Lý Tùng Mai là một nữ học viên duy nhất của ban huấn luyện, nàng lại là người có chức vụ, thế cho nên cần ẩn giấu, cần phải là người có tâm cơ sâu sắc. Nhưng Lý Tùng Mai lại làm trái ngược, nói gì cũng thuận miệng, bộ dạng cứ cố gắng tỏ ra là người ngây thơ, nếu như cũng vì vậy mà anh coi nàng là một phụ nữ đơn giản, như vậy anh đã mười phần sai.
Thật ra Lý Tùng Mai là một người cực kỳ am hiểu trò tránh hại được lợi, là người biến hóa cực kỳ nhanh chóng và gọn gàng. Nàng cũng chìm nổi quan trường nhiều năm, biết rõ phụ nữ dù có mạnh mẽ thế nào thì trong mắt đám đàn ông trong thể chế cũng không ra gì, khó thể nổi bật. Nếu muốn nổi bật không phải chỉ đơn giản là trả giá, chịu đựng gian khổ, còn phải biết bày ra chút ưu thế nhưng lại phải tỏ ra yếu thế, tiếp xúc với người ta phải biến mình thành một chị gái ngu ngốc ở nông thôn, như vậy mới làm cho đối phương mất tính đề phòng.
- Phụ đạo viên Trương, ngài nói thật sao?
Cũng giống như thường ngày, Lý Tùng Mai luôn có phản ứng cực kỳ tích cực với từng lời nói của Trương Lộ Giai, lúc này nghe Trương Lộ Giai nói như vậy thì vui sướng đứng lên nói.
- Tôi còn lừa dối các anh chị sao? Bí thư Nhiếp đến, mọi người nên cố gắng biểu hiện một chút, tôi nghe nói bí thư rất quan tâm đến công tác bồi dưỡng cán bộ trẻ tuổi, lần này lãnh đạo đến đây cũng vì quan tâm đến các ban huấn luyện trong trường.
Không biết vẻ lạnh lẽo như băng trên mặt Trương Lộ Giai đã tiêu tán từ khi nào, khi thời gian huấn luyện tăng lên, lời nói của nàng càng đầy đủ ý, càng có hương vị, bản thân lại tỏa ra hương thơm ngát giống như có thể hòa tan bất kỳ người đàn ông nào tiếp xúc ở vị trí đối diện.
Nụ cười ngọt ngào, giọng điệu dịu dàng trôi chảy, mọi hành động đều có hương vị đặc biệt, điều này làm cho đám học viên trong ban huấn luyện tình nguyện tiếp cận với Trương Lộ Giai, tất nhiên trong số đó cũng không thiếu những người có mục đích khác. Ví dụ như vị cán bộ phòng tổ chức Thạch Nham Phong, không biết có phải là vì hắn có thân phận quá cao cấp hay không, mỗi lần Trương Lộ Giai xuất hiện trước mặt hắn đều có bộ dạng lạnh lẽo như băng, thật sự khó thể nào sinh ra cảm giác thân cận.
- Lần này ngoài bí thư Nhiếp, cùng đi còn có bí thư Lưu và trưởng phòng Chân. Các vị học viên, cơ hội đã đến rồi, mọi người nên chuẩn bị cho tốt là vừa.
Trương Lộ Giai nói ra một tin tức chấn động thì chuẩn bị đi xuống bục giảng.
- Phụ đạo viên Trương, tôi có một vấn đề muốn thỉnh giáo chị.
Khi Trương Lộ Giai chuẩn bị cho tan học thì Thạch Nham Phong chợt đứng lên, trên gương mặt gầy gò và hơi dài có chút quỷ dị.
Trương Lộ Giai thật sự cảm thấy rất phiền với Thạch Nham Phong, nhưng lúc này nàng là phụ đạo viên, nàng cũng không thể không trả lời câu hỏi của học viên, thế là cố gắng nhẫn nại nói:
- Thạch Nham Phong, anh còn có vấn đề gì sao? Nếu như là về sự kiện bí thư Nhiếp đến thăm thì không cần hỏi tôi nữa, tôi cũng chỉ biết được như vậy mà thôi.
- Không phải, phụ đạo viên Trương, tôi cũng chỉ muốn đứng đây xác nhận với chị, ngày hôm qua giáo sư Trần Hỗ Đức giảng bài ở lớp tu nghiệp có nói, bài luận văn "Xúc tiến phát triển kinh tế, càng phải thay đổi phương thức tăng trưởng kinh tế" là sao chép tác phẩm của ông ấy, chuyện này có thật không?
Thạch Nham Phong nói ra những lời này rất cứng nhắc, lúc này đám học viên ngồi trong lớp không dám lên tiếng đều nhìn về phía hắn bằng ánh mắt kính nể.
Lúc này bầu không khí trong phòng học trở nên lạnh ngắt như tờ, từng ánh mắt hầu như đều nhìn về phía Vương Tử Quân. Trương Lộ Giai mới vừa rồi còn có biểu hiện tươi cười như hoa, bây giờ vẻ mặt cũng trở nên trắng bệch.
Trương Lộ Giai là một giảng viên trường đảng, nàng biết rõ tầm quan trọng của sự kiện thế này. Nếu như chuyện này bị thẩm tra, như vậy Vương Tử Quân sẽ bị tổn thương nghiêm trọng ở phương diện danh dự. Trước mắt khi phân công cán bộ thì đều xem trọng tài đức, thế nhưng trên thực tế thì có rất nhiều lãnh đạo coi trọng chữ đức hơn, vì có câu (***), nếu như Vương Tử Quân bị xác nhận sao chép tác phẩm của người khác, như vậy sẽ có ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng với hắn, hậu quả này thật sự là thứ mà Trương Lộ Giai không dám nghĩ đến.
Ngoài những vấn đề trên thì Trương Lộ Giai càng nghĩ đến Trần Hổ Đức theo bản năng, trong trường đảng thì người này là một vị giáo sư tài đức song toàn, nổi danh ở phương diện kinh tế. Tuy chưa nói đây là một nhân vật nhất ngôn cửu đỉnh trong trường đảng, thế nhưng nếu lão có bất kỳ định luận gì, lại có rất ít người không tin.
Trần Hổ Đức nói Vương Tử Quân sao chép bài viết của mình, điều này...Tại sao lại như vậy? Trương Lộ Giai nhìn Vương Tử Quân, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc và không tin.
Vương Tử Quân cũng thật sự rung động, hắn căn bản chưa từng nghĩ sẽ có chuyện thế này phát sinh, chẳng lẽ nói lý luận này đã có người viết ra? Hắn cho ra ý nghĩ như vậy và nhanh chóng bác bỏ, bài viết của hắn tham khảo các tri thức vào kiếp trước, đồng thời từng câu từng chữ đều là do hắn khổ sở suy tư mới viết ra được.
Nếu như không phải là như vậy thì có chuyện gì xảy ra? Hầu như chỉ trong nháy mắt thì Vương Tử Quân đã ngửi ra được chút hương vị khác thường. Hắn cũng cảm nhận được có nhiều loại ánh mắt nhìn về phía mình, có thương cảm, có khinh thường, có hèn mọn, thậm chí còn có chút hả hê...
- Cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng nghe qua chuyện này, cũng chưa từng nghe thấy giáo sư Trần phản ánh cho nhà trường, vì vậy tôi yêu cầu các học viên cần tôn trọng chính mình, dưới nguyên tắc trước khi sự việc chưa được điều tra rõ ràng thì không cần cho ra những định luận không đúng.
Trương Lộ Giai nhanh chóng trấn định trở lại, ý nghĩ đầu tiên trong lòng nàng chính là dù thế nào thì mình cũng phải giữ lại uy nghiêm cho Vương Tử Quân.
Trên gương mặt gầy gò của Thạch Nham Phong lộ ra nụ cười khinh thường, hắn khẽ vung tay lên nói:
- Phụ đạo viên Trương nói không sai, có câu đã là thật thì không thể là giả, đã là giả thì không thể là thật, nếu muốn người ta không biết thì trừ khi mình không làm, cho dù anh làm một cách cực kỳ kín kẽ, cuối cùng thì cái kim trong bọc cũng lộ ra, chân tướng sự việc sẽ rõ ràng mà thôi.
Vương Tử Quân cũng khôn mở miệng, hắn biết rõ chuyện này mình càng giải thích càng không có lợi, hắn chỉ có thể dùng những căn cứ cực kỳ chính xác để chứng minh chuyện này, như vậy mới có thể loại trừ những ảnh hưởng tiêu cực với mình.
Không có chuyện yêu một cách vô duyên vô cớ hay hận một cách vô duyên vô cớ, chính mình chưa từng gặp mặt Trần Hổ Đức, tại sao đối phương lại hãm hại mình? Chẳng lẽ trong chuyện này có vấn đề? Vương Tử Quân chợt có những sy nghĩ như vậy, ánh mắt hắn rơi lên người Thạch Nham Phong, nhưng sau nháy mắt hắn đã chối bỏ suy đoán của mình.
Nếu như là Thạch Nham Phong thì hắn căn bản sẽ không thể nhảy ra như vậy, hắn sẽ lựa chọn phương án bảo trì sự trầm mặc, lẳng lặng đứng phía sau xem kịch hay diễn ra, cũng không phải nhảy xổ ra vạch trần chính mình, đẩy mình lên đầu súng.
- Học viên Thạch Nham Phong, nói cho cùng thì thật sẽ không giả mà giả sẽ không thật.
Vương Tử Quân khẽ đứng lên rồi thản nhiên nói.
Dù đa số mọi người đều cảm thấy lần này chỉ sợ Vương Tử Quân sẽ té đau, thế nhưng nhìn vẻ mặt điềm nhiên như không của hắn, chợt cảm thấy trong lòng có chút tín nhiệm, nhưng cuối cùng là có chuyện gì xảy ra? Nhưng dưới quyền uy và vầng hào quang của Trần Hổ Đức ở trường đảng tỉnh ủy, cảm giác tín nhiệm đã hoàn toàn bị thay thế bằng nghi vấn.
Thạch Nham Phong nhếch miệng, hắn không nói gì thêm, nhưng vẻ mặt lại rõ ràng là không thèm quan tâm. Hắn là một cán bộ trung tầng của phòng tổ chức tỉnh ủy, trong mắt hắn thì Vương Tử Quân này là kẻ có lực uy hiếp nhất, lúc này xem như đối phương sắp rơi xuống mồ đến nơi rồi.
Khi Trương Lộ Giai rời khỏi phòng, đám học viên đều nhanh chóng đường ai nấy đi, nhưng lúc rời khỏi phòng thì cũng không quên nhìn về phía Vương Tử Quân vài lượt, ánh mắt phức tạp và phần lớn là không đồng nhất.
Những ngày qua Trần Ngôn Đống và Vương Tử Quân có quan hệ không tệ, hắn nhìn vẻ mặt với nụ cười nhàn nhạt của Vương Tử Quân, trong lòng thầm cảm thán, người này rõ ràng là nghé con không sợ cọp. Dù thế nào cũng không nên chỉ vì cái trước mắt, bây giờ dù có tranh chấp hay không thì cũng chọc ra một thân phiền toái mà thôi. Ôi, nói cho cùng thì dù sao vẫn là cán bộ trẻ, ngoài miệng không lông làm việc không tốn sức. Tuy trong lòng thầm oán nhưng hắn vẫn có biểu hiện rất ân cần:
- Tử Quân, không có gì là không được, cũng không đến mức chết người, hơn nữa chỉ là trích dẫn chút quan điểm của giáo sư mà thôi. Theo tôi thấy thì cậu nên tranh thủ thừa nhận sai lầm với giáo sư là vừa, có lẽ như vậy sẽ còn chút cơ hội chữa cháy.
Vương Tử Quân cười cười mà không nói gì, Trần Ngôn Đống cũng không khuyên nữa, hắn khẽ gật đầu và theo mọi người đi ra khỏi phòng học.
- Tôi còn đang tự hỏi vì sao hắn có thể viết một bài luận hay như vậy, thì ra là bản sao.
- Tất cả bài viết trên thiên hạ đều là bản sao của nhau, chẳng qua đối phương quá ngốc, thỏ khôn không ăn cỏ gần hang, anh sao chép ngay trên địa bàn của người ta, đây không phải là chán sống sao?
Những tiếng cười tiếng nghị luận không kiêng nể gì liên tục truyền vào tai Vương Tử Quân, hắn nghe những lời nghị luận như vậy mà cảm thấy sự việc còn nghiêm trọng hơn cả dự kiến của mình. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Đám học viên cùng lớp lại không tin mình, bọn họ lại trực tiếp không nói hai lời mà đứng sang hàng ngũ của vị giáo sư Trần Hổ Đức, trong khi căn bản chưa từng tiếp xúc với Trần Hổ Đức bao giờ. Trong đó tất nhiên là có nguyên nhân người ta ghen ghét mình, nhưng càng nói rõ bây giờ thế công của đối phương quá hùng mạnh. Nếu như sự việc thế này huyên náo đên tai lãnh đạo nhà trường, chính mình nếu không cho ra chứng cứ xác thực, như vậy sẽ có mấy ai tin?
Trong đầu chợt lóe lên những ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân cất bước ra khỏi phòng họp. Khi hắn đi đến góc hành lang, Trương Lộ Giai đã đến bên cạnh hắn với vẻ mặt cực kỳ lo lắng.
- Tử Quân, nói cho tôi biết, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra? Cậu có sao chép bài viết của giáo sư Trần Hổ Đức không?
Trương Lộ Giai kéo Vương Tử Quân đi đến một góc khuất rồi dùng giọng khó thể chờ đợi được hỏi.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt lo lắng của Trương Lộ Giai, hắn trầm ngâm một lát rồi nói:
- Nếu tôi nói cho chị biết, tôi không làm những chuyện như vậy, chị sẽ tin tưởng tôi sao?
Hai mắt của Trương Lộ Giai nhìn chằm chằm vào hai con ngươi trấn tĩnh của Vương Tử Quân, một lúc lâu sau nàng mới dùng giọng chém đinh chặt sắt nói:
- Tôi tin.
Trương Lộ Giai vừa nói vừa kéo Vương Tử Quân đi:
- Đi, chúng ta đến nói chuyện rõ ràng với giáo sư Trần.
Tuy Vương Tử Quân đã nắm chắc chín phần là giáo sư Trần kia chính là một kẻ giúp đỡ kẻ khác hãm hại mình, nếu bây giờ đi đến gặp mặt Trần Hổ Đức cũng sẽ không có kết quả gì, thế nhưng hắn bị Trương Lộ Giai kéo đi, cũng chỉ có thể ddi về phía ký túc xá trường đảng.
- Cậu gặp mặt giáo sư Trần thì ngàn vạn lần đừng nên gấp, cần phải cẩn thận giải thích, trong học thuật thì trùng hợp không phải là không có, chỉ cần hai người trong cuộc nói lời mở mang, tán thành những cách nghĩ của đối phương, như vậy biết đâu sẽ biến xấu thành tốt?
Trương Lộ Giai lúc này đã hoàn toàn quên mất cách biệt nam nữ, nàng kéo tay Vương Tử Quân tiến lên phía trước, vừa khẽ khuyên bảo hắn.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, tỏ ý mình đã biết. Lúc này người đi lại rất ít, Vương Tử Quân bị Trương Lộ Giai kéo đi, hắn chợt cảm thấy bàn tay của mình nắm chặt tay đối phương, căn bản không muốn rời khỏi bàn tay nhỏ bé mềm mại kia.
Trần Hổ Đức là một giáo sư có lý lịch sâu sắc trong trường đảng, lão có một phòng làm việc của mình. Khi Trương Lộ Giai đi đến phòng làm việc của Trần Hổ Đức, lúc này trong phòng làm việc rộng bảy chục mét vuông căn bản không chỉ có Trần Hổ Đức, còn có hai người đàn ông trung niên đang ngồi đó.
Trần Hổ Đức đã sắp sáu mươi tuổi nhưng nhìn qua giống như chỉ mới năm mươi, lão mặc một bộ trang phục Trung Sơn làm cho người ta sinh ra cảm giác bác học. Lão có dáng người không cao nhưng hai mắt lại cực kỳ sáng và có thần.
Khi Trương Lộ Giai và Vương Tử Quân đi vào trong phòng, ánh mắt Trần Hổ Đức chợt chuyển lên người Vương Tử Quân và quay sang Trương Lộ Giai. Nhưng chỉ khoảnh khắc đó Vương Tử Quân cũng đủ cảm nhận được trong mắt đối phương có chút hoảng hốt.
Đối phương biết mình là ai, trong mắt lại có chút hoảng hốt, điều này càng nói rõ vấn đề. Trong đầu Vương Tử Quân chợt có ý nghĩ như vậy, vào thời điểm này hắn càng khẳng định suy đoán trước đó của mình.
- Lộ Giai, cháu đến đó à, mau đến đây ngồi đi. Cháu đến vừa đúng lúc, chú vừa có một ít trà Long Tỉnh được học sinh mua từ Hàng Châu về tặng, mời cháu nếm thử.
Trần Hổ Đức cười cười phất tay với Trương Lộ Giai, bộ dạng trưởng bối cưng chiều tiểu bối.
Trương Lộ Giai khẽ chớp mắt, nàng kéo tay Vương Tử Quân ngồi xuống:
- Cám ơn chú Trần, xem ra cháu thật sự có lộc ăn, nhưng chỉ sợ uống rồi nghiện, sau này sẽ mãi thương nhớ trà của chú Trần.
Trương Lộ Giai cười tủm tỉm nói, thật sự biểu hiện rất tinh tế.
Trần Hổ Đức cười ha hả, lão duỗi ngón tay chỉ vào Trương Lộ Giai:
- Nha đầu này đúng là, nếu cháu uống ghiền, chú sẽ tặng cháu thêm chút trà.
Trần Hổ Đức vừa giả vờ như không biết quay sang nhìn Vương Tử Quân:
- Vị này là...
- Chào giáo sư Trần, tôi là Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân biết rất rõ, vừa rồi Trương Lộ Giai tỏ ra vui vẻ chỉ là muốn giúp mình. Lúc này trong lòng hắn đầy cảm kích Trương Lộ Giai nhưng cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình, hắn cũng không muốn mình và người muốn giúp mình phải cúi đầu trước kẻ quỷ sứ muốn hãm hại mình.
Ba chữ Vương Tử Quân vừa ra khỏi miệng thì hai người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh Trần Hổ Đức đang cười hì hì nhìn Trương Lộ Giai và Vương Tử Quân cũng trở nên sững sờ, hai người đưa mắt nhìn nhau, chỉ cần nhìn vào vẻ mặt của bọn họ cũng có thể biết được, bọn họ biết Vương Tử Quân là ai.
Vương Tử Quân nhìn chằm chằm vào Trần Hổ Đức, sau đó hắn dùng giọng chậm rãi nói ra từng chữ:
- Đúng vậy, tôi chính là Vương Tử Quân của ban huấn luyện cán bộ cấp tỉnh.
Bầu không khí trong phòng chợt trở nên cô đọng, lúc này từng đôi mắt đều nhìn về phía Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân giống như là một thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ, lộ ra mũi nhọn, thu hút ánh mắt của mọi người.
Trương Lộ Giai thấy mọi người nhìn Vương Tử Quân, trong lòng bùng lên cảm giác say mê, ngay sau đó là chút cảm giác thuần phục, là loại cảm giác thuần phục cường thế của nữ với nam. Cho đến nay Trương Lộ Giai vẫn luôn áp chế cảm giác với Vương Tử Quân, lúc này nàng cảm thấy mình khó thể nào tiếp tục đè nén, vì Vương Tử Quân quá sắc bén, chỉ sau nháy mắt đã đập vỡ phòng tuyến của nàng.
Trương Lộ Giai chìm đắm trong những toan tính say sưa, nhưng ngay sau đó nàng đã tỉnh táo trở lại, nàng khẽ dùng tay vẹo tay Vương Tử Quân, tỏ ý bảo Vương Tử Quân không cần phải quá bộc lộ mũi nhọn như vậy.
Lúc này Trần Hổ Đức cũng cảm thấy có chút hối hận, lão không ngờ Vương Tử Quân lại là một nhân vật như thế, sớm biết đối phương có khí độ phi phàm thì dù thế nào lão cũng sẽ không làm chuyện xấu thế này. Nhưng bây giờ lời đã ra khỏi miệng, chính là nước đổ khó hốt, lão cần phải tiếp tục lên tiếng, kiên trì đi trên con đường của mình.
- Cậu đến tìm tôi thừa nhận sai lầm?
Trường đảng dù là cơ quan nửa hành chính, nhưng Trần Hổ Đức là người được hun đúc trong trường đảng nhiều năm, cũng là hạng người đa mưu túc trí. Lão phân tích tình thế một lượt, sau đó nói ra một câu triệt tiêu thế phản công của Vương Tử Quân, lại biến thủ thành công, chiếm hết thế chủ động.
Trên mặt Trần Hổ Đức là nụ cười nhạt, bộ dạng rất muốn tha thứ, lão không chờ Vương Tử Quân mở miệng mà nói tiếp:
- Cậu là cán bộ thanh niên, làm sai cũng khó tránh, chỉ cần có thể mở miệng nhận sai, cũng có thể sửa lại, sau này đường tương lai vẫn rộng mở.
Vương Tử Quân thầm cười lạnh trong lòng, Trần Hổ Đức này lên tiếng quá đường hoàng, nhưng đối phương càng là như vậy thì càng đổ hết tội danh lên người mình, chính đối phương lại có được thanh danh giáo sư chuyên gia khoan hồng độ lượng, đức cao vọng trọng. Phương pháp này sẽ làm cho thanh danh của đối phương tăng lên một nấc mới, còn Vương Tử Quân thì xem như biến thành hạng tôm tép bên mép nước.
- Giáo sư Trần, tôi cảm thấy trong chuyện này có lẽ có hiểu lầm, bài viết kia thật sự là do chính Tử Quân viết ra, biết đâu cậu ấy và ngài chỉ có cùng quan điểm mà thôi?
Trương Lộ Giai sợ Vương Tử Quân nói ra những lời gì đó quá mức làm cho sự việc thêm rối loạn, thế là nàng tranh thủ lên tiếng cho Vương Tử Quân, tự mình chủ trương.
Trần Hổ Đức khẽ cười, lão dùng giọng âm trầm nói:
- Lộ Giai, tuy tôi là học giả nghiên cứu kinh tế, nhưng tôi biết rõ trên đời này không có hai lá cây hoàn toàn giống nhau, quan điểm trùng nhau thì không có gì là kỳ quái, nhưng nếu ngay cả chấm phẩy cũng giống nhau, như vậy thật sự là sao chép, thật sự hiếm có.
Giọng điệu của Trần Hổ Đức không cao nhưng từng câu từng chữ đều thật sự có lực, đều muốn đánh Vương Tử Quân rơi vào địa ngục. Hai người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh Trần Hổ Đức cũng không mở miệng, nhưng trên mặt bọn họ đầy nụ cười chế nhạo.
Mỉa mai, chính là mỉa mai, bọn họ đang mỉa mai Vương Tử Quân ép Trương Lộ Giai nói giúp cho mình, hay là mỉa mai Vương Tử Quân không biết điều?
Trương Lộ Giai há miệng định lên tiếng thì Vương Tử Quân vung tay cản lại, hắn trầm giọng nói:
- Tôi không biết trong đó có gì là kỳ lạ quý hiếm, thưa giáo sư Trần, chuyện này rốt cuộc là vì cái gì thì ông hiểu rõ ràng. Có câu thế này, người làm nhưng trời đang nhìn, có vài người tự cho rằng mình có thể dùng một tay che trời, lại không biết lý tưởng thì quá hay nhưng sự thật lại là mơ mộng hão huyền.
Lời nói của Vương Tử Quân thật sự giống như búa tạ đánh mạnh vào trong tâm tính không yên của Trần Hổ Đức. Lão nhìn một Vương Tử Quân khí thế bừng bừng và tràn đầy hào quang, lão cảm thấy mình dơ bẩn và hèn mọn giống như một con kiến con giun đối diện với long phượng.
Không được, tên đã bắn ra thì không thể nào quay lại, chuyện đến nước này thì mình cũng không còn dư âm quay về, không chỉ liên quan đến thanh danh của mình, còn liên quan đến tương lai của con mình. Trần Hổ Đức nghĩ đến đây thì khẽ run rẩy đứng lên, lão dùng ngón tay chỉ vào Vương Tử Quân nói:
- Cuồng vọng, loại người phạm vào sai lầm không biết hối cải như anh thì tôi không còn gì để nói, anh đi ra ngoài cho tôi.
Vương Tử Quân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Hổ Đức, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt. Lúc này Trần Hổ Đức nhìn thế nào cũng giống như kẻ có tật giật mình, thẹn quá hóa giận. Lần này hắn đến để xem có phải là Trần Hổ Đức này muốn vu oan hãm hại mình không, lúc này hắn đã xác định, thế cho nên cũng không còn gì để nói. Hắn khẽ gật đầu với Trần Hổ Đức, sau đó đi ra khỏi phòng với bộ dạng nghênh ngang.
Trương Lộ Giai tuyệt đối không ngờ sự việc sẽ biến thành như vậy, dù có chút căm tức tên đầu gỗ phụ lòng tốt của mình, thế nhưng nhìn bộ dạng xoải bước tự nhiên của đối phương, nàng vẫn không tự chủ được phải đi theo.
- Đây rõ ràng là một tên lỗ mãng, sao chép nghiên cứu của tôi còn không chịu thừa nhận, loại người này nếu tiếp tục học tập ở trường đảng thì sẽ làm bại hoại bầu không khí thần thánh nơi đây. Hôm nay tôi sẽ đề nghị với hiệu trưởng, sẽ trục xuất loại người này ra ngoài.
Khi Vương Tử Quân đi ra khỏi phòng thì âm thanh mang theo chút run rẩy của Trần Hổ Đức chợt vang lên trong phòng.
Trương Lộ Giai nghe được âm thanh gào thét của Trần Hổ Đức mà trong lòng không khỏi run lên, nàng hiểu rất rõ, nếu bị trục xuất thì nó sẽ có ý nghĩa thế nào với Vương Tử Quân. Nàng nhíu mày, sau đó bước nhanh theo kịp Vương Tử Quân rồi nói:
- Cậu không thể áp chế chút tính tình của mình được sao? Nếu như cậu không chịu mềm đi một chút, sự việc lần này sẽ không còn đường sống vẹn toàn.
Vương Tử Quân nghe lời phàn nàn vừa tức vừa vội của Trương Lộ Giai, hắn chỉ khẽ cười nói:
- Trần Hổ Đức này không có tâm tư gì tốt đẹp với tôi, tôi nếu mềm thì chẳng phải sẽ thuận theo đúng tâm tư của lão? Hơn nữa tôi cũng không muốn bị người ta hãm hại là đi sao chép nghiên cứu của người khác.
Trương Lộ Giai cũng không ngốc, nghe Vương Tử Quân giải thích như vậy thì trong lòng cũng hiểu sự việc xảy ra như thế. Nhưng sự việc đã đến mức độ này, nàng cũng không còn ý kiến gì hay, nàng chỉ có thể mở miệng an ủi Vương Tử Quân:
- Không có việc gì, nếu không thể nói rõ ràng với Trần Hổ Đức, chúng ta có thể đi tìm hiệu trưởng.
Vương Tử Quân cười cười, loại chuyện này dù đi tìm ai cũng vô dụng, Trần Hổ Đức đã nói như vậy, rõ ràng muốn dùng lực cực mạnh để ép mình xuống, cũng hủy hoại thanh danh của mình. Dù sao trong mắt mọi người thì bọn họ sẽ tin tưởng một vị giáo sư đức cao vọng trọng chứ không tin tưởng một học viên trẻ tuổi như mình.
Nếu muốn vãn hồi tổn thất thì cũng chỉ có thể đường đường chính chính chứng minh bài viết đó là của mình làm ra, như vậy mới có thể rửa sạch tất cả ô uế do Trần Hổ Đức mang lại, nếu không sự kiện lần này sẽ là vết nhơ cả đời khó rửa sạch của mình.
Kế sách này thật sự hiểm độc, Vương Tử Quân thầm hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt rơi lên người Trương Lộ Giai đang rất chờ mong, hắn khẽ cười, chuẩn bị mở miệng.
- Lúc này cậu cũng đừng nên đi, để tôi tự mình đi.
Giống như sợ Vương Tử Quân lại tiếp tục nói ra những lời không hay, Trương Lộ Giai không đợi Vương Tử Quân mở miệng mà vội vàng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...