Vương Tử Quân cũng không biết trước đó Tần Hồng Cẩm quyết định đi theo mình có phải là xúc động nhất thời hay không, hay là chỉ vì một chút khúc mắc tình cảm mà chọn lựa con đường tình cảm như vậy cho chính bản thân? Năm xưa có nhiều người đàn ông theo đuổi nàng, không biết bây giờ nàng có thương tiếc vì năm xưa bỏ qua nhiều cơ hội lo chuyện chung thân đại sự của mình hay không? Đối với sự hy sinh lớn lao của Tần Hồng Cẩm, Vương Tử Quân căn bản chỉ có thể cho nàng một đứa bé để vui vẻ, để tìm nguồn vui mà thôi.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Kim Chính Thiện và Cổ Dương cùng đi vào, khi hắn thấy gương mặt thoải mái của Vương Tử Quân thì không khỏi thở dài một hơi.
Nhưng ngay sau đó Kim Chính Thiện lại khẽ nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, tôi nghe nói Phương Anh Hồ sắp tiến sang ủy ban nhân dân tỉnh?
Kim Chính Thiện là một trong những vị thường ủy tỉnh ủy có quan hệ tốt với Vương Tử Quân, cũng là người kiên định ủng hộ Vương Tử Quân. Có hắn tọa trấn ở thành phố Rừng Mật, có thể nói là cung cấp nhiều giúp đỡ cho Vương Tử Quân.
Sau khi nghe câu hỏi của Kim Chính Thiện thì Vương Tử Quân cũng không che giấu: - Đúng vậy, bí thư Sầm có đề nghị này.
Kim Chính Thiện căn bản không hoài nghi về đề tài này, Sầm Vật Cương như vậy là quá bình thường. Lúc này hắn đến phòng làm việc của Vương Tử Quân và được chứng thực sự việc, nhưng hắn lại rơi vào trầm ngâm.
Một lúc sau Kim Chính Thiện dùng giọng trầm trầm nói: - Chủ tịch Vương, nếu không tôi tiến lên tiếp nhận vị trí phó chủ tịch thường vụ của chủ tịch Hà?
Từ vị trí bí thư thị ủy Rừng Mật tiến lên làm phó chủ tịch thường vụ cũng không phải là bước tiến gì lớn. Dù sao thì bí thư thị ủy Rừng Mật cũng có thể trực tiếp làm chủ tịch tỉnh, thậm chí có thể là bí thư tỉnh ủy. Hơn nữa Kim Chính Thiện còn nắm một ban ngành của mình ở thành phố Rừng Mật, căn bản là thổ bá vương, nếu đến tỉnh làm phó chủ tịch thường vụ thì chỉ là thủ hạ của Vương Tử Quân mà thôi.
Vương Tử Quân căn bản cảm thấy rất vui vì hành vi giúp đỡ mình lúc khó khăn của Kim Chính Thiện, hắn cười nói: - Không cần đâu.
- Nhưng nếu như Phương Anh Hồ tiến lên... Kim Chính Thiện cuối cùng cũng không nói rõ thế nhưng ý nghĩa lại quá rõ ràng.
Vương Tử Quân thản nhiên nói: - Nếu bọn họ tình nguyện đến, như vậy cứ để cho bọn họ đến.
Kim Chính Thiện nhìn nụ cười thản nhiên của Vương Tử Quân mà không khỏi thở dài một hơi. Hắn thông qua tiếp xúc và biết chủ tịch Vương căn bản còn trẻ thế nhưng ở nhiều chuyện cần bản là mình khó thể so sánh được.
Ví dụ như phương diện vững vàng bình tĩnh, chủ tịch Vương căn bản là vượt qua mình rất xa. Lúc này chủ tịch Vương quá bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ đã cho ra phương án nào tốt? Thậm chí là đã làm công tác với tuyến trên rồi sao?
Nếu như tuyến trên không đồng ý với chuyện này, như vậy dù Sầm Vật Cương có hăng hái thế nào cũng không được kết quả tốt, chỉ là không công mà thôi. Kim Chính Thiện căn bản không cùng một hội với Sầm Vật Cương, bây giờ Sầm Vật Cương nước lên thuyền lên, hắn không khỏi cảm thấy áp lực của mình ở Rừng Mật là rất lớn.
Mà áp lực thì nơi nào cũng có.
- Chủ tịch, bây giờ khí thế phát triển của thành phố ngày càng lớn, hai ngày trước hội đồng nhân dân và mặt trận tổ quốc thành phố Rừng Mật liên hợp cho ra một chương trình nghị sự, đó là yêu cầu ủy ban nhân dân thành phố thúc đẩy kinh tế Rừng Mật phát triển, tranh thủ vượt qua thành phố Linh Long, anh xem phía ủy ban nhân dân tỉnh có gì giúp đỡ cho thành phố Rừng Mật hay không? Kim Chính Thiện di dời chủ đề làm cho Vương Tử Quân nhíu mày, hắn có thể nghĩ ra áp lực của Kim Chính Thiện vào lúc này là gì. Thế nhưng nếu như thành phố Rừng Mật đẩy mạnh xây dựng các công trình kiến trúc, như vậy sẽ không có lợi cho sự phát triển của Rừng Mật.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi thản nhiên nói: - Bí thư Kim, tuy tốc độ phát triển của Linh Long là rất nhanh, thế nhưng căn cơ của bọn họ là không ổn. Hơn nữa chúng ta phát triển với mục đích là gì, không phải chỉ nhìn vào con số xem ai hơn ai, chủ yếu là đề cao chất lượng cuộc sống của nhân dân. Chỉ khi nào đề cao chất lượng cuộc sống của nhân dân, như vậy mới xem như đạt được mục đích phát triển.
- Còn con số phát triển kinh tế, tôi chỉ thấy đó là con số tham khảo mà thôi.
Vương Tử Quân tỏ thái độ làm cho Kim Chính Thiện cảm thấy tâm tư mát lạnh, hắn cho rằng chủ tịch Vương nhất định sẽ giúp đỡ Rừng Mật đẩy mạnh chỉ số phát triển kinh tế, thế nhưng không ngờ chủ tịch Vương không có tâm tư như vậy.
Điều này làm cho Kim Chính Thiện thất vọng, đồng thời cũng không dám đối mặt với sự thật. Mặc dù hắn có thể cố gắng cứng rắn với Vương Tử Quân, thế nhưng hắn vẫn rất cố kỵ tâm tình của chủ tịch Vương. Cuối cùng hắn vẫn nuốt lời xuống bụng.
- Chủ tịch, tôi sẽ thực hiện theo yêu cầu của ngài. Kim Chính Thiện khẽ nói.
Sau khi tiễn chân Kim Chính Thiện, Vương Tử Quân thở dài một hơi. Hắn biết Kim Chính Thiện không hiểu yêu cầu của mình, thế nhưng dưới tình huống này Kim Chính Thiện không chấp hành cũng phải chấp hành.
Đã bắt đầu có tuyết rơi, không biết từ khi nào toàn bộ văn phòng cấp ủy chính quyền tỉnh được những hạt tuyết nhỏ vây quanh. Mặc dù những hạt tuyết này không quá ngăn trở công tác của nhân viên các văn phòng cấp ủy chính quyền, thế nhưng nếu so sánh với bầu không khí náo nhiệt trước đó, bây giờ các khu văn phòng có vẻ tĩnh lặng hơn.
Hội nghị thường ủy được tổ chức trong phòng họp thường ủy của văn phòng tỉnh ủy, Sầm Vật Cương ngồi ở chiếc ghế đầu tiên, lão nhìn vị trí của Vương Tử Quân mà không khỏi dùng giọng trầm bổng nói: - Hôm nay tôi triệu tập mọi người đến là vì một việc, mọi người cũng biết vài ngày trước chủ tịch Hà vì công tác quá độ mà sinh bệnh, bây giờ căn bản không thể nào tiếp tục ở lại cương vị.
- Chủ tịch Hà là người công tác nặng nhọc nên chịu nhiều mệt mỏi, là người cực kỳ tận trách, tôi căn bản cảm thấy cực kỳ bất ngờ với tình huống anh ấy đổ bệnh. Tôi hy vọng các đồng chí nhất định phải đặt hoạt động rèn luyện sức khỏe lên vị trí cao, dù sao thì có sức khỏe tốt mới là đảm bảo cho quá trình công tác tốt đẹp sau này.
- Dựa theo chuẩn đoán của bác sĩ, lúc này chủ tịch Hà không cần phải lo lắng đến tính mạng, thế nhưng một thời gian ngắn sau đó khó thể nào tiếp tục tại vị công tác. Thời điểm hiện tại rất quan trọng với công tác của Mật Đông, phía ủy ban nhân dân tỉnh càng có áp lực rất lớn, thế cho nên nhất định phải có người gánh vác vị trí của chủ tịch Hà. Mở đầu hội nghị Sầm Vật Cương dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói.
Sầm Vật Cương nói xong làm cho không ít người nhìn về phía Vương Tử Quân. Dù sao thì Hà Kiến Chương cũng để lại vị trí phó chủ tịch thường vụ, là vị trí cực kỳ quan trọng của Vương Tử Quân, bây giờ chỉ có hai người Sầm Vật Cương và Vương Tử Quân tranh đoạt với nhau mà thôi.
Trong số những ánh mắt kia có thân thiện, có áy náy, cũng có lãng tránh
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...