Thôi Thiện Lộ là cục trưởng cục công an, tất nhiên hắn sẽ là người biết được chuyện này đầu tiên, cũng đã hiểu những gì xảy ra. Hắn tuy thầm măng tên khốn Lỗ Đạo Pháp chó má này bày đặt tỏ ra đạo mạo nhưng ngoài miệng chỉ có thể cung kính mà thôi.
Thôi Thiện Lộ cố gắng tỏ ra cung kính để xin xỏ:
- Bí thư Lỗ, tôi biết chuyện này là chức trách của ủy ban kỷ luật, thật sự có hiện tượng xe cảnh sát mở đường cho xe tải, cũng thật sự cần phải phê bình, thế nhưng ngài đặt sự kiện lên mức độ chính trị cao như vậy, có phải là hơi phiền rồi không?
- Anh như vậy là có ý gì? Là trách tôi chuyện bé xé ra to sao? Tôi cho anh biết nhé, cục trưởng Lôi, chuyện này ngay cả quận ủy cũng nổi giận, bí thư Ngưu khuyên can mãi mới xong. Nhưng lãnh đạo quận ủy có nói một câu, đó chính là phải xử lý thật sự nghiêm túc những con sâu làm rầu nồi canh như thế này, tuyệt đối không được nuông chiều.
Lỗ Đạo Pháp nổi giận giống như bí thư quận ủy Sơn Bắc đã nhập vào người, hắn vung tay chỉ trỏ, bộ dạng hùng hồn khí khái.
Nếu nói về cấp bậc thì Thôi Thiện Lộ và Lỗ Đạo Pháp đều là cấp chính khoa, thế nhưng nếu nói về độ nặng thì cục trưởng cục công an tất nhiên sẽ hơn một vị phó bí thư chủ khảo giải quyết các tranh chấp trong cơ quan như Lỗ Đạo Pháp rất nhiều. Không ngờ lúc này đối phương lại chạy đến đây xỉa xói mình, điều này làm cho cục trưởng Lôi cảm thấy rất khó chịu, thế là trong lòng càng thầm mắng Lỗ Đạo Pháp là loại khốn kiếp.
"Giả bộ làm cái quái gì? Không phải cô gái kia chặn xe của anh lại rồi phạt tiền sao? Anh có bản lĩnh chó má gì, chỉ biết nắm vào chút chuyện cỏn con này thì ra thể thống gì?"
Thôi Thiện Lộ thầm mắng Lỗ Đạo Pháp, đồng thời trong lòng cũng tràn đầy oán hận với nữ cảnh sát giao thông kia. Trong lòng thầm nghĩ, một cán bộ trẻ rõ ràng phá hoại giỏi hơn thành công, thói quen không tốt, chỉ biết gây chuyện cho mình đưa đầu ra xử lý.
Xem ra sau này không nên cho cô ta công tác ở đội cảnh sát giao thông, ném vào làm công tác văn phòng là hơn. Lỗ Đạo Pháp thầm nghĩ như vậy, sau đó hắn quay sang nhìn đội trưởng đội cảnh sát giao thông Triệu Thiên Lý, ánh mắt trợn trừng nhìn rất đáng sợ.
Lỗ Đạo Pháp tất nhiên biết rõ Thôi Thiện Lộ đang nghĩ điều gì, thế nhưng hắn lại cảm thấy rất vui sướng. Hắn muốn cho nữ cảnh sát giao thông kia một bài học nhớ đời: Đó chính là có một số người không nên đắc tội.
Lỗ Đạo Pháp vì sự kiện bị cảnh sát giao thông chặn lại bắt đóng phạt mà bị không ít đồng sự và bạn bè trêu chọc. Ngày hôm qua hắn nắm bắt được nữ cảnh sát kia, hắn thật sự cảm thấy rất hưng phấn, thậm chí còn sinh ra xúc động muốn về nhà cùng bà vợ đã lâu chưa động vào làm vài chục hiệp. Nhưng cuối cùng bí thư Lỗ cũng không về nhà, chỉ là chạy ra ngoài phát tiết trên người một cô gái cắt tóc mà thôi.
Cô gái cắt tóc kia có làn da rất tốt, nhưng nếu so ra thì vẫn kém rất nhiều với nữ cảnh sát đã từng phạt tiền Lỗ Đạo Pháp. Không biết vì sao, mỗi lần ánh mắt hắn nhìn qua cửa kính xuống văn phòng cục công an ở bên dưới, nhìn thấy những bộ đồng phục màu xanh đậm của cảnh sát thì trong lòng hắn lại sinh ra một cảm giác dâm loạn khó hiểu.
"Chính mình đáng lý ra phải tỏ ra thương hoa tiếc ngọc với nữ cảnh sát xinh đẹp kia, phải để cho nàng mặc chế phục và cùng nhau yêu đương vui vẻ mới phải, cớ sao lại tiến hành phê bình?"
Lỗ Đạo Pháp có ý nghĩ như vậy, thế là hắn chợt cảm thấy bên dưới có thứ chết tiệt gì đó đang cứng lên.
Đã lâu rồi Lỗ Đạo Pháp chưa sinh ra cảm giác xúc động nguyên thủy như thế này, thế là hắn tỏ ra vui mừng như điên. Khoảng thời gian gần đây hắn luôn dùng thuốc để lấy lại sự tôn nghiêm của mình, không ngờ bây giờ chỉ vì một nữ cảnh sát mà bộ phận ở nơi hẻo lánh nào đó trên người đã lấy lại sức sống, xem ra nữ cảnh sát kia thật sự là một mầm mống tốt, có thể bồi dưỡng.
Khi hai mắt Lỗ Đạo Pháp dần chuyển sang màu đỏ thì chợt nghe thấy Thôi Thiện Lộ nói:
- Bí thư Lỗ, trên phương diện xử lý sự việc này, tôi kính mong anh nói vài câu tốt đẹp với bí thư Ngưu, dù sao thì nữ cảnh sát kia vẫn còn trẻ tuổi.
- Tốt, nếu anh đã nói như vậy thì tôi còn gì để nói nữa đây?
Lỗ Đạo Pháp cố gắng áp chế ngọn lửa đang bùng lên trong lòng, hắn khẽ lên tiếng đồng ý với Thôi Thiện Lộ.
Thấy Lỗ Đạo Pháp nói như vậy thì Thôi Thiện Lộ cũng không khỏi thở dài một hơi, dù thế nào thì hắn cũng là cục trưởng cục công an, nếu mở hội nghị phê bình trong địa bàn của mình, dù không có sức ảnh hưởng quá lớn nhưng cũng rất mất mặt. Hơn nữa gần đây hắn còn đang cố gắng hoạt động để đề cao cấp bậc địa vị của mình.
- Tút tút tút...
Tiếng chuông điện thoại vang lên, bí thư Lỗ vội vàng lấy điện thoại ra. Khi nhìn rõ số điện thoại gọi đến, hắn dùng giọng uy nghiêm khẽ nói một câu với nhóm người Thôi Thiện Lộ, sau đó dùng giọng cung kính nói:
- Chào bí thư Ngưu, tôi là Đạo Pháp đây.
Đầu dây bên kia không biết nói gì đó mà Lỗ Đạo Pháp vốn đang cực kỳ vênh váo tự đắc phải gật đầu như gà mổ thóc, sau đó nói:
- Vâng, bí thư Ngưu, anh cứ yên tâm, chỗ này đã chuẩn bị xong.
Tiếng cười nịnh nọt phát ra từ miệng Lỗ Đạo Pháp, nếu như không phải đang có mặt tại hiện trường thì vài vị lãnh đạo cục công an sẽ tưởng rằng mình nhận lầm người. Nhưng sau giây phút kinh ngạc thì vẻ mặt bọn họ không khỏi tỏ ra bội phục, thì ra kẻ ti tiện trên đời này còn rất nhiều, nếu so sánh với bí thư Lỗ thì chính mình còn thua kém quá nhiều.
Lỗ Đạo Pháp cúp điện thoại, cũng không chờ Thôi Thiện Lộ đặt câu hỏi, hắn nhanh chóng ra lệnh:
- Bí thư Ngưu đang đi đến, năm phút nữa sẽ đến, chúng ta xuống tiếp đón là vừa.
Người đến là bí thư ủy ban kỷ luật, là thường ủy quận ủy, tất nhiên Thôi Thiện Lộ sẽ không dám tỏ ra chậm trễ, thế là các vị lãnh đạo cục công an đều phải nối đuôi đi về phía cổng. Lúc này Lỗ Đạo Pháp cũng giành vị trí đầu tiên không chút khách khí, hắn ưỡn cao chiếc bụng bia, lúc này nhìn qua giống như một con vịt mập đang cực kỳ đắc ý.
Các vị lãnh đạo cục công an xuất hiện thì đám cảnh sát cũng nhanh chóng trốn sang một bên, ngay cả những kẻ thường ngày thích tham gia náo nhiệt cũng không dám đến gần. Dù sao hôm nay cũng không phải ngày tốt đẹp, bây giờ chạy đến sợ rằng không phải vuốt mông ngựa mà vỗ lên đùi ngựa, được không bù mất.
- Cục trưởng Thôi, hoàn cảnh khu văn phòng của cục công an thật sự rất đẹp. tại TruyenFull.vn
Lỗ Đạo Pháp đưa mắt nhìn khắp chung quanh, hắn dùng giọng khí phái theo kiểu lãnh đạo để nói với Thôi Thiện Lộ. Nhưng khi ánh mắt của hắn rơi lên người Đỗ Tiểu Trình đang cười hì hì cách đó không xa thì chợt dừng lại.
"Sao mình không phát hiện ra nữ cảnh sát kia xinh đẹp như vậy? Nếu nàng có thể cúi đầu nhận lỗi với mình, có lẽ mình sẽ mềm lòng, sẽ bỏ qua chuyện cũ ngay lập tức. Đúng vậy, đúng vậy, đối với những đồng chí phạm vào sai lầm như vậy thì mình phải có trách nhiệm kiên nhẫn giáo dục, cố gắng cứu vãn!"
Trong đầu lóe lên những ý nghĩ như vậy, Lỗ Đạo Pháp không khỏi cảm thấy rất sung sướng, hắn giống như thấy được tình cảnh nữ cảnh sát kia vì tìm đường lui cho mình, vì nắm giữ phần công tác khó có được này mà đến cầu tình với mình bằng bộ dạng nước mắt lưng tròng, đồng thời cũng leo lên người mình làm vài động tác ngọt ngào. Không phải, hắn phải là người cởi bộ đồng phục cảnh sát trên người nàng ra rồi nhảy lên hoạt động thư giãn gân cốt mới đúng chứ?
Đồng phục cảnh sát thật sự rất đẹp, chính Lỗ Đạo Pháp giống như đã từng xem qua một bộ phim, là một người phụ nữ cảnh sát xinh đẹp bị hành hạ cho khốn khổ. Bây giờ xem ra chính mình cũng thật sự có ý nghĩ quá hẹp hòi, nữ cảnh sát này nhìn qua còn có hương vị hơn cả cô diễn viên kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...