhà lại không hoạt động, bây giờ ông đến đập nát quán, bắt nó phải bồi thường cho ông.
Tên kia vừa nói vừa cầm đá ném vào tủ kiếng, thế là một tiếng xoảng khá lớn vang lên, tủ kính lại vỡ nát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...