Vẻ mặt Hào Nhất Phong trở nên tái nhợt, điều này làm cho đám người đang khoác bạt nhựa màu trắng luống cuống tay chân, đám cán bộ nông thôn giả làm người chăn dê lại càng luống cuống hơn, cả đám nhấc bạt nhựa lên rồi bỏ chạy.
Lúc này tất cả chợt hiện ra quá rõ ràng trước mặt chủ tịch Hào Nhiếp Quân, màu xanh của nước sơn, thậm chí vẫn còn bùng ra mùi vị gay mũi, nhưng tất cả tạo nên một bức tranh giống như thật.
Hào Nhất Phong nghĩ đến tình huống dân chúng rõ ràng lại tập trung ngồi đây bày trò cho mình nhìn, thế là trong lòng càng cảm thấy tức giận. Nếu như kẻ khác làm trò như vậy thì lão đã sớm hạ lệnh điều tra thật nghiêm, nhưng bây giờ lão thật sự không biết nói gì hơn, người này không phải là ai khác mà chính là con trai của Dương Độ Lục.
Đây là con trai của Dương Độ Lục, nếu như Hào Nhất Phong tùy tiện ra tay, như vậy quan hệ giữa hai bên sẽ xuất hiện vết rách lớn. Nhưng nếu như lão không có bất kỳ hành động nào, như vậy mình sao có thể nói cho rõ với cán bộ nhân dân trong tỉnh?
Ánh mắt Hào Nhất Phong chuyển lên người con sói bị nhân dân dùng đá và gậy gộc đánh chết, xác con sói vẫn còn nằm trên mặt đất, hai cặp mắt trợn trừng, điều này làm lão sinh ra cảm giác khó chịu, ánh mắt con sói thật sự giống như đang mỉa mai lão vậy.
Hào Nhất Phong không mở miệng, lúc này có ai dám mở miệng? Ngay cả Trịnh Đông Phương cũng ngây người sững sờ nhìn tình hình trước mặt.
- Đi thôi.
Hào Nhất Phong cũng không nói gì thêm, lão há miệng muốn nói gì đó với những thôn dân kia, thế nhưng lúc này lão thật sự không còn gì để nói. Khi xoay người lại bỏ đi thì lão chợt cúi người với những thôn dân ở phía bên kia.
Hành động đột nhiên của Hào Nhất Phong làm cho đám người bên kia thật sự kinh hoảng, bọn họ không thể nào đoán được tâm tình của chủ tịch tỉnh. Khi đám người Hào Nhất Phong cất bước bỏ đi thì cả khu vực rơi vào trong bầu không khí yên ắng đến cực điểm.
Hào Nhất Phong quay về chiếc xe cũ, người và vật vẫn như trước nhưng bầu không khí lúc này lại khác biệt, tất cả mọi người đều ngậm chặt miệng, không ai dám hé môi. Cả đám chỉ sợ mình không cẩn thận mà trở thành kẻ chịu tội, thu hút ánh mắt tức giận của chủ tịch tỉnh lên người mình.
- Chủ tịch Hào, anh đừng quá lo lắng, chuyện này vẫn còn dư âm vãn hồi.
Quan Vĩnh Hạ hiểu mối quan hệ giữa Hào Nhất Phong và Dương Độ Lục, hắn trầm ngâm một lát rồi khẽ nói với Hào Nhất Phong.
Không chờ Quan Vĩnh Hạ nói dứt lời thì Hào Nhất Phong đã phất tay mất hết sức lực. Lời nhắc nhở thiện ý của Quan Vĩnh Hạ thật sự làm cho lão có chút khó xử, nhưng lão lại không thể làm như vậy, giấy sao có thể gói được lửa?
Trịnh Đông Phương không lên tiếng thì đám học viên ban huấn luyện trường đảng cũng không kẻ nào dám hé lời, dù sao thì tối thiểu bọn họ cũng phải có lập trường chính trị; các vị phóng viên là tiếng nói của đảng, cũng không thể nói, nhưng người bọn họ ra thì còn có đám người tham gia quá trình diễn xuất lừa đảo lãnh đạo kia nữa, dù có biến sự việc thành nhiệm vụ giữ bí mật chính trị và sắp xếp xuống bên dưới, yêu cầu mọi người không được lên tiếng, cán bộ có thể tuân thủ chứ nhân dân thì chưa chắc. Đồng thời Hào Nhất Phong cũng không có vài phần nắm chắc có thể che giấu được, thế cho nên đán án hầu như là chối bỏ.
Hào Nhất Phong biết rất rõ, loại chuyện này không trùng hợp như vậy, lão càng không tin Dương Quân Tài lại không may như thế, vào đúng thời điểm quan trọng lại bị một con sói chạy đến phá hư tất cả. Text được lấy tại
Kinh nghiệm chính trị nhiều năm làm cho Hào Nhất Phong bừng tỉnh: Hèn gì sự việc lần này có chút kỳ quặc, đây là có người ra tay với Dương Quân Tài, nhưng phương pháp của người ta thật sự quá cao siêu, quá kín kẽ, cho dù anh có biết cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt, thật sự không thể nói nên lời.
Lúc này mọi người lên xe ba mươi chỗ của chủ tịch tỉnh Hào Nhất Phong, Dương Quân Tài ngồi xuống vị trí thấp nhất trong xe, vẻ mặt vô tình, cũng không còn vui sướng đắc ý như thời điểm nghênh đón chủ tịch Hào Nhất Phong.
- Vương Tử Quân.
Tâm tư của Hào Nhất Phong khẽ xoay chuyển, lão lặng lẽ nhớ đến một cái tên, một luồng sáng chợt lóe lên trong mắt.
Hào Nhất Phong biết rõ mối quan hệ giữa Vương Tử Quân và Dương Quân Tài, đồng thời người có thể hoàn thành một chiêu tuyệt sát với Dương Quân Tài, Hào Nhất Phong cảm thấy chỉ có thể là Vương Tử Quân mà thôi. Hào Nhất Phong nghĩ vậy mà thầm cảm thán, trong lòng cũng có chút tức giận, dù thế nào cũng không thể để cho tên Vương Tử Quân kia thực hiện được mưu đồ.
Đối phương ra tay với Dương Quân Tài vì âm mưu gì? Còn không phải vì vị trí bí thư huyện ủy Lô Bắc sao? Lúc này Hào Nhất Phong dù làm thế nào cũng không thể cho đối phương được toại nguyện, thế là lão nắm chặt tay, trong lòng hạ quyết tâm.
Xe chạy như bay về phía trước, lúc này Hào Nhất Phong đã không còn tâm tư dừng lại ở huyện Lô Bắc, ánh mắt liên tục xoay chuyển, hàng loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu.
- Két!
Tiếng thắng gấp vang lên, Hào Nhất Phong đang trầm ngâm suy nghĩ chợt tỉnh táo trở lại. Lão nhìn tài xế rồi khẽ hỏi:
- Sao vậy?
- Chủ tịch Hào, phía trước có rất nhiều dân chúng chặn đường.
Lái xe thấy chủ tịch tỉnh đặt câu hỏi thì nhanh chóng trả lời.
Lúc này Hào Nhất Phong càng nhíu mày lại thêm chặt, một dự cảm bất thường xuất hiện. Nhưng sự việc đã bùng phát như vậy thì lão cũng không thể trốn tránh, lão trầm ngâm một lát rồi để cho thư ký xuống xe, để xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
- Chủ tịch Hào, dân chúng kéo đến huyện thành kêu oan, yêu cầu bí thư Dương đền bù tổn thất.
Năm sáu phút sau thư ký lên xe rồi khẽ báo cáo cho Hào Nhất Phong.
- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Hào Nhất Phong càng cảm thấy khó chịu, lão tỏ ra bất mãn với thư ký của mình, thế là không khỏi trừng mắt nhìn về phía viên thư ký rồi hỏi.
- Chủ tịch Hào, dân chúng nói huyện bắt bọn họ bỏ tiền ra mua cây giống bị bệnh, bây giờ rễ cây ăn quả bắt đầu thối nát.
Thư ký thấy bộ dạng mất hứng của chủ tịch Hào Nhất Phong, thế là tranh thủ thời gian mở miệng giải thích.
Rể cây ăn quả đã thối rữa? Vẻ mặt Hào Nhất Phong càng thêm nghiêm túc, lão càng hiểu rõ tầm quan trọng của sự việc, lão là một cán bộ từ cơ sở đi lên, lão biết rõ nó có ý nghĩa như thế nào.
Đất đai là mầm sống của dân chúng, cây trồng lại chính là nồi cơm của dân chúng, nếu sự việc vừa rồi chỉ có thể xem là trò khôi hài, nhưng bây giờ thì sự việc cây thối rễ lại có tính chất cực kỳ ác liệt, có liên quan trực tiếp đến vấn đề tam nông.
- Quân Tài, cậu mua giống cây ăn quả ở đâu?
Hào Nhất Phong trầm ngâm một lát rồi đưa mắt nhìn Dương Quân Tài.
Tâm tình của Dương Quân Tài lúc này thật sự rất kém, hắn vô tình không kịp cho ra phản ứng. Lúc này một vị nhân viên văn phòng khối chính quyền tỉnh ngồi bên cạnh tranh thủ thời gian vỗ vào vai hắn, lúc này hắn mới kịp phản ứng.
- Chủ tịch Hào, ngài nói gì cơ?
Dương Quân Tài nhìn Hào Nhất Phong, cũng không biết chủ tịch Hào đang hỏi gì.
Bộ dạng mất hứng chán nản của Dương Quân Tài càng làm cho Hào Nhất Phong cảm thấy khó chịu, lão thấy một vị cán bộ lãnh đạo thì tố chất tâm lý là thứ đầu tiên cần phải vượt qua thử thách, thắng không kiêu bại không nản, chưa đến mức càng trói buộc càng mạnh mẽ, ít nhất rơi vào tình huống khó khăn cũng phải giữ được bình tĩnh. Lúc này biểu hiện chán nản của Dương Quân Tài làm cho Hào Nhất Phong thật sự thất vọng, vì con người luôn vùng vẫy trong thăng trầm, ai có thể bảo chứng mình luôn đi trên đất bằng?
Hào Nhất Phong lúc này thật sự chỉ hận rèn sắt không thành thép, nhưng kinh nghiệm nhiều năm giúp lão áp chế cảm giác tức giận trong lòng, lão khẽ hỏi:
- Tôi hỏi cậu, giống cây ăn quả mua vào từ đâu?
- Mua giống cây ăn quả từ đâu?
Dương Quân Tài lặp lại một lần câu hỏi của Hào Nhất Phong, hai mắt xoay chuyển, sau đó mới dùng giọng run rẩy nói:
- Giống cây ăn quả...Do Lưu Truyền Pháp phụ trách thu mua.
Hào Nhất Phong không biết Lưu Truyền Pháp là ai, nhưng lúc này lão cũng không có tâm tư so đo đối phương là người nào, lão trừng mắt nhìn Dương Quân Tài rồi quát lên:
- Đi tìm người kia đến đây cho tôi.
- Vâng, tôi sẽ đi ngay.
Lúc này Dương Quân Tài hận không thể rời khỏi chốn thị phi này, hắn ở đây bị áp chế dưới khí thế của Hào Nhất Phong, cảm thấy mình như ngồi trên đống lửa, đứng trên đống than, toàn thân rất khó chịu. Hình ảnh đám người khoác lên người tấm bạt nhựa màu trắng càng làm cho tâm tình của hắn khó thể bình tĩnh.
Khi Vương Tử Quân luống cuống xuống xe tìm Lưu Truyền Pháp, lúc này Lưu Truyền Pháp đang ngồi ở chiếc xe phía sau đang gấp rút gọi điện thoại cho cậu em của mình. Khi tình huống khôi hài vừa rồi còn chưa xảy ra thì Lưu Truyền Pháp còn nghĩ rằng hôm nay là ngày may mắn, không những là ngày mai mắn của bí thư Dương Quân Tài, còn là ngày may mắn của mình.
Dương Quân Tài tiến lên như diều gặp gió, chính Lưu Truyền Pháp hắn cũng có thể được thơm lây theo lãnh đạo, nhưng tất cả sự việc lại bị phá hỏng chỉ vì một con sói. Khốn kiếp, con sói chết tiệt, con súc sinh kia sao không xuất hiện sớm hoặc muộn một chút, lại xuất hiện vào đúng thời điểm mấu chốt như vậy?
Lưu Truyền Pháp nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm cảm thấy may mắn, chuyện này tuy quá mức mất mặt nhưng đổi lại thì chỉ có Triệu Trung Trạch rơi đài, kế hoạch 315 của bí thư Dương cũng có thể tan thành bọt nước, nhưng Lưu Truyền Pháp sẽ không phải gánh chịu chút trách nhiệm nào. Dù sao thì hắn cũng chỉ là một vị chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, không phải là một người thao tác sự việc như Triệu Trung Trạch, như vậy chẳng phải một cây củ cải nhổ đi sẽ có một lổ hỗng cho kẻ ở lại sao?
Nhưng Lưu Truyền Pháp còn chưa cảm thấy may mắn được bao lâu, tình huống dân chúng kéo ra đường kêu oan càng làm cho hắn trở nên tỉnh táo: Giống cây có vấn đề! Tin tức truyền đến, nói rằng phần lớn giống cây trong huyện đều bị bệnh, bây giờ đã chết hơn phân nửa rồi.
"Làm sao có thể? Làm sao có thể như vậy?"
Lưu Truyền Pháp nghĩ đến chuyện người đặt mua giống cây là em của mình, trái tim hắn không khỏi bóp chặt, nên làm sao bây giờ? Chính mình nên làm sao bây giờ? Lưu Truyền Pháp thật sự cảm thấy tâm tình của mình rối loạn như ma, hắn cũng không chờ đợi được mà gọi điện thoại cho em trai mình.
- Hì hì, anh à, anh không đi khảo sát cùng lãnh đạo hay sao mà có thời gian rảnh gọi điện thoại cho em? Có phải lãnh đạo đã được lên cấp rồi phải không? Quá tốt, như vậy mới có lợi cho anh, nước lên thì thuyền cũng lên theo.
Điện thoại nhanh chóng được nối thông, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của em trai Lưu Truyền Pháp, là Lưu Truyền Phúc, nghe qua thì thấy giống như còn chưa tỉnh ngủ.
Nếu thật sự giống như lời của Lưu Truyền Phúc thì Lưu Truyền Pháp tất nhiên sẽ không tỏ ra nóng lòng như lửa đốt giống bây giờ, nhưng lúc này lửa cháy đến người, Lưu Truyền Pháp nghe thấy em trai mở lời trêu chọc như vậy thì nhanh chóng nghiêm mặt. Hắn cũng không có tâm tư ngắt lời em mình, hắn đi thẳng vào vấn đề:
- Lưu Truyền Phúc, cậu nói thật cho anh biết, giống cây ăn quả cậu mua từ đâu?
- Sao vậy anh? Có chuyện gì xảy ra?
Lưu Truyền Phúc nghe được giọng nói tức giận của Lưu Truyền Pháp thì cơn buồn ngủ cũng không còn.
Lưu Truyền Pháp nghe được câu hỏi căng thẳng của Lưu Truyền Phúc thì chợt cảm thấy trái tim co thắt, hắn cảm thấy sự việc không ổn. Hắn đứng lên khỏi ghế, thật sự muốn đánh cho đứa em khốn kiếp một trận.
Lưu Truyền Pháp nổi giận mà quên mất bây giờ không phải là phòng làm việc của mình, mà chính mình đang ngồi trên xe. Một tiếng "ầm" vang lên, chủ nhiệm Lưu đập đầu vào thùng xe Santana, dù không đến mức ngất xỉu nhưng va chạm cũng đủ lực làm cho chủ nhiệm Lưu nổ đom đóm, đầu óc đau đớn, thiếu chút nữa thì chảy cả nước mắt.
- Sao vậy? Cậu còn hỏi sao vậy nữa à? Cậu là loại chỉ giỏi phá hoại, loại khốn kiếp. Cậu mua giống cây thế nào, bây giờ giống của nhân dân đều bị bệnh chết, chỉ vài ngày đã chết hơn phân nửa, dân chúng bây giờ đang đi tố cáo, cậu nói xem, cậu muốn giết anh sao?
Những đả kích kéo đến liên tục làm cho Lưu Truyền Pháp thật sự không còn giữ được bình tĩnh, hắn lúc này chỉ hận không thể xé xác đứa em khốn kiếp của mình.
Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc, sau đó vang lên âm thanh chanh chua của Lưu Truyền Phúc:
- Lưu Truyền Pháp, anh nói gì? Con bà nó, hai ta có quan hệ thế nào? Anh mắng tôi như vậy sao? Tôi nói cho anh biết, tôi cũng không phải là người cầm tiền làm loạn, chị dâu mới là người cầm số tiền lớn.
Âm thanh của Lưu Truyền Phúc thật sự làm cho Lưu Truyền Pháp ngây cả người, trợn tròn mắt, nhưng lúc này Lưu Truyền Pháp cũng không có tâm tư truy cứu em trai mình, hắn chỉ nghĩ đến câu nói sau cùng của Lưu Truyền Phúc.
Chị dâu cầm số tiền lớn sao? Ai là chị dâu của Lưu Truyền Phúc? Tất nhiên là vợ của mình. Lưu Truyền Pháp nghĩ đến tình huống này mà trái tim giống như bị người ta bóp chặt không buông.
- Truyền Pháp, anh xuống đây cho tôi.
Âm thanh của Dương Quân Tài vang lên, bình thường mỗi khi bí thư Dương lên tiếng thì Lưu Truyền Pháp sẽ điên cuồng chạy đến nghênh đón, nhưng lúc này tâm tình của hắn thật sự rối loạn, hắn cũng không còn chút tâm tư trả lời lãnh đạo.
Dương Quân Tài thấy bộ dạng chán nản của Lưu Truyền Pháp thì tâm tư càng thêm u ám, lúc đi đến gọi Lưu Truyền Pháp thì hắn đã thầm nghĩ sự việc mua giống cây có vấn đề, nhưng bây giờ suy đoán biến thành sự thật lại làm cho hắn cảm thấy tay chân lạnh ngắt, khó thể nào tiếp nhận được.
Dương Quân Tài biết rất rõ, nếu sự việc này được điều tra rõ ràng, như vậy công trình 315 của hắn sẽ chỉ còn lại trò cười, đó chính là một vết bẩn mà muôn đời khó thể rửa sạch.
- Lưu Truyền Pháp, anh nói rõ ràng tôi xem, giống cây ăn quả là thế nào?
Dương Quân Tài kéo Lưu Truyền Pháp ra khỏi xe rồi thở hổn hển nói.
Lưu Truyền Pháp đang đứng ngây người, bây giờ bị Dương Quân Tài kéo tay ra ngoài thì thật sự lảo đảo cả người, thiếu chút nữa thì té lăn xuống đất. Nhưng một cái kéo tay của Dương Quân Tài lại làm cho hắn tỉnh táo trở lại, hắn nhìn Dương Quân Tài, cũng không biết hắn lấy dũng khí từ đâu mà vùng ra, sau đó quát lên với thái độ rất khác thường:
- Anh buông tay tôi ra, tôi cũng có chân có tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...