Sầm Vật Cương rất quen thuộc âm thanh này, lão ngẩng đầu lên cười nói: - Anh Hồ, anh đừng mãi chạy đến nơi này của tôi, lúc này Mật Đông đang rối cả lên, còn có nhiều công tác cần anh xử lý.
Phương Anh Hồ đi đến bên người Sầm Vật Cương rồi cười nói: - Bí thư Sầm, đối với tôi thì đến đây chính là cương vị công tác quan trọng nhất.
Sầm Vật Cương ăn xong bữa sáng được y tá đưa đến, sau đó tinh thần tốt hơn rất nhiều. Lão nhìn y tá thu dọn mà cười nói: - Tiểu Hà, cô nói với giám đốc bệnh viện một tiếng, để cho bác sĩ đến muộn nửa giờ.
- Thủ trưởng...Điều này. Viên y tá định lên tiếng nói vài lời thế nhưng khi nhìn gương mặt nghiêm túc của Sầm Vật Cương thì thông minh ngậm miệng lại.
Dù sao thì viên y tá cũng là người phụ trách chỗ này, nàng làm việc cũng hiểu sự đúng mực. Mặc dù dưới tình huống bình thường đa số lãnh đạo đều không ngại nói vài câu vui đùa với nàng, thế nhưng khi mà lãnh đạo có việc thì nàng cũng phải thức thời.
- Bí thư Sầm, ngài xem, ngài trầm mặc như vậy làm cho cô ấy sợ rồi kìa. Phương Anh Hồ đóng cửa lại rồi cười nói với Sầm Vật Cương.
Sầm Vật Cương cười cười ròi nói với Phương Anh Hồ: - Anh Hồ, tôi để cô ấy ra ngoài để bàn chuyện với anh.
Phương Anh Hồ đã sớm hiểu ý nghĩ của Sầm Vật Cương, hắn cũng cực kỳ chờ mong với những lời bàn bạc của Sầm Vật Cương vào lúc này. Dù sao thì lúc này sớm biết được tính toán của Sầm Vật Cương sẽ cực kỳ có lợi cho hắn.
- Anh Hồ, chỉ sợ lần này tôi không chịu được tuổi già. Sầm Vật Cương nhìn ánh mắt của Phương Anh Hồ nhìn mình, lão khẽ nói.
Phương Anh Hồ có chút sững sốt, mặc dù hắn đã có sự chuẩn bị với kết quả như vậy, thế nhưng nghe chính Sầm Vật Cương nói ra lại làm cho hắn cảm thấy trong lòng như có mưa rào. Dù sao Sầm Vật Cương vẫn là lãnh đạo của hắn, bí thư Sầm là một người luôn có bộ dạng tiến thủ, bây giờ mở miệng nói với chuyển biến lớn như vậy làm hắn khó thể nào tiếp thu được.
- Bí thư Sầm, ngài còn trẻ, dựa vào độ tuổi của ngài... Phương Anh Hồ nói một nửa thì dừng, vì Sầm Vật Cương nhìn làm hắn nói không nên lời, căn bản là khó thể nói thêm.
Hướng đi của Sầm Vật Cương đã được xác định, thế nhưng chuyện xảy ra ở thành phố Linh Long đã quá rõ ràng, nhất định sẽ được phản ánh lên trên. Hơn nữa lúc này Sầm Vật Cương lại bị bệnh, tổng hợp các nhân tố lại làm coh Phương Anh Hồ cảm thấy trong lòng rất khổ sở.
Sầm Vật Cương phất phất tay nói: - Anh Hồ, chuyện của tôi anh cũng đừng suy xét nhiều, tôi chuẩn bị nhận kiểm điểm với lãnh đạo trung ương, những gì tôi nên chịu trách nhiệm thì phải gánh vác, không gánh vác không được.
- Giờ nói đến việc của anh, anh chuẩn bị đến phía ủy ban nhân dân tỉnh đảm nhiệm vị trí phó chủ tịch thường ủy có phải không? Lời nói của Sầm Vật Cương làm cho Phương Anh Hồ rơi vào trầm mặc, hắn hiểu rõ chỉ cần mình nói muốn thay đổi thì Sầm Vật Cương sẽ giúp mình, thế nhưng cuối cùng thì ý nghĩ này chỉ lóe lên rồi biến mất. Hắn căn răng khẽ nói: - Bí thư Sầm, tôi muốn đến công tác ở ủy ban nhân dân tỉnh.
- Anh còn muốn sang bên kia sao? Sầm Vật Cương sững sốt giây lát rồi lại gật đầu: - Anh qua bên kia cũng không có gì là không tốt.
- Bí thư, ngài có thông tin gì về người tiếp nhận vị trí của mình không? Phương Anh Hồ tuy không muốn hỏi ra những điều này, thế nhưng hắn không thể không hỏi, dù sao thì hắn cũng cho ra lời hứa hẹn với người ta rồi.
Nếu như là người bình thường hỏi thì Sầm Vật Cương có thể không trả lời, thế nhưng Phương Anh Hồ mở miệng thì lão không có nhiều điều cấm kỵ. Lão biết sự thật là mình sẽ phải lui xuống, khó thể tránh né, làm tốt công tác với người thân cận của mình là chuyện đương nhiên.
- Tôi còn chưa rõ ràng lắm, thế nhưng tôi nghĩ tổ chức nhất định sẽ suy xét. Sầm Vật Cương nói không quá lớn nhưng lại thẳng thắn: - Quyền lên tiếng của tôi ở phương diện này là không lớn.
- Bí thư Sầm, anh dù sao cũng là bí thư tỉnh ủy Mật Đông, những năm qua có thành tích rõ ràng với sự phát triển của Mật Đông. Mặc dù thành phố Linh Long xảy ra chuyện, thế nhưng dù sao khuyết điểm cũng không che lấp ưu điểm, tôi tin tưởng lãnh đạo trung ương sẽ tuyệt đối không vì một thành phố Linh Long mà chối bỏ tất cả cố gắng của ban ngành chúng ta. Phương Anh Hồ dùng giọng điệu cao vút để lên tiếng, một nửa là muốn biểu hiện cho Sầm Vật Cương nhìn vào, mặt khác thật sự nói ra cảm nhận chân thật của mình.
Sầm Vật Cương là người bá đạo thế nhưng công tác cẩn trọng, bây giờ lại phải ảm đạm rời đi, điều này không khỏi làm cho Phương Anh Hồ cảm thấy khó tiếp thu.
Sầm Vật Cương cười cười nói: - Được rồi Anh Hồ, chúng ta làm việc gì chỉ cần không thẹn với lương tâm là được. Tôi thấy mình cũng làm không ít việc khi còn tại vị ở Mật Đông, cũng không thẹn với lương tâm, thế nhưng tính sai vẫn là tính sai, không thể trốn tránh trách nhiệm lẫn lộn trái phải được.
Bầu không khí trong phòng bệnh khá trầm mặc, lại có thêm chút đè nén. Phương Anh Hồ nhiều lần há miệng nhưng không nói nên lời.
- Có phải các anh đã thương lượng với nhau rồi không? Sầm Vật Cương nâng ly lên uống một ngụm rồi dùng giọng nhàn nhạt nói.
Phương Anh Hồ không ngẩng đầu nhìn Sầm Vật Cương, chỉ khẽ nói: - Bí thư, chúng tôi đã bàn luận chuyện này rồi.
- Ý kiến của các anh là thế nào? Sầm Vật Cương nói không có chút cảm tình nhưng lại làm cho người ta cảm thấy cực kỳ bình tĩnh.
- Ý kiên của chúng tôi... Phương Anh Hồ trầm ngâm giây lát rồi ngẩng đầu nói: - Bí thư Sầm, tuy chúng tôi không muốn để ngài đi, thế nhưng chúng tôi không thể không suy xét cho công tác sau này. Khi đó chủ tịch Cố muốn đến đây nói chuyện với ngài, tôi nghĩ rằng chuyện này để chính mình phản ánh với ngài thì hay hơn.
- À, anh là bộ hạ cũ của tôi, chưa nói đến những thứ khác, nhưng phương diện can đảm cũng không nên đánh mất. Sầm Vật Cương mỏi mệt nằm xuống giường bệnh, giọng điệu có vài phần kiên định.
Phương Anh Hồ gật đầu nói: - Bí thư, Anh Hồ tôi không làm cho ngài cảm thấy xấu hổ ở phương diện này. Tối qua chúng tôi đã thảo luận với nhau, cảm thấy nếu như tỉnh Mật Đông thay một người mới lãnh đạo ban ngành, như vậy người có lợi nhất cho công tác của ngài ở Mật Đông chính là bí thư Văn, Văn Thành Đồ.
Phương Anh Hồ nói ra ba chữ Văn Thành Đồ mà không tiếp tục mở miệng thêm, chỉ lẳng lặng nhìn vẻ mặt Sầm Vật Cương biến đổi.
Gương mặt Sầm Vật Cương không chút thay đổi, Phương Anh Hồ đề cử như vậy nằm trong dự đoán của lão. Văn Thành Đồ không có căn cơ ở Mật Đông, sau khi trở thành bí thư tỉnh ủy nếu muốn nhanh chóng triển khai mở rộng công tác, hơn nữa còn phải ma xát với Vương Tử Quân, nhất định phải dựa vào nhóm thủ hạ ở lại của mình.
Nhưng Sầm Vật Cương cảm thấy Văn Thành Đồ không phải là nhân tuyển tốt nhất. Nói thật thì Sầm Vật Cương biết rõ năng lực của Văn Thành Đồ, mặc dù người này có vài vấn đề thế nhưng tổng thể cũng là người năng lực xuất chúng. Lão cảm thấy rất đau lòng, chuyện cho đến bây giờ căn bản khó tìm ra được người nào trong số thủ hạ có thể nối nghiệp mình.
Sầm Vật Cương cảm thấy Văn Thành Đồ không thích hợp làm người đứng đầu Mật Đông. Với tình huống của Mật Đông hiện tại, cần một người mạnh mẽ, hiểu kinh tế, Văn Thành Đồ căn bản không phù hợp ở phương diện này.
Văn Thành Đồ tiếp nhận vị trí của mình có chút lợi ích cho mình, đó là người đi theo mình cũng không bị cho ra rìa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...