Bí Thư Trùng Sinh

Vương Tử Quân nhìn bài viết về thành phố Linh Long, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu. Hắn cảm thấy với năng lực của mình hiện tại, căn bản giải quyết nguy cơ lần này là chuyện cực kỳ khó khăn.

Nếu như nguy cơ sẽ phát sinh, như vậy nên cố gắng làm cho nó nhỏ bớt đi một chút.

Nhưng cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, nếu là trước kia Vương Tử Quân còn không có được quyết tâm như vậy, nhưng tình thế bây giờ giống như tên đã lên dây, khó thể nào không bắn.

Khi Vương Tử Quân đang suy nghĩ đến nhiều phương diện thì điện thoại vang lên. Hắn cầm lấy điện thoại, Trương Tề Bảo ở bên kia trầm giọng nói: - Chủ tịch Vương, bây giờ ngài có rảnh không? Tôi có chuyện cần báo cáo với ngài.

- Anh đến đi. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi khẽ phân phó Trương Tề Bảo.

Ba phút sau Trương Tề Bảo đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn hỏi han hai câu rồi dùng giọng quan tâm nói: - Chủ tịch, hôm nay ngài bàn với bí thư Sầm thế nào rồi?

Vương Tử Quân cảm thấy Trương Tề Bảo quan tâm đến vấn đề này cũng không có gì là không đúng, dù sao thì Trương Tề Bảo là người của mình, có quyền lợi như vậy. Nếu như Trương Tề Bảo không quan tâm, rõ ràng là không chịu trách nhiệm với Vương Tử Quân.


- Không tốt lắm. Vương Tử Quân cũng không gạt Trương Tề Bảo mà trầm giọng nói: - Ý nghĩ của bí thư Sầm chính là muốn cho thư ký trưởng Phương Anh Hồ tiến lên.

Phương Anh Hồ là thường ủy tỉnh ủy, người này tiến lên ít nhất cũng phải là phó chủ tịch thường ủy. Một khi Phương Anh Hồ liên thủ với Cố Tắc Viêm, như vậy sẽ là một nguy cơ lớn với lực khống chế của chủ tịch Vương ở ủy ban nhân dân tỉnh. Sầm Vật Cương làm như vậy rõ ràng là muốn cho Phương Anh Hồ và Cố Tắc Viêm liên thủ với nhau công kích hàng rào quyền lực của Vương Tử Quân ở phía bên này.

- Không thể cho thư ký trưởng Phương tiến lên được. Trương Tề Bảo hầu như không cần suy nghĩ mà trầm giọng nói. Tuy hắn coi như có quan hệ với Phương Anh Hồ, thế nhưng hắn biết rõ nếu cho Phương Anh Hồ tiến lên sẽ có hậu quả gì.

Vương Tử Quân không nói rõ ràng mà chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Trương Tề Bảo. Lúc này Trương Tề Bảo cũng bình tĩnh lại, hắn biết rõ chủ tịch Vương tất nhiên không muốn xuất hiện cục diện này, thế nhưng hình như lúc này chủ tịch Vương không còn cách nào để thay đổi kết quả được nữa.

Dù sao thì Sầm Vật Cương căn bản có khí thế quá lớn, hơn nữa cơ hội tốt thế này thì làm sao bí thư Sầm có thể bỏ qua được?

- Chủ tịch, nếu như chúng ta không thể nào vãn hồi được cục diện, như vậy cũng chỉ có thể yêu cầu chủ tịch Hà tiếp tục công tác, điều này... Trương Tề Bảo do dự giây lát rồi khẽ nói.

Yêu cầu Hà Kiến Chương tiếp tục công tác không phải là biện pháp tệ, thế nhưng bệnh tình của Hà Kiến Chương không thể nào che giấu được, hơn nữa Vương Tử Quân cũng không muốn để Hà Kiến Chương tiếp tục kiên trì công tác.

- Điều này không cần phải nói nữa, đúng rồi, chuyện này anh không nên nói với chủ tịch Hà. Vương Tử Quân khoát tay với Trương Tề Bảo rồi dùng giọng chân thật đáng tin nói.

Trương Tề Bảo khẽ gật đầu, hắn biết rõ chủ tịch Vương làm như vậy là có ý gì. Nếu như Hà Kiến Chương biết được chuyện này, với tính cách của chủ tịch Hà thì nhất định sẽ kiên trì công tác, như vậy sẽ không tốt cho quá trình trị liệu.

- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng làm việc của Vương Tử Quân. Vương Tử Quân cầm điện thoại lên, đầu bên kia vang lên giọng nói của Cổ Dương: - Chủ tịch Vương, vừa rồi văn phòng tỉnh ủy có gọi điện thoại đến, nói là cuối tuần sẽ tổ chức hội nghị thường ủy, chủ yếu là nghiên cứu phương diện triển khai mở rộng công tác giai đoạn tới.

Triển khai mở rộng công tác giai đoạn tới, vấn đề này nghe qua không là gì, thế nhưng rõ ràng là liên quan đến vị trí của Hà Kiến Chương.

- Tôi biết rồi. Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống rồi nói với Trương Tề Bảo đang đứng đối diện với mình: - Cuối tuần sẽ tổ chức hội nghị thường ủy, có lẽ là nghiên cứu về vấn đề của chủ tịch Hà.


Trương Tề Bảo mặc dù có chút tâm tư suy nghĩ cho Vương Tử Quân, thế nhưng hắn biết là mình hữu tâm vô lực. Bây giờ khó thể nào phá vỡ kế hoạch của bí thư Sầm Vật Cương, chỉ có thể tiến hành sắp xếp theo mà thôi.

Bây giờ là thời điểm mà Sầm Vật Cương sắp tiến lên, lãnh đạo thượng cấp chỉ cân cảm thấy yêu cầu của Sầm Vật Cương không quá phận, sẽ xác nhận theo, dù sao cũng phải giữ uy tín của Sầm Vật Cương.

- Chủ tịch Vương, tôi thấy ngài nên yêu cầu lãnh đạo cho ra một vài chỉ thị ở sự kiện này. Trương Tề Bảo trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Trương Tề Bảo, hắn biết rõ Trương Tề Bảo vì muốn tốt cho mình, hắn không khỏi cười nói: - Tôi biết rồi, anh đừng quá lo lắng.

Sau khi tiễn chân Trương Tề Bảo rời khỏi phòng làm việc của mình, Vương Tử Quân cầm điện thoại lên, hắn trầm ngâm giây lát rồi bấm số.

- Anh đang bận rộn gì vậy? Một giọng nói dịu dàng như nước chảy vang lên bên tai Vương Tử Quân, điều này làm cho tâm tư bực bội bất an của hắn chậm rãi bình tĩnh lại.

- Anh thì còn bận rộn gì nữa, chỉ là công tác mà thôi. Vương Tử Quân cười cười nói: - Hồng Cẩm, tiểu tử kia bây giờ thế nào rồi?

- Rất tốt, ngày hôm qua em có đưa nó đi ra bãi biển dạo một vòng, nó rất hưng phấn, khi nào thì anh có thời gian, anh đến nó sẽ rất vui. Tần Hồng Cẩm nói đến tiểu tử kia hầu như chìm đắm trong tình yêu thương của cha mẹ cho con cái. Nàng giống như một người mẹ cưng chiều con hết mực, căn bản khác xa hình tượng của một người phụ nữ thương nhân có lực ảnh hưởng to lớn trong ngoài nước.


- À, có thời gian anh sẽ đến thăm con, con trai có lẽ cũng nhớ bố. Bản năng của một người làm cha tất nhiên lúc nào cũng muốn con trai mình phát triển tốt, Vương Tử Quân mặc dù có tâm tư muốn đến thăm con thế nhưng lại biết rõ cấp bậc của mình đi ra ngoài là không dễ dàng gì. Hơn nữa dù hắn có đi ra ngoài thì cũng khó thể nào cho hai mẹ con Tần Hồng Cẩm một thời gian dài được.

- Anh có tâm tư như vậy là được rồi. Tần Hồng Cẩm nói đến đây thì khẽ nói: - Vài ngày nữa em sẽ trở về một chuyến.

Vương Tử Quân gật đầu nói: - Vậy thì tốt quá.

Hai người ôn chuyện một lúc về tiểu tử kia, sau đó Tần Hồng Cẩm chợt nói: - Tử Quân, có phải anh gặp phải chuyện gì không?

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi mới nói: - Gặp một vài phiền toái, anh cảm thấy có một số việc đến sớm hay hơn đến muộn, điều này...

Vương Tử Quân cúp điện thoại, cảm thấy mình rất nhớ Tần Hồng Cẩm. Với thân phận của hắn hiện tại, hắn không thích hợp quá chú trọng vào tình cảm, nhưng mỗi khi gặp phải khó khăn thì căn bản có vài phần khao khát chờ mong sự dịu dàng của Tần Hồng Cẩm. Người phụ nữ này động lòng người ở tính cách của mình, qua nhêều năm như vậy mà nàng chỉ lặng lẽ quản lý tập đoàn vì hắn, làm cho hắn không buồn phiền vì việc nhà, tiếp tục tiến về phía trước.

Đây căn bản là một người phụ nữ làm cho người ta khó thể nào dứt bỏ được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui