Khi thấy Tề Chính Hồng cúi đầu và vẻ mặt trầm xuống thì Giản Thuận Bình cho rằng mình đã làm sai chuyện gì, hắn vội vàng nói tiếp:
- Nghe nói người này là một nhân tài, chính hắn là người đề xuất và nắm hạng mục trường nghề thanh niên và trung tâm hướng nghiệp.
Vương Tử Quân là người khởi xướng và nắm trường nghề thanh niên với trung tâm hướng nghiệp? Vẻ mặt Tề Chính Hồng chợt biến đổi, tuy cùng liên hệ với Vương Tử Quân không nhiều lần, nhưng từ sau sự kiện liên quan đến Dương Quân Tài thì hắn biết đối phương không phải là loại người dễ trêu vào. Tên này căn bản còn không sợ một người cây lớn rễ sâu như Dương Quân Tài, như vậy sẽ quan tâm đến Giản Thuận Bình sao?
Nếu đối phương là người khởi xướng và nắm hạng mục trường nghề thanh niên, như vậy chính đối phương là người sắp xếp cho học viên sửa chữa Bái Tổ Đài sao? Tề Chính Hồng nghĩ như vậy và có chút căm tức, con bà nó, ngọn gió kia đến quá kịp thời, vì sao công trình của công ty Thần Đằng lại sập? Hình như ngay cả trời cũng giúp đỡ tên kia.
Lúc này Tề Chính Hồng không khỏi nghĩ đến tình huống trùng tu Bái Tổ Đài, lúc đó tình huống thi công nóng nảy thế nào? Lãnh đạo tỉnh rất căng thẳng, liên tục đi đến tọa trấn để chỉ huy, thế là cả một ngọn núi đầy nhân công và kỹ sư, còn có cán bộ cơ quan, học viên của trường nghề thanh niên, hơn nữa người của tỉnh đoàn cũng chạy đến, cùng nhau lao động đồng cam cộng khổ.
Cán bộ tỉnh đoàn đều còn trẻ, bọn họ có thể gánh chịu lao động nặng nề, có thể vận chuyển vật liệu, thật sự xứng đáng với nghĩa vụ và trách nhiệm của đoàn viên thanh niên. Đám người này mang bao tay, đeo giày và lăn xả vào lao động, thật sự rất vinh quang giống như những con khỉ trong đống bùn đất. Hành động của đám cán bộ thanh niên tỉnh đoàn làm cho người ta phải chú tâm, mỗi ngày bọn họ là người kết thúc công việc muộn nhất, chịu khổ nhất. Có một đám nhân công là đoàn viên thanh niên trẻ tuổi như vậy thúc giục, những người khác cũng không thể lười biếng, thế là một chương trình thi đua làm việc đi sớm về tối chợt bùng nổ. Cứ một ngày trôi qua là đám đoàn viên thanh niên lại làm việc mệt mỏi muốn gục xuống, khi kết thúc công việc thì khó thể đứng thẳng người, Vương Tử Quân nói:
- Tôi muốn cho các anh biết thế nào là lao động, cái gì là lao động quang vinh? Chúng ta đổ mồ hôi xây dựng công trình Bái Tổ Đài, vì muốn cho thành phố Sơn Viên có thêm hào quang, chẳng lẽ đó là vinh dự của riêng mình? Chính các anh lao động vất vả mệt mỏi cũng cực kỳ vinh quang.
Sau lời nói của bí thư Vương thì đám đoàn viên thanh niên quay về ngủ một giấc, sáng hôm sau lại khỏe mạnh sảng khoái đi ra công trường.
Khi quá tình tu sửa Bái Tổ Đài sắp đến giai đoạn cuối cùng, giám đốc Tần của công ty Thần Đằng tiến lên bắt chặt tay của hiệu trưởng Chúc Nghiêm Dương. Giám đốc Tần lay động bàn tay một lúc lâu, dùng giọng chân tình nói muốn khoản đãi bọn họ, tất nhiên cũng kể cả nhóm đoàn viên thanh niên đến tham gia lao động, thế nhưng lại bị kiên quyết từ chối. Hơn nữa tên đứng đầu nhóm đoàn viên thanh niên kia còn nói:
- Dựa theo sắp xếp của lãnh đạo tỉnh đoàn thì chúng tôi lên núi chỉ là phục vụ và hỗ trợ chứ không gây thêm phiền phức, nếu như muốn ăn thì có thể về tỉnh đoàn, cũng không phải chạy đến đây để ăn.
Tên đầu lĩnh kia nói xong thì cũng không quay đầu mà đưa đám đoàn viên thanh niên xuống núi, điều này làm cho công nhân viên của công ty Thần Đằng cực kỳ cảm khái. Bọn họ xem như đã được thấy cán bộ tốt vì nhân dân, đã được thấy một hàng ngũ công nhân kỹ thuật với trình độ cao cấp.
Khi đó chuyện tu sửa công trình Bái Tổ Đài rất được quan tâm, truyền thông hầu như tập trung đầy đủ trên núi.
Học viên của trường nghề thanh niên chính là một lực lượng khó thể nào bỏ qua ở công trình tu sửa Bái Tổ Đài, nhưng khi các đoàn viên thanh niên của tỉnh đoàn đến tham gia thì càng làm cho bó củi được đốt lên thêm rực rỡ. Khi hoàn thành công tác, đám đoàn viên thanh niên xuống núi còn cầm theo công cụ mà mình đưa đến, người nào cũng đầy bụi đất và bẩn thỉu nhưng không ai nói nhiều lời, điều này làm cho người ta nhìn vào và sinh ra cảm động.
Tề Chính Hồng còn nhớ rõ ngày kết thúc công trình, hôm đó bí thư Nhiếp Hạ Quân đưa theo các vị lãnh đạo tỉnh ủy lên núi, có bí thư tỉnh ủy, có chủ tịch tỉnh, có trưởng phòng tổ chức, có các nhân vật cao cấp trong ban ngành, tất cả đều đến không sót một ai. Nhưng khi bọn họ đi được lưng chừng núi thì thấy đám đoàn viên thanh niên của tỉnh đoàn và học viên trường nghề thanh niên đi xuống với bộ dạng khốn khổ. Khi thấy đám người như những con khỉ được móc ra khỏi bùn lại khiêng theo đủ loại công cụ, bí thư Nhiếp là người đầu tiên cau mày, sau đó nở nụ cười nói:
- Thế nào lại thành ra thế này? Mọi người đến tham gia nghĩa vụ lao động sao?
Một tên cán bộ thanh niên không e dè lên tiếng kể khổ với lãnh đạo, hắn chìa hai tay ra cho bí thư xem, trên tay đều là những bóng nước dã vỡ tan và có cái biến thành màu đen, cả bàn tay không còn một mảnh thịt nào nguyên vẹn. Hắn muốn cho bí thư tỉnh ủy thấy, tỉnh đoàn bọn họ ngoài việc đưa đến một lực lượng công nhân kỹ thật hàn cao cấp, ngay cả công việc lặt vặt cũng phải tự mình xử lý. Ngoài bí thư tỉnh ủy thì tất cả các vị lãnh đạo khác nhìn đến cũng thấy đám người kia thật sự quá khốn khổ, mặt rám đen, mắt đỏ ửng, chân nổi bóng nước, cuống họng khô rát, giọng nói the thé, miệng tróc da, bàn tay đầy bóng nước.
Khi đó bí thư Nhiếp Hạ Quân lên tiếng:
- Tỉnh đoàn các anh lần này đã lập nên công lao, đã làm cho các đồng chí phải chịu khổ, lúc này trở về nên nghỉ ngơi cho tốt.
Sau đó bí thư Nhiếp Hạ Quân quay đầu nhìn các vị thường ủy tỉnh ủy và phóng viên đi theo sau nói:
- Các anh thấy chưa? Công tác phải là như vậy, phải làm thật mạnh, không thể qua loa. Hét rát miệng không bằng xắn tay vào làm, không phải từng bậc nói thì từng bậc nghe, mỗi bậc đều phải xắn tay vào, nước bọt không bao giờ thay thế cho máu và mồ hôi được.
Thật sự là tình huống đó có ý nghĩa quảng cáo quá lớn, đặt đến mức độ cực cao. Ngay sau đó chính là hội nghị khen ngợi rồi hội chợ việc làm, đám học viên trường nghề thanh niên bi người ta tranh cướp quyết liệt, coi như đủ mọi loại chuyện tốt xuất hiện như dây chuyền.
Tề Chính Hồng không có căm hận gì khác, hắn là một phần tử trong ban ngành tỉnh ủy, hắn chỉ hận sự việc này do Vương Tử Quân chủ khảo. Nếu như hạng mục này được phổ biến, được tỉnh đoàn triển khai mở rộng khắp tỉnh, thành tích tạo ra sẽ không thiếu một phần của Vương Tử Quân. Không, phải nói chủ yếu là của Vương Tử Quân, bây giờ Giản Thuận Bình muốn lấy đi công lao của Vương Tử Quân, thế là Vương Tử Quân sẽ im lặng không làm gì sao?
Thế sự khác thường vì cái gì? Tề Chính Hồng nghĩ đến một câu như vậy mà không nhịn được phải nhắc nhở Giản Thuận Bình:
- Thuận Bình, Vương Tử Quân này không phải loại đơn giản, đừng nghĩ rằng đối phương không nói lời nào mà xem thường. Đây là loại người cực kỳ ẩn giấu, nếu có liên quan đến hắn thì phải cực kỳ cẩn thận.
- Vâng, chủ tịch Tề nói đúng, tôi sẽ chú tâm đề phòng người này.
Giản Thuận Bình ngoài miệng thì đồng ý cực kỳ sảng khoái nhưng trong lòng lại không xem ra gì. Hắn nghĩ rằng chủ tịch Tề là người lớn tuổi nhát gan, thật sự quá lo lắng đến quá nhiều vấn đề, thậm chí là buồn lo vô cớ. Lãnh đạo tỉnh đoàn là Âu Dương Dương, đây là người phụ nữ sắt nổi tiếng trong khu văn phòng tỉnh ủy, tên Vương Tử Quân kia là cấp phó thì sẽ đẩy lên được bao nhiêu sóng gió? Hơn nữa dù là lời nói của bí thư tỉnh ủy còn bị đẩy ngược về, bây giờ còn có ai đứng lên lật lại càn khôn?
Tề Chính Hồng đã làm quan nhiều năm, ánh mắt nhìn người rất sắc bén, thái độ không đếm xỉa của Giản Thuận Bình lọt vào trong mắt, trong lòng cũng khó nhịn muốn phê bình đối phương cho biết tay, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn được. Nếu mình thật sự mở miệng phê bình Giản Thuận Bình, người biết mình có ân oán với Vương Tử Quân sẽ nhanh chóng chụp mũ, nói rằng mình bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, không phải càng thêm xấu hổ sao?
Tề Chính Hồng và Giản Thuận Bình đều có tâm tư, sau đó cả hai cũng không tiếp tục bàn về đề tài Vương Tử Quân. Các vị phó phòng cảm thấy bầu không khí tiệc rượu có chút trầm thấp, thế là nâng ly cùng mời chủ tịch Tề, sau một lát thì bầu không khí đa trở nên náo nhiệt.
- Chủ tịch Tề, chỗ này của tôi có việc muốn xin chỉ thị của ngài, anh xem bây giờ chúng tôi làm thế này có phù hợp không?
Giản Thuận Bình chờ bầu không khí đạt đến mức sục sôi thì thở dài một hơi, sau đó hắn đưa bản kế hoạch mà mình đã sớm chuẩn bị sẵn đến trước mặt Tề Chính Hồng.
Tề Chính Hồng nhìn thấy đây là bản kế hoạch trù bị cho lễ khai giảng của trường nghề thanh niên, hắn thầm nở nụ cười. Hắn thầm nghĩ Giản Thuận Bình quả nhiên quá tham lam, sự việc còn chưa giải quyết xong đã không thể dằn lòng và há miệng muốn nhai nuốt. Nhưng đây là biện pháp tốt, chỉ cần Giản Thuận Bình có thể nuốt trôi, như vậy sẽ không xuất hiện tình huống đêm dài lắm mộng.
- Tốt, tôi cảm thấy ý kiến cử hành một nghi thức như vậy là không tệ.
Tề Chính Hồng khẽ đặt văn kiện lên mặt bàn rồi trầm giọng nói.
- Cám ơn chủ tịch Tề, có sự đôn đốc của ngài thì trong lòng tôi cũng an tâm nhiều hơn. Được rồi, mọi người cùng nâng ly chúc chủ tịch Tề, cảm tạ lãnh đạo đã quan tâm giúp đỡ, đồng thời cũng hoan nghênh chủ tịch Tề nếu có thời gian thì đến tham gia buổi lễ khai giảng ở trường nghề thanh niên.
Giản Thuận Bình lại nâng ly rượu lên rồi hô hào lớn tiếng.
Tề Chính Hồng nâng ly lên, hắn tùy ý uống vào nửa ly rồi nói:
- Chuyện này tốt nhất là nên mời chủ tịch tỉnh Nhất Phong, dù sao thì nó cũng liên quan đến nhiều vấn đề, tôi cảm thấy nếu chủ tịch Nhất Phong có thời gian thì nhất định sẽ đến tham gia nghi thức khai giảng này.
...
Vương Tử Quân ngồi trong phòng làm việc của mình, hắn khẽ loay hoay với một chiếc áo lông được làm theo kiểu thủ công. Người làm áo căn bản chỉ có chút tay nghề, phác họa cũng không quá đúng, nếu so với Tần Hồng Cẩm thì kém khéo tay hơn. Nhưng sau khi nhận được áo lông thì Vương Tử Quân vẫn rất vui vẻ, vì đó là món quà tự tay Mạc Tiểu Bắc làm.
Không thể ngờ nha đầu kia ma xui quỷ khiến thế nào mà lại làm áo lông cho mình, Vương Tử Quân không thể ngờ được một Mạc Tiểu Bắc bận rộn bù đầu vì công tác có thể tĩnh tâm may được một cái áo lông, đúng làm khó cho nàng.
Vương Tử Quân ngồi nghĩ vẩn vơ, sau đó hắn chuẩn bị cởi áo mặc thử. Khi hắn đang thực hiện theo ý nghĩ của mình thì tiếng gõ cửa vang lên.
- Vào đi.
Vương Tử Quân tiện tay đặt áo lông lên kệ quần áo, sau đó hắn ngồi xuống lên tiếng.
- Bí thư Vương.
Phó chủ nhiệm văn phòng Kim Duệ Hằng đẩy cửa đi vào, hắn nở nụ cười sáng rực chào hỏi Vương Tử Quân.
Khi các vị chủ nhiệm trong văn phòng tỉnh đoàn tăng lên, dưới đề nghị của Vương Tử Quân, từng vị phó chủ nhiệm phụ trách liên lạc với một phó bí thư, Kim Duệ Hằng là người liên lạc với Vương Tử Quân, tất nhiên chủ nhiệm Lâm Thụ Cường sẽ phục vụ cho bí thư Âu Dương Dương. Như vậy vô hình sẽ đẩy Lâm Thụ Cường lên bầu trời, cho đối phương sinh ra cảm giác đứng trên cao và lạnh lẽo.
Nói ra thì Lâm Thụ Cường đi theo bí thư Âu Dương Dương sẽ mạnh hơn các phó bí thư khác nhiều, nhưng trong phòng của bí thư Âu Dương còn có Chung Địch Hồng, dưới tình huống bình thường cũng không cần cho mời Lâm Thụ Cường. Theo lời của Âu Dương Dương thì không có việc lớn sẽ không cho gọi chủ nhiệm Thụ Cường. Biểu hiện của bí thư giống như trọng dụng chủ nhiệm Lâm, thế nhưng trong văn phòng tỉnh đoàn thì quanh năm suốt tháng có được mấy chuyện lớn?
Các vị phó chủ nhiệm khác đều có công tác riêng, có trách nhiệm riêng, đã sớm xem ba vị phó bí thư mà mình phục trách liên lạc là lãnh địa của mình. Lâm Thụ Cường muốn hỏi thì cũng có chút lo ngại, dù thế nào cũng phải thông qua ba vị phó chủ nhiệm kia trước.
Vì vậy mà Lâm Thụ Cường cảm thấy mình giống như đứng giưa không trung, không thể tiến lên mà cũng chẳng thể rút xuống, thật sự rất áp chế và bực bội.
- Chủ nhiệm Duệ Hằng, mời anh ngồi, uống chút trà nhé?
Tuy Kim Duệ Hằng mỗi ngày đều chạy đến phòng làm việc của Vương Tử Quân vài lần, thế nhưng hắn vẫn luôn tươi cười chào đón vị phó chủ nhiệm này. Lúc này Kim Duệ Hằng đi vào phòng, Vương Tử Quân đứng lên đi đến ngồi xuông bên cạnh Kim Duệ Hằng rồi nói.
Kim Duệ Hằng nghe được một câu hỏi không chút gò bó của Vương Tử Quân, hắn cảm thấy tất cả cảm giác có chút căng thẳng của mình đã tan biến sạch sẽ, lại cảm thấy mình rất có thể diện. Lúc này trong lòng hắn vừa cảm nhận sự khách khí của Vương Tử Quân, vừa cảm thấy rất mỹ mãn.
- Vâng, bí thư Vương, ngài nói như vậy thì tôi cũng thật sự muốn được nếm trà ngon.
Trong quan trường lưu hành một quy tắc ngầm, nếu lãnh đạo chủ động nó gì đó với anh, dù anh không thấy thuận mắt cũng phải vui mừng tiếp nhận. Kim Duệ Hằng hiểu quy củ này, thế là hắn tùy tiện đứng lên, rót một ly trà cho mình, sau đó đưa lên mũi ngửi và tán thưởng:
- Có câu con người thích náo nhiệt và giỏi trông cửa, tôi không hiểu trà nhưng ngửi hương vị cũng có thể đoán được đây là trà thượng phẩm.
Vương Tử Quân cười cười từ chối cho ý kiến, Kim Duệ Hằng lại nói tiếp:
- Bí thư Vương, vừa rồi văn phòng tỉnh đoàn nhận được thôn báo của văn phòng tỉnh ủy, nói là ngày mai bí thư Lưu Truyền Thụy sẽ đến tỉnh đoàn chúng ta.
- Bí thư Lưu đến tỉnh đoàn?
Vương Tử Quân khẽ lập lại một câu như vậy, nhìn qua thì có vẻ không có bất kỳ ý nghĩa gì, nhưng hắn lại quăng ánh mắt về phía Kim Duệ Hằng, hắn tin Kim Duệ Hằng sẽ cho mình một đáp án cụ thể.
Quả nhiên Kim Duệ Hằng sau khi thấy ánh mắt của Vương Tử Quân thì khẽ nói:
- Bí thư Vương, nghe nói lãnh đạo tỉnh rất thỏa mãn với công tác của chúng ta trong thời gian gần đây, thế cho nên bí thư Lưu đặc biệt đến để an ủi vài lời.
Kim Duệ Hằng tuy nói không quá lớn nhưng cũng không quá nhỏ.
Vương Tử Quân là một người với tâm lý của quan viên, nếu một vị lãnh đạo lên đến chức vị cao sẽ không tùy tiện nói ra những lời như vậy. Hơn nữa lãnh đạo đến an ủi sẽ chính là khẳng định công tác, nhưng đôi khi cũng là một biện pháp trấn an. Bây giờ tỉnh đoàn còn chưa làm ra thành tích gì mà Lưu Truyền Thụy đã đến, rõ ràng có ý nghĩa gì thì không cần nói cũng biết.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn đặt ly trà xuống bàn rồi khẽ nói:
- Bí thư Âu Dương có biết chuyện này không?
- Chủ nhiệm Thụ Cường đã tự mình đến báo cáo cho bí thư Âu Dương.
Kim Duệ Hằng nói, hai mắt nhìn về phía Vương Tử Quân, hy vọng nhì ra chút gì đó trong mắt lãnh đạo.
- À, vậy thì tốt.
Vương Tử Quân cũng không nói gì thêm, ánh mắt nhìn về phía ly trà, nhưng lúc này Kim Duệ Hằng cũng không có ý bỏ đi. Hắn thấy bí thư Vương không mở miệng thì dùng giọng đầy phàn nàn nói:
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy sự kiện lần này quá không công bằng. Ngài là người đề xuất hạng mục dạy nghề và hướng nghiệp cho đoàn viên thanh niên, khi thúc đẩy hạng mục thì tôi không biết ngài và người khác đã cố gắng như thế nào, nhưng tôi lại biết đừng nói là phòng học, sân bãi thì thậm chí là giảng viên cũng do anh tự mời đến. Còn đám người phòng lao động thương binh xã hội tỉnh kia thì làm được gì, khi đó chúng ta đi tìm bọn họ như tìm ông nội, còn mời bọn họ dùng cơm, thế cho nên mới mời được vài giảng viên. Đối phương nói rất hay trên bàn tiệc, nhưng sau đó lại chẳng thực hiện ra gì, đưa đến những kẻ ăn không ngồi rồi. Bây giờ người ta thấy trường nghề thanh niên chúng ta được lãnh đạo tán thưởng thì muốn ra tay cướp đoạt, như vậy là có ý gì?
Kim Duệ Hằng nói đến lời cuối cùng thì chửi ầm lên, vẻ mặt mang theo vài phần kích động. Nhưng Vương Tử Quân lại nhìn ra được chút kích động của Kim Duệ Hằng. Không phải biểu hiện của Kim Duệ Hằng quá giả dối, nhưng Vương Tử Quân nhìn vấn đề khá rộng, hắn biết Kim Duệ Hằng sẽ tuyệt đối tìm hiểu rõ vấn đề, bây giờ lên tiếng như vậy phần lớn chỉ là muốn mua chút hảo cảm của mình.
Nếu là trước kia thì Vương Tử Quân sẽ ngăn cản Kim Duệ Hằng nói những lời này, nhưng hôm nay hắn chờ Kim Duệ Hằng mắng xong thì cười cười khẽ gật đầu. Sau đó hắn lên tiếng khích lệ Kim Duệ Hằng vài câu, nhận được những lời tán thưởng của Vương Tử Quân thì Kim Duệ Hằng mới vui vẻ rạo rực rời khỏi phòng.
Sau khi Kim Duệ Hằng vui vẻ bỏ đi thì Vương Tử Quân ại đốt một điếu thuốc. Hắn đã nghĩ rất kỹ về sự việc liên quan đến phòng lao động thương binh xã hội, nhưng hắn còn chưa hoàn toàn quyết định, vì ra tay sẽ xuất hiện mưa gió mạnh mẽ.
Vương Tử Quân nhiều lần về thành phố Giang Thị, Vương lão gia tử cũng nhiều lần nhắc nhở. Tất nhiên ông nội không phản đối hắn tạo ra thành tích, thế nhưng chủ đề nhiều nhất chính là yêu cầu hắn sống và công tác sao cho an phận một chút.
Chưa đến ba mươi tuổi mà đã là cấp bậc phó giám đốc sở, đây thật sự là quá nhanh. Hơn nữa Vương Tử Quân tiến lên cấp phó giám đốc sở trong thời gian quá ngắn, muốn lên cao hơn lại thiếu lý lịch. Hắn cần phải ở lại tỉnh đoàn trong thời gian hai năm, mà phương án tốt nhất chính là thành thật làm việc, không nên chộn rộn và sinh ra bất kỳ sóng gió gì khác.
Vương Tử Quân thầm nghĩ đến ài vấn đề mà mệt mỏi ngồi xuống ghế, vô tình hắn khó thể cho ra quyết đoán, nhưng ngay sau đó một âm thanh cãi vả chợt truyền đến.
Vương Tử Quân nghe thấy âm thanh khắc khẩu như vậy thì có chút ngây người, hắn chẳng phải chưa từng được gặp tình huống cãi vả trong văn phòng, đặc biệt là dưới huyện thì xảy ra càng nhiều. Nhưng từ sau khi vào nhận công tác ở tỉnh đoàn, đây là lần đầu tiên hắn được nghe thấy người ta cãi nhau.
Trong cơ quan tỉnh ủy thì phần lớn nhân viên đều biểu hiện cực kỳ lịch sự, giống như một đám vịt bơi trên sông, tuy chân đạp dưới nước điên cuồng nhưng biểu hiện lại cực kỳ êm ấm, hòa hợp êm thấm. Trừ khi quá mức căm hận hoặc có thù hận gì đó sâu sắc, nếu không thì đồng sự cãi vả nhau chỉ tốn công thừa sức, ngược lại thì cũng hợp tình hợp lý, vì răng môi lắm lúc còn cắn vào nhau cơ mà?
Xảy ra chuyện gì? Sao lại có người cãi nhau trong văn phòng? Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, hắn đẩy cửa phòng làm việc của mình ra, sau đó đi về phía văn phòng tỉnh đoàn.
Khi hắn đi đến cửa thì đã có không ít cửa phòng làm việc được mở ra, rất nhiều cán bộ đi ra ngoài, phương hướng của bọn họ cũng giống như Vương Tử Quân. Khi đám cán bộ kia thấy Vương Tử Quân thì nhanh chóng cúi đầu chào hỏi, bình thường Vương Tử Quân đối mặt với tình huống này sẽ gật đầu cười cười, thế nhưng lúc này hắn cũng không quan tâm mà nhanh chóng chạy về phía trước.
- Thế nào, không phục sao? Không phục thì kéo trương tùng niên và trung tâm hướng nghiệp về. Anh nghĩ rằng phòng lao động thương binh xã hội chúng tôi muốn lắm sao? Nếu không phải lãnh đạo tỉnh ép phải lấy, chúng tôi cũng không cần.
Một âm thanh chói tai vang lên từ trong văn phòng tỉnh đoàn.
Vương Tử Quân nghe được âm thanh này thì khẽ nhíu mày, nhưng ngay sau đó thì hai chân mày đã giản ra, cũng không phải người cùng đơn vị cãi vả nhau, đây là chuyện tốt.
- Hừ, cóc nhái kêu to, đúng là quá lớn lối. Lãnh đạo tỉnh ép phải nhận, tưởng mọi người đều là thằng ngu sao? Chỗ tôi cũng có văn kiện của văn phòng khối chính quyền tỉnh, không biết là ai không biết xấu hổ, dám nói là cưỡng chế tiếp nhận, rõ ràng muốn nuốt vào miệng cơ cấu trực thuộc tỉnh đoàn.
Nếu so sánh với âm thanh vừa rồi thì giọng điệu này càng trong hơn, lớn hơn và có nhiều phần trào phúng.
- Đúng, cũng không biết tên nào không biết xấu hổ nói ra những lời như vậy.
- Này người của phòng lao động thương binh xã hội, nếu không biết thế nào là xấu hổ thì tôi nói cho mà biết, ký chỉ thị này là một người họ Giản, văn kiện của phòng lao động các người có chữ ký họ Giản cũng không nhiều, vậy anh nói cho tôi rõ, rốt cuộc là tên khốn nào lại làm ra trò không biết xấu hổ này?
- Đúng, nói rõ với bọn họ, đúng là loại không biết xấu hổ. Mình không làm ra thành tích thì thôi, thấy người ta có được chút thành tích thì chen chân vào, trực tiếp hái quả người ta vun trồng, loại người này chửi là chó cũng xem như sỉ nhục động vật...
Những âm thanh bén nhọn vang lên, đám cán bộ tỉnh đoàn bình thường có vẻ hào hoa phong nhã, bây giờ mở miệng mắng người cũng thật sự rất có tư thái và phong cách.
- Hừ, các người nhiều người, tôi cũng không nói lại, nhưng các người đã nói như vậy, sao không đi mà nói với khối chính quyền tỉnh? Các người không phải nói rất hay sao? Không phải có bản lĩnh sao? Đi mà tìm lãnh đạo tỉnh ấy! Chúng tôi làm ra báo cáo, đây là tự do của chúng tôi, còn có phê chuẩn hay không là chuyện của lãnh đạo. Bây giờ văn phòng khối chính quyền đã có chỉ thị thông qua văn kiện của chúng tôi, đó là chúng tôi làm việc tốt, có năng lực. Nếu các người có bản lĩnh thì yêu cầu lãnh đạo tỉnh ủy không thông qua quyết định này là được, đứng đây ồn ào cũng không có tác dụng gì đâu.
Tên cán bộ phòng lao động cũng không phải loại người kém cỏi, thấy mình bây giờ rơi vào đàn sói đói thì trực tiếp nói sang chuyện khác.
Đám cán bộ tỉnh đoàn tuy cực kỳ tức giận nhưng sự việc có liên quan đến lãnh đạo tỉnh, bọn họ cũng không dám nói lung tung. Dù sao đây cũng là khu văn phòng tỉnh ủy, nếu nói một câu không đúng mà lọt vào tai lãnh đạo tỉnh, chỉ sợ sẽ là tai họa ngập đầu, bây giờ có kẻ nào mà không suy xét cho mình?
Tên cán bộ phòng lao động vừa rồi bị đám cán bộ tỉnh đoàn vây công sinh ra cảm giác khó hít thở, bây giờ thấy mình chỉ nói vài câu đã làm cho đám người xung quanh câm miệng, thế là hắn chợt sinh ra cảm giác giống như Gia Cát Lượng qua không khẩu chiến với Quần Nho. Hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua tên cán bộ tỉnh đoàn trẻ tuổi vừa lớn tiếng với mình rồi cười hì hì nói:
- Thế nào? Không có gan sao? Không có gan thì đừng mạnh miệng. Anh nói cho chú biết, mạnh miệng cũng không làm gì được, chú sau này còn phải học hỏi nhiều hơn.
- Con bà nó, mày nói lại một câu nữa tao xem!
Tên cán bộ thanh niên kia rõ ràng tham gia công tác chưa lâu, cũng là một tên nóng tính. Hắn vốn đã cực kỳ tức giận tên cán bộ kia của phòng lao động thương binh xã hội, thế là bây giờ xiết chặt nắm đấm dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương.
- Thế nào, muốn đánh nhau sao? Có gan thì mày cứ đánh, chỉ sợ là mày không dám mà thôi.
Tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội cũng không phải là đèn cạn dầu, vừa thấy đối phương muốn đánh mình thì cũng không sợ, ngược lại còn đưa mặt đến.
Cán bộ có thể đến công tác ở tỉnh đoàn đều phải được lựa chọn nhiều lượt, có thể nói là khá khó khăn. Tên cán bộ thanh niên kia tuy cực kỳ tức giận nhưng lúc này đối diện với gương mặt của đối phương, hắn thật sự có chút do dự.
- Không dám đánh sao? Ha ha, tao cũng biết mày không dám đánh, dưới sự lãnh đạo của một người phụ nữ, tỉnh đoàn chúng mày toàn là loại đàn ông nhát gan mà thôi.
Tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội lên tiếng, thật sự là quá mức làm càn, hơn nữa còn hung hăng đưa nắm đấm về phía tên cán bộ thanh niên kia.
- Dừng tay.
Vương Tử Quân thấy ánh mắt tên cán bộ thanh niên bên kia khẽ động, hắn biết đối phương đã khó thể kiềm chế được nữa, thế là lớn tiếng hô lên. Nhưng hắn dù hét lên khá nhanh nhưng nắm đấm của tên cán bộ kia còn nhanh hơn, một đấm đã nện lên mặt của tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội.
Tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội dù thế nào cũng không ngờ mình lại bị đối phương đánh, khoảnh khăc bị đấm vào mặt thì hắn cảm nhận một cảm giác nóng rát bùng lên.
- Đánh người, tỉnh đoàn các người đánh người. Tiểu tử, tao sẽ đi tố cáo mày, tao không những cho mày bị kỷ luật, còn phải cho mày mất luôn công tác.
Tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội bị đánh lớn tiếng hô hào về phía tên cán bộ thanh niên của tỉnh đoàn.
Tên cán bộ thanh niên của tỉnh đoàn cũng chỉ là xúc động tạm thời, khi nắm đấm tung ra mới thấy không đúng, nhưng bây giờ mặt người ta đã sưng vù, dù thế nào cũng đã chậm rồi.
Tuy đám cán bộ tỉnh đoàn tỏ ra cực kỳ căm phẫn, nhưng sau khi sự việc đánh người xảy ra thì cả đám không biết làm sao cho phải. Bây giờ tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội lại la hét ầm ĩ, càng làm cho bọn họ không biết giải quyết sao cho tốt.
- Này anh bạn, cậu ấy đánh người là không đúng, anh mắng người ta cũng không đúng. Cậu ấy vốn chỉ là xúc động nhất thời, tôi sẽ bắt cậu ta xin lỗi anh, chuyện này xem như nể mặt tôi, xử lý như vậy nhé?
Tôn Trạch Hồng là người đi đến khá sớm, tất nhiên hắn cũng muốn xem có chuyện gì xảy ra, bây giờ thấy sự việc như vậy, hắn là lãnh đạo tỉnh đoàn cũng không thể không lộ mặt xử lý.
- Cái gì, nói lời xin lỗi là xong sao? Tôi đánh anh một tát, nhổ một bãi nước bọt lên mặt anh, như vậy tôi sẽ xin lỗi anh, được không? Chuyện này không đùa được, tôi sẽ báo cảnh sát, nếu không giam tên này hai ngày, tôi cũng không phải họ Lý.
Tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội nghe được lời của Tôn Trạch Hồng thì cũng không nể mặt mà càng lớn lối hơn.
Tên cán bộ trẻ đánh người thấy Tôn Trạch Hồng ra mặt thì cũng không dám nói gì khác, đám cán bộ tỉnh đoàn đứng bên ngoài lại tiếp tục vây quanh lại.
Tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội thấy người ta vây kín thì không khỏi khiếp đảm, nhưng gương mặt vẫn rất hung hăng, hắn tiếp tục lớn tiếng với Tôn Trạch Hồng:
- Các người muốn làm gì? Muốn đánh người sao? Tôi xem các người ai dám ra tay? Tôi đứng ngay đây, không sợ các người ra tay.
Đám cán bộ đến đây tuy rất tức giận nhưng lúc này đã tỉnh táo trở lại, tuy bọn họ thật sự khó nhịn với tên cán bộ kia, thế nhưng dù sao bọn họ cũng phải liên hệ với chính mình, không ai muốn xảy ra chuyện, thế là chẳng ai tiếp tục tiến lên, kẻ nào cũng dừng bước.
Tên cán bộ thanh niên kia lại có ý muốn đánh người, nhưng lại bị tên đồng chí bên cạnh cản lại.
Tình huống trước mắt càng làm cho tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội sinh ra chút lo lắng.
Nhưng lúc này đám cán bộ đứng chung quanh đã bất động, thế là tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội cũng lớn gan hơn, hắn lớn tiếng kêu gào:
- Muốn đánh sao? Vào đây? Sao không đánh nữa? Nếu có gan thì lên mà đánh, không thì đứng im đó.
Tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội vừa nói vừa chỉ vào tên cán bộ tỉnh đoàn:
- Tiểu tử, hôm nay tao không để yên cho mày, để rồi xem.
- Này đồng chí, chuyện này tôi thấy trước tiên anh nên bớt giận.
Tôn Trạch Hồng khẽ kéo tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội, hắn khẽ nói lời khuyên nhủ. Nhưng hắn còn chưa nói hết lời thì tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội kia đã hung hăng nói:
- Không có gì mà nổi giận, tỉnh đoàn các người là tố chất như vậy, đường đường là cán bộ cơ quan mà đánh người, đúng là không biết đám lãnh đạo các người quản lý thuộc hạ thế nào.
Tôn Trạch Hồng gần đây rất sĩ diện, nhưng bây giờ hắn là một cán bộ cấp phó sở lại bị một tên cán bộ bình thường mắng trước mặt bao người. Vô tình gương mặt hắn đỏ bừng bừng, lúc này ở trước mặt bao người, hắn cũng không muốn bộc lộ tính cách nóng nảy của mình.
- Anh...Anh nói gì vậy?
Tôn Trạch Hồng dùng ngón tay chỉ vào tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội rồi run giọng nói.
- Nói làm sao à? Các người có gan đánh người, rõ ràng là không quản lý cán bộ ra gì. Tôi nói cho các người biết, chuyện này không xong đâu, tôi sẽ không bỏ qua cho kẻ đánh người, mà đám lãnh đạo các người cũng cứ coi chừng.
Tên cán bộ nhìn gương mặt của Tôn Trạch Hồng rồi lớn tiếng nói.
Lúc này Tôn Trạch Hồng cực kỳ tức giận, hắn hận không thể tiến lên bóp chết đối phương. Nhưng lời nói của tên kia lại làm hắn không biết nên ứng phó thế nào cho phải, chỉ có thể dùng ánh mắt hung hăng nhìn đối phương mà thôi. Bạn đang đọc chuyện tại
Đám cán bộ tỉnh đoàn dù tức giận nhưng cũng không biết nên làm sao. Tuy đây là địa bàn của mình nhưng dù sao đánh người cũng là không phải, đối phương nắm chặt nó không bỏ qua, mình cũng không có biện pháp gì hay.
- Vu Trạch Chư, cho hắn một tát, đánh cho nó một trận nhớ đời.
Khi tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội đang kêu gào thì trong đám người vang lên âm thanh như vậy. Tên cán bộ tỉnh đoàn vốn xiết chặt nắm đấm cúi đầu không nói gì, không ngờ bây giờ lại có người nói mình tiến lên đánh người, thế là không khỏi ngẩn ngơ. Khi hắn ngẩng đầu nhìn sang, hai mắt không khỏi sáng ngời.
Tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội đang kêu gào thì cũng không khỏi ngẩn ngơ, hắn thật sự không ngờ lúc này có người cho phép đánh mình.
Tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội nghe được âm thanh như vậy thì quay đầu sang nhìn, thấy một tên cán bộ trẻ đang đứng trong đám người, thế là lớn tiếng hô hào:
- Tiểu tử, nó không dám, nếu mày có gan thì tự mình ra tay, ông nếu cau mày thì sẽ làm cháu nội của...
- Bốp.
Tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội chưa nói xong thi đã bị tên cán bộ được Vương Tử Quân gọi là Vu Trạch Chư tát một cái thật mạnh.
Tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội bị một tát chợt cảm thấy hồ đồ, hắn không thể tin sự việc đang phát sinh, nhưng cảm giác nóng bỏng trên mặt lại nói cho hắn biết mình bị một tát, hơn nữa lại đúng chỗ bị đấm lúc vừa rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...