Nói thật, sau khi Vương Tử Quân đến huyện Lô Bắc này, thành tích mà hắn tạo ra thật sự đã quá rõ ràng.
Nếu nói từ ý nào đó thì chạy tiền chính là kiến thức cơ bản nhất của các vị cán bộ trong các địa phương nghèo khó, tất cả mọi người đều nghèo và khó khăn, vì thế mà những quan viên cơ sở giống như những tên ăn mày vậy. Nhưng đòi tiền cũng phải có kỹ xảo, cũng là một việc cần chú tâm, có người đến lấy được tiền mà cũng có người không. Dù anh dùng bất kỳ biện pháp gì, chỉ cần có thể lấy được tiền là xem như có bản lĩnh, Vương Tử Quân là người có năng lực như vậy, mỗi sự kiện mà hắn nắm vào trong tay đều có thu hoạch rõ ràng.
Tiền lấy cho nhóm Lưu Quý không phải là từ nhà mình mà ra, nhưng cũng vì tác phong hành động sấm sét của Vương Tử Quân mà bọn họ mới có được số tiền kia. Thế cho nên khi Lưu Đức Sinh tự thuật mọi chuyện với Lưu Canh, những gì Vương Tử Quân đã làm chợt hiện rõ, làm cho đám lãnh đạo đang ngồi đây cảm thấy giống như cảnh tượng đang xuất hiện ngay trước mắt.
Người đi đến trong sân nhà ngày càng nhiều, mỗi người đều có biểu cảm biết ơn vì bệnh tình được chữa trị, ai cũng nhao nhao lên tiếng. Tất nhiên căn bệnh ho dị ứng là rất thê thảm, bọn họ tố cáo cũng khó khăn, cuối cùng thì trăm miệng một lời nói Vương Tử Quân chính là cán bộ tốt, là ân nhân cứu mạng của mình, rõ ràng là phấn đấu quên mình, vào sinh ra tử. Lời nói của nhân dân thật sự không giống như đã được bày vẽ sẵn, không tô son trét phấn, không có bất kỳ hương vị gì khác thường, điều này càng thêm quý giá. Tất nhiên bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy Lưu Canh sẽ cảm động đến mức rơi nước mắt, liên tục bắt tay các vị thôn dân.
Bí thư Địch Hướng Đông còn chưa kịp ngồi vào vị trí của mình ở trên xe thì đã thấy bí thư Lưu Canh được đám người vây quanh đi đến. Hắn vốn cho rằng mình sẽ làm cho huyện Lô Bắc gà bay chó chạy, các thôn dân sẽ làm cho đám lãnh đạo trong huyện không thể nào bước xuống đài được, nhưng không ngờ đám người huyện Lô Bắc kia lại cười cười nói nói rất thân mật với Lưu Canh, khó thể phân cách.
Đây là có chuyện gì? Vẻ mặt Địch Hướng Đông vẫn rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại nôn nóng, hắn tất nhiên hiểu rõ tâm lý của kẻ làm quan, nếu có hảo cảm với cán bộ nào đó thì bình thường sẽ không biểu hiện ra ngoài, nếu có biểu hiện ra ngoài, nói ra khỏi miệng, như vậy đã chứng tỏ là rất có hảo cảm, đây là thứ mà có bao nhiêu tiền cũng không mua được. Bây giờ những kẻ làm quan đều có một đặc điểm chung: "Đều hy vọng có thể làm tốt công tác trọng đại, đặc biệt là những chuyện lớn liên quan đến quốc kế dân sinh, nếu làm tốt thì xem như có thành tích lớn, lại lưu danh tiếng tốt với nhân dân!"
Đám thôn dân kia đang nói gì với bí thư Lưu Canh? Địch Hướng Đông thầm cảm thấy nghi ngờ khó hiểu, một cảm giác không tốt xông lên đầu:
"Bộ dạng bí thư Lưu có vẻ bình dị gần gũi và cười tủm tỉm, còn liên tục gật đầu, có chuyện tốt gì sao?"
Đang lúc Địch Hướng Đông chuẩn bị xuống xe tìm hiểu thì Lưu Canh đã bắt tay các thôn dân, bắt đầu cáo biệt.
- Đồng chí Tử Quân, cậu làm rất tốt công tác ở cơ sở, dù là cúp vàng cúp bạc cung không bằng danh tiếng trong quần chúng. Cậu là đồng chí có khả năng, ý nghĩ công tác rõ ràng, đầu óc linh hoạt, có thể làm cho công tác của khối tư pháp sinh động như vậy cũng không dễ dàng gì.
- Thành tích của huyện Lô Bắc các anh không phải chỉ dừng trên miệng, mà thật sự còn được chứng thực qua hành động, các anh công tác thật sự đến nơi đến chốn, đây là phương diện đáng giá cho khối tư pháp của toàn tỉnh học tập theo. Tôi cảm thấy cần phải phát động một nghiệp vụ học tập trong khối tư pháp tỉnh, học tập những kinh nghiệm của các anh với nhân dân, học tập phương diện lo nghĩ cho nhân dân, mở rộng tinh thần cho nhân dân, chính thức công tác theo mục đích vì nhân dân phục vụ.
Lưu Canh vừa ngồi lên xe của mình thì đã nói với Vương Tử Quân ở bên cạnh, lời nói của hắn càng làm cho Hùng Trạch Luân và Hầu Thiên Đông nghe vào và vui sướng nhướng mày.
- Xong rồi, tên kia nói lời nịnh hót thế nào mà lãnh đạo vui vẻ ra mặt thế kia?
Địch Hướng Đông lúc này ngồi xuống bên cạnh Lý Hòa Thành rồi khẽ hỏi.
- Hướng Đông, đừng nói nữa, người ta công tác cực kỳ vững chắc, đây không phải là cố ý quảng cáo, cố ý kiêu ngạo.
Lý Hòa Thành khẽ nói một câu, sau đó ngậm miệng. Tất nhiên Địch Hướng Đông cũng không dám mở miệng làm ồn, thế cho nên cũng không hỏi lại. Nhưng lúc này hắn cảm thấy bụng có hơi đau, dần dần trướng lên, cảm giác rất khó chịu.
Ánh mặt trời thiêu đốt mặt đất, lá cây cũng bị hâm nóng đến mức cháy khô, Thái Thần Bân lái xe trên con đường đang được tu sửa, điều hòa trong xe chợt phân cách bên trong và bên ngoài thành hai thế giới khác biệt.
Vương Tử Quân ngồi trên xe mà chau mày, không phải vì điều gì khác, mà chính là nha đầu Y Phong kia sắp rời đi. Học kỳ thực tập của nàng ở huyện Lô Bắc đã xong, dù nàng có lưu luyến sống chết muốn ở lại công tác trong huyện Lô Bắc, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn khuyên can mãi, cuối cùng mới nói Y Phong về tỉnh thành.
Nghĩ đến ánh mắt đỏ hồng của y phong, Vương Tử Quân không khỏi nhớ đến những ngày nàng còn thực tập ở huyện Lô Bắc, nàng coi ký túc xá là nhà, mà mỗi khi Vương Tử Quân đi qua cũng đều cảm nhận được cảm giác ấm áp của một mái nhà. Y Phong thật sự rất chuyên chú, nàng tuyệt đối không hàm hồ, nhưng cũng không xa xỉ, rất thành thật, dùng hết tâm tư, mỗi bữa cơm đều cực kỳ phù hợp với khẩu vị của Vương Tử Quân.
Những món ăn được Y Phong chế biến đều cực kỳ thực chất, căn bản không có chút khó ăn, nồng độ cũng rất tốt, hương vị tuyệt vời, điều này không khỏi làm cho một người thường xuyên xã giao như vương tử quân cũng phải lưu luyến. Mỗi lần đến ký túc xá của Y Phong, mùi hương bùng ra từ phòng bếp luôn làm cho Vương Tử Quân say mê không thôi.
Có một lần Vương Tử Quân vô tình nói rằng không biết quán thịt dê nổi tiếng nhất huyện Lô Bắc đã chuyển đi đâu rồi, kết quả là Y Phong ghi khắc nó vào lòng. Khi hắn đến phòng, trong phòng bếp bùng lên mùi hương của món lẩu dê, tất nhiên sẽ được chế biến đầy đủ hương vị, tuyệt đối không thua kém ai. Đồng thời mùi hương lại rất thuần khiết, mùi hương như vậy giống như cuồng phong ùa vào trong mũi, tuy đó không phải là một món ăn đắt tiền xa hoa, thế nhưng làm cho hắn sinh ra cảm giác giống như được tham dự một bữa tiệc thịnh soạn.
Sau đó hai người dùng cơm xong, Y Phong đưa hắn đến ngồi tên ghế sa lông dựa theo lệ cũ, chính mình rửa sạch tay chân thì đến ngồi bên cạnh hắn, dùng lời lẽ ngọt ngào nói với hắn. Vương Tử Quân nghĩ đến những khoảng thời gian ấm áp của hai người, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút phiền muộn.
Thái Thần Bân luôn quan sát vẻ mặt của bí thư Vương đang ngồi phía sau, hắn đã được bí thư Vương đưa vào biên chế hành chính, hơn nữa trong hồ sơ còn được ghi vào vài thành tích. Nói cách khác, sau này chỉ cần hắn tình nguyện, bí thư Vương sẽ có thể cho hắn xuống tuyến dưới rèn luyện, cho hắn hưởng thụ cảm giác khống chế một phương là thế nào. Nhưng Thái Thần Bân không muốn như vậy, hắn tình nguyện ở lại làm lái xe cho Vương Tử Quân, chẳng những vì hiểu rõ tính tình của bí thư, hắn cũng không cần biết bí thư đi đến đâu, mình sẽ theo đến đó, như vậy thì người ta cũng phải ngước mặt lên nhìn một tên lái xe như hắn.
Nói đâu xa, chỉ dựa vào chuyện em họ của Thái Thần Bân đến phòng tài chính nhận tiền, dù đã áp dụng vài phương án thế nhưng vẫn chỉ là úp mặt nóng lên mông lạnh, mất khá nhiều tiền nhưng lại không hoàn thành công tác. Nhưng chính Thái Thần Bân chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, như vậy thì dễ dàng xử lý sự việc. Người ta sao lại phải nể mặt hắn như vậy? Tất nhiên vì sau lưng hắn còn có bí thư Vương.
Sau hội nghị khối tư pháp tỉnh ở huyện Lô Bắc, địa vị của bí thư Vương càng tăng tiến trong suy nghĩ của cán bộ toàn huyện Lô Bắc, những người tìm đến báo cáo công tác với bí thư Vương ngày càng nhiều. Bây giờ bí thư Vương đã được các vị cán bộ xem là nhân vật thứ ba chấp chưởng quyền lực ở huyện Lô Bắc sau Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân, hơn nữa còn là một người cực kỳ có thực lực, rất nhiều cán bộ vì muốn có được cơ hội tiếp cận với Vương Tử Quân, thế nên càng quay sang liên hệ với Tôn Hạ Châu.
Thái Thần Bân thầm suy nghĩ về những sự việc đã xảy ra, sau đó xe vững vàng chạy vào trong khu văn phòng huyện ủy. Vương Tử Quân khẽ mở cửa xe, hắn đi về phía phòng làm việc của mình. Dưới ánh nắng gay gắt, đám nhân viên tới lui vẫn rất nhiều, khi bọn họ nhìn thấy Vương Tử Quân đi đến thì đều cúi người cung kính chào hỏi.
Vương Tử Quân mỉm cười gật đầu một cái, sau đó còn nói vài câu với những cán bộ mà mình có quen biết. Tuy chỉ là một đoạn đường chưa đến trăm mét, thế nhưng hắn lại đi mất hơn năm sáu phút. nguồn TruyenFull.vn
Chiếc máy điều hòa kiểu cũ bắt đầu kêu rộn lên trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, Tôn Hạ Châu đã sớm quét dọn sạch sẽ phòng làm việc của bí thư Vương, sau khi lãnh đạo vào phòng thì được hắn đưa đến một chiếc khăn mặt.
Dù đã đến mùa hè nhưng Tôn Hạ Châu vẫn chuẩn bị cho Vương Tử Quân một chiếc khăn ấm, tuy khăn mát sẽ làm cho người ta cảm thấy thoải mái, thế nhưng khi dùng khăn ấm lau mặt thì mồ hôi sẽ dễ dàng bùng phát hơn, mới có thể càng lúc càng mát mẻ. Đây chỉ là một vấn đề nhỏ trong cuộc sống, chỉ cần nhìn vào điểm này thì thấy Tôn Hạ Châu có tâm tư thế nào với lãnh đạo của mình, ít nhất thì phục vụ cũng cực kỳ cẩn thận và tinh tế.
Vương Tử Quân rửa mặt xong thì Tôn Hạ Châu nhanh chóng tiếp nhận chiếc khăn, lại kịp thời đưa đến cho hắn một ly trà. Vương Tử Quân trầm ổn ngồi vào vị trí của mình trên bàn làm việc, sau đó hắn mở miệng hỏi:
- Hạ Châu, cậu cũng là lãnh đạo của văn phòng huyện ủy, những chuyện vặt thế này cũng không cần cậu xen vào, dù sao cũng có nhân viên thông tin rồi.
Tôn Hạ Châu cười nói:
- Bí thư Vương, không có vấn đề gì, chức vụ của tôi không phải là đều do ngài đưa đến sao? Tôi là lãnh đạo văn phòng huyện ủy, thế nhưng tôi vẫn là lính của anh, đồng thời tôi cũng đã có thói quen như vậy rồi, không làm thì cảm thấy cực kỳ buồn bực.
Vương Tử Quân cười cười không nói, Tôn Hạ Châu nói cũng không phải hoàn toàn là lời nịnh bợ, cũng có vài phần nhiệt tình.
- Bí thư Vương, anh cần phải xem qua văn kiện này, đồng thời cục trưởng Liền và chủ tịch Lý cũng gọi điện thoại đến, nói là có vấn đề cần báo cáo với anh.
Tôn Hạ Châu đặt văn kiện xuống bàn làm việc của Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng cung kính nói.
Vương Tử Quân vuốt vuốt hai hàng chân mày, trước hết gác chuyện của cục trưởng Liên Giang Hà sang một bên, trong lòng hắn chợt lộ ra gương mặt của vị phó bí thư Lý Cẩm Hồ vừa được bổ nhiệm từ cục thương mại của thành phố Hồng Ngọc. Thật ra cũng không thể nói là mới bổ nhiệm, Lý Cẩm Hồ đi đến huyện Lô Bắc cũng đã được hai tháng, đây là một vị phó chủ tịch huyện hơn ba mươi tuổi đến từ cục thương mại thành phố Hồng Ngọc, dù dáng vẻ rất thư sinh, thế nhưng lại có ánh mắt rất tốt trên phương diện phát triển kinh tế.
Vì có nhiều vấn đề hai bên không mưu mà hợp, thế cho nên Lý Cẩm Hồ rất thích trao đổi ý kiến với bí thư Vương Tử Quân, dưới sự giúp đỡ của Vương Tử Quân thì Lý Cẩm Hồ cũng nhanh chóng sát nhập vào công tác hơn.
Lý Cẩm Hồ phụ trách khối phân công của Hàn Minh Khải trước kia, những vị lãnh đạo đơn vị ban ngành kia lại có quan hệ khá tốt với Hàn Minh Khải, mà bây giờ Hàn Minh Khải lại là trưởng phòng tuyên truyền, thế cho nên bọn họ cũng không nhịn được mà vênh mặt lên.
Lý Cẩm Hồ dù là người nhìn xa hiểu rộng trên phương diện phát triển kinh tế, thế nhưng trên phương diện đấu tranh nhân sự thì thật sự có chênh lệch không nhỏ với Vương Tử Quân. Dưới tình huống đám cán bộ bên dưới bằng mặt không bằng lòng, lúc đầu thật sự rất ngột ngạt, có một lần Lý Cẩm Hồ vấp phải cây đinh ở cục thuốc lá, trong lòng rất uất ức, vội vàng chạy đến phòng làm việc của Vương Tử Quân để kêu khổ.
Vương Tử Quân có thể cảm nhận được sự buồn bực của Lý Cẩm Hồ, lúc hắn mới đến huyện Lô Bắc cũng từng trải qua tình huống như vậy. Vì muốn giúp Lý Cẩm Hồ nhanh chóng tiến vào công tác, nhanh chóng mở ra cục diện, Vương Tử Quân để Tôn Hạ Châu hẹn cục trưởng cục thuốc lá đến gặp mặt nói chuyện một lần.
Thật ra Vương Tử Quân căn bản cũng không muốn gặp vị cục trưởng kia, chỉ là cho đối phương ngồi trong phòng làm việc của Tôn Hạ Châu cả buổi chiều. Sau khi Vương Tử Quân và Lý Cẩm Hồ từ trong phòng làm việc đi ra, vị cục trưởng bị ghẻ lạnh cả buổi chiều cuối cùng mới hiểu ra vấn đề. Đây là đòn cảnh cáo không một tiếng động của bí thư Vương, nếu như mình tiếp tục chơi trò đá hậu với chủ tịch Lý Cẩm Hồ, chỉ sợ bí thư Vương cũng không phải chỉ đơn giản cho mình ngồi chờ thế này.
Trong quan trường thì vấn đề nhân sự không có gì là bí mật, đặc biệt là ở khối chính quyền huyện càng tồn tại những phe phái ngầm, tất nhiên những tin tức như vậy sẽ lan truyền rất rộng. Người ta nói chủ tịch Lý đi rất gần với bí thư Vương, vì thế mà phó chủ tịch Lý Cẩm Hồ cũng xem như nhanh chóng mở ra cục diện công tác của mình.
- Hạ Châu, chủ tịch Lý và tôi là cùng cấp, tìm tôi chỉ là có chuyện thương lượng, không thể nói là báo cáo công tác, lần sau cậu phải chú ý hơn.
Vương Tử Quân khẽ uống một ngụm trà rồi thản nhiên nói.
Tôn Hạ Châu kính cẩn gật đầu, tuy thấy đó là một lời gõ đầu không một tiếng động của bí thư Vương, thế nhưng trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác bội phục sát đất. Bí thư Vương không quan tâm hơn thua, đắc ý mà không quá phô trương, thất ý thì không chán nản, hèn gì bí thư tuổi còn trẻ mà đã nhìn xa trông rộng và đi xa hơn chính mình như thế.
- Sự việc liên quan đến cục trưởng Liên, cậu xem hôm nay tôi còn thời gian để sắp xếp nữa không? Còn chuyện của chủ tịch Lý, tôi đi đến một lần là được.
Vương Tử Quân mỉm cười đứng lên, hắn cất bước đi ra khỏi phòng làm việc của mình.
Tôn Hạ Châu cũng muốn đi ra nhưng lại bị Vương Tử Quân phất tay cho dừng lại. Phòng làm việc của Lý Cẩm Hồ cũng không quá xa, chỉ mất vài bước đi lại thì Vương Tử Quân đã đến phòng làm việc của chủ tịch Lý.
Vương Tử Quân còn chưa đi đến phòng làm việc của Lý Cẩm Hồ, hắn chợt nghe thấy giọng điệu lớn tiếng của chủ tịch Lý, âm thanh giống như còn mang theo chút lửa giận khó thể khống chế. Lý Cẩm Hồ nói:
- Chủ tịch Tề, thị trấn huyện thành của các anh sao lại thế này? Công tác quy hoạch cho khu kinh tế còn chưa thể được áp dụng, thời gian bây giờ rất gấp gáp, chúng ta cũng không thể nào chờ hơn được nữa.
- Chủ tịch Lý, vấn đề trưng thu đất đai cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, công tác này khó khăn quá lớn, cũng không dễ nói với dân chúng, những mối liên quan trong đó thật sự là rất nhiều...
Một âm thanh vang lên, tuy có vẻ cung kính nhưng rõ ràng là trong bông còn có sắt.
Vương Tử Quân nghe những lời kia mà biết có chuyện gì xảy ra, vì Lý Cẩm Hồ được phân công quản lý kinh tế, thế cho nên huyện ủy đã ném công tác kiến lập và quy hoạch khu kinh tế cho Lý Cẩm Hồ, nhưng công tác quy hoạch khu kinh tế cũng không được tiến triển như ý.
Vương Tử Quân khẽ gõ cửa, hắn chậm rãi đi vào. Lý Cẩm Hồ đang ngồi bên bàn làm việc của mình, gương mặt tràn đầy tức giận, bên trong phòng còn có một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi, vẻ mặt tươi cười, đang mở miệng giải thích.
Khi Vương Tử Quân mỉm cười đi vào, hai người trong phòng đều ngẩng đầu lên. Lý Cẩm Hồ vội vàng đi ra khỏi bàn làm việc của mình, mà vẻ mặt với nụ cười cợt nhả của tên đàn ông trung niên kia đã biến mất không còn bóng dáng.
- Bí thư Vương, anh tự mình đến chơi sao? Mời ngồi, mời anh ngồi.
Lý Cẩm Hồ vừa vươn tay bắt tay Vương Tử Quân vừa vung tay mời ngồi.
Vương Tử Quân thật sự có chút nhức đầu vì sở thích bắt tay của Lý Cẩm Hồ, nhưng hắn cũng chỉ có thể tiếp nhận một hành động theo quy củ như thế. Hắn thuận thế ngồi xuống chiếc ghế sa lông trong phòng làm việc của Lý Cẩm Hồ, sau đó hắn mỉm cười nói:
- Lần trước tôi uống trà của anh và cảm thấy rất ngon, hôm nay uống lại trà của mình thấy giống như dấm chua, thế cho nên mới đến đây...
Người đàn ông trung niên thấy Vương Tử Quân không thèm nhìn mình, trong lòng chợt sinh ra cảm giác phát run. Hắn là chủ tịch thị trấn huyện thành, hắn là một địa đầu xà ở bản địa, hắn tất nhiên biết rõ thủ đoạn của bí thư Vương. Với lực ảnh hưởng của bí thư Vương, nếu như lãnh đạo có cái nhìn không tốt về mình, chỉ sợ vị trí chủ tịch thị trấn huyện thành sẽ không ổn định, dựa vào tính tình của Bit.v, sợ rằng mình sẽ sống không yên.
- Chào bí thư Vương.
Tuy Vương Tử Quân không lên tiếng nhưng tên cán bộ trung niên là cấp dưới, hắn nhất định phải chào hỏi bí thư Vương, dù là dán mặt nóng lên mông lanh thì cũng phải lên tiếng.
Vương Tử Quân lúc này nhìn về phía tên cán bộ trung niên rồi cười nói:
- Thì ra là chủ tịch Nguyên Thái, thế nào, hạng mục khu công nghiệp gặp khó khăn rồi sao?
Tề Nguyên Thái cũng không phải mới là chủ tịch thị trấn huyện thành một thời gian ngắn, cũng có nhiều lần gặp mặt lãnh đạo huyện, thế nhưng lúc này đối mặt với nụ cười của vương tử quân, trong lòng hắn không biết vì sao lại sinh ra cảm giác có hơi hoảng. Trong lòng chợt nhớ đến câu chuyện lần trước với Hầu Gia Truân và chủ tịch xã Trần Gia Kỳ, Trần Gia Kỳ thẳng thắn nói với Lý Cẩm Hồ:
- Trong các vị lãnh đạo huyện, hắn sợ nhất chính là bí thư huyện ủy Hầu Thiên Đông, người sợ thứ hai chính là phó bí thư Vương Tử Quân. Hắn đã từng nói chuyện với bí thư Vương, cảm thấy vị bí thư trẻ tuổi kia giống như một ngọn núi, có một loại áp lực vô hình lên người mình.
Lúc đó Lý Cẩm Hồ còn mở miệng nói lời chê cười, bây giờ xem ra Trần Gia Kỳ kia cũng không nói dối, dù trong lòng đã tin nhưng hắn vẫn lên tiếng:
- Bí thư Vương, có gặp chút phiền toái, chủ yếu là nhân dân, đặc biệt là những người thích phá hoại, bọn họ không chịu phối hợp với công tác của chúng tôi...
- Tôi cũng biết những vấn đề này, nhưng càng gặp phải vấn đề thì càng kiểm nghiệm được sức chiến đấu của cán bộ thị trấn huyện thành chúng ta, chỉ cần tư tưởng không có vấn đề, như vậy dù thế nào cũng có biện pháp giải quyết khó khăn. Tôi thấy không bằng thế này, cậu quay về nói cho đảng ủy thị trấn về ý kiến của tôi, nói tôi hy vọng các đồng chí cố gắng công tác, trước tiên làm tốt công tác tư tưởng, cố gắng hoàn thành xong phần cơ sở của khu công nghiệp đúng lúc cầu đường An Lô được thông xe, đến lúc đó tôi sẽ thỉnh công cho các cán bộ thị trấn trước mặt hai vị bí thư và chủ tịch huyện.
Vương Tử Quân nói có vẻ hời hợt nhưng Tề Nguyên Thái lại biết đó là vòng kim cô trói lên đầu mình, biểu hiện là ban thưởng sau khi thành công, thế nhưng những lời mặt trái thì không cần nói cũng hiểu, đây là thời điểm gì? Đây là thời điểm kiểm nghiệm sức chiến đấu của ban ngành thị trấn huyện thành, nếu hoàn thành thì xem như sẽ có thành tích, nếu như không thì xem như là bất lực.
Nếu nói sức chiến đấu của ban ngành thị trấn huyện thành có vấn đề, như vậy một câu nói đó không khác nào chứng tỏ lực khống chế của đảng ủy chính quyền thị trấn có vấn đề. Nhìn vào biểu hiện và khí thế của bí thư Vương trong hai lần điều chỉnh và bổ nhiệm nhân sự gần đây nhất, rõ ràng nếu mình không hoàn thành nhiệm vụ, khả năng bị di dời khỏi vị trí hiện tại là cực cao.
Tề Nguyên Thái làm chủ tịch thị trấn huyện thành và không nghĩ rằng sẽ xuống đài đơn giản như vậy, lúc này sự việc xuống đầu, hắn cũng chỉ có thể nghênh đón khó khăn, chủ động xin đi giết giặc, dù thế nào cũng tốt hơn ngồi chờ roi đánh xuống mặt. Hắn nghĩ đến đây và lập tức tranh thủ thời gian nói lời đảm bảo:
- Bí thư Vương, tôi không nên có tâm tình sợ khó, anh cứ yên tâm, sau khi quay về sẽ nhất định truyền đạt chỉ thị của anh cho đảng ủy chính quyền thị trấn, chúng tôi sẽ báo cáo cho anh về công tác di dời các nông hộ ra khỏi khu công nghiệp bất cứ lúc nào.
- Bây giờ chủ tịch Lý đang phụ trách hạng mục này, sau này các anh cứ đến báo cáo tiến độ với chủ tịch Lý là được.
Vương Tử Quân vung tay lên, hắn tiếp nhận ly trà trong tay của Lý Cẩm Hồ, lại khẽ đặt tay lên vai Tề Nguyên Thái nói:
- Tôi rất bội phục kiến thức ở phương diện kinh tế của chủ tịch Lý, đồng thời cũng bội phục công phu pha trà của anh ấy. Chủ tịch Nguyên Thái, chúng ta nâng ly, xem như thưởng thức trà đạo của chủ tịch Lý.
Tề Nguyên Thái đối mặt với tình huống bí thư Vương mời trà mình, trong lòng thật sự cảm khái, hắn biết rõ, lúc này mình ngoài phương án đảm bảo công tác với bất cứ cái giá nào khác, ngoài ra cũng không còn đường lui nào cả.
Sau khi uống xong ly trà thì Tề Nguyên Thái cũng nhanh chóng cáo từ đi ra, hắn biết rõ hai vị lãnh đạo có chuyện cần, hắn ở lại cũng không phù hợp.
- Bí thư Vương, lần này xem như lại nhờ đến anh, vị chủ tịch này quá khó chơi.
Lý Cẩm Hồ ngồi bên cạnh Vương Tử Quân, hắn dùng giọng cảm kích nói.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Chủ tịch Cẩm Hồ, chủ yếu là anh đến chưa lâu, còn chưa hiểu tính tình của bọn họ, nếu không với tài năng của anh, không phải xử lý những vấn đề thế này là chuyện nhỏ nhặt sao? Tôi thấy chẳng qua mình chỉ đến sớm và chiếm được chút tiện nghi trước anh mà thôi.
Tuy Vương Tử Quân nói lời khiêm tốn nhưng Lý Cẩm Hồ không cho rằng nó là như vậy, thông qua khoảng thời gian tiếp xúc với Vương Tử Quân, hắn cũng từ trong miệng người ngoài mà biết được những kinh nghiệm của phó bí thư Vương Tử Quân. Hắn biết trong thời gian chưa đến một năm thì Vương Tử Quân phát triển cực mạnh ở huyện Lô Bắc, hơn nữa còn làm ra những chuyện cực kỳ to lớn. Đến sớm hơn sao? Trong huyện có bao nhiêu cán bộ cấp phó huyện? Có bao nhiêu người có lý lịch sâu hơn? Bọn họ cũng không phải đang cúi đầu nghe theo chỉ thị của Vương Tử Quân sao?
- Bí thư Vương, vừa rồi tôi muốn đến tìm anh, chính là muốn báo cáo về chuyện của khu công nghiệp, bây giờ anh đến thì sự việc đã được giải quyết, tôi cũng không còn gì để báo cáo.
Lý Cẩm Hồ mỉm cười châm trà cho Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
Vương Tử Quân cười cười, hắn thay đổi chủ đề:
- Anh Cẩm Hồ, anh đã không có chuyện gì cần báo cáo, nhưng tôi có chuyện cần tìm anh.
Lý Cẩm Hồ chợt ngây người, sau đó nói:
- Bí thư Vương thế có chuyện gì thì cứ sắp xếp là được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...