Bí Thư Trùng Sinh

Vương Tử Quân và Lý Chinh Siêu nói chuyện với nhau hai mươi phút, sau đó hắn tiễn Lý Chinh Siêu ra khỏi phòng làm việc của mình. Hắn dù có bất mãn với hành vi của Lý Chinh Siêu, thế nhưng hắn cũng biết hiện tượng này là tất nhiên. Dù sao thì Sầm Vật Cương bây giờ càng có vẻ cường thế, ai cũng không muốn đắc tội với Sầm Vật Cương vào lúc này.

Sau khi ngồi xuống ghế trong phòng làm việc của mình, Vương Tử Quân xem qua vài văn kiện thì Hà Kiến Chương mỉm cười đi đến. Hà Kiến Chương đã quá quen thuộc phòng làm việc của Vương Tử Quân, thế nên sau khi ngồi xuống thì cười ha hả nói: - Chủ tịch, vừa rồi tôi nhận được điện thoại của cục thủy lợi, bọn họ nói lãnh đạo căn bản rất hài lòng với công tác trị thủy của tỉnh Mật Đông, đập nước sông Thanh Sa được nhìn trúng, thế nên lãnh đạo định xây dựng một đập nước lớn hơn ở nơi này.

- Đây là chuyện tốt. Vương Tử Quân xoa xoa bàn tay cười nói: - Chủ tịch Hà, chuyện này phải nắm thật chặt, nếu có xí nghiệp lấy nước ở đập Lão Hán cung cấp cho thành phố, như vậy sẽ là một lời khẳng định cho công tác thống trị nắm chặt bảo đảm môi trường của tỉnh Mật Đông, chúng ta còn có thể nhân cơ hội này để tuyên truyền cho tỉnh Mật Đông.

Vương Tử Quân nói đến đây thì lại cười: - Mặc dù lúc này phần lớn các xí nghiệp ô nhiễm đã bị dừng sản xuất yêu cầu cải tạo, có được thành tích khả quan, thế nhưng cang là lúc này chúng ta càng không nên kiêu ngạo. Anh chào hỏi các đồng chí của sở tài nguyên môi trường, yêu cầu bọn họ không ngừng cố gắng. Nói với bọn họ là nếu như có xuất hiện tình huống không hay, tôi sẽ cho bọn họ biết tay.

Hà Kiến Chương nghe Vương Tử Quân nói về vài phương diện công tác, sau đó hắn khẽ nói: - Chủ tịch Vương, tôi thấy nha đầu nhà bí thư Văn không thích hợp công tác ở ban số một.

Hà Kiến Chương sao lại chợt nghĩ đến Văn Ngư Nhi? Vương Tử Quân căn bản cũng không suy nghĩ nhiều về việc Văn Ngư Nhi công tác ở ban số một văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh. Trước kia khi sắp xếp công tác cho Văn Ngư Nhi thì Hà Kiến Chương có nói cô gái này tính cách mạnh mẽ, thế nhưng lại khá thông minh.


Chẳng lẽ vì lựa chọn của Văn Thành Đồ mà điều động công tác của cô gái này sao?

Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Hà Kiến Chương, hắn không nói lời nằo, phản ứng của hắn rõ ràng là yêu cầu Hà Kiến Chương cho ra một lý do.

- Chủ tịch Vương, nha đầu kia đã trưởng thành, nếu cứ đi theo ngài mãi cũng là chuyện không hay. Hà Kiến Chương cũng không muốn nói, dù sao đó là chuyện không hay cho lắm, thế nhưng có một số việc mà hắn là minh hữu tốt của Vương Tử Quân, hắn không thể không đề tỉnh Vương Tử Quân một câu. Dù sao thì Vương Tử Quân trong mắt hắn thật sự còn quá trẻ.

Vương Tử Quân có chút sững sốt, hắn cũng không ngờ Hà Kiến Chương lại nói đến nguyên nhân này.

Văn Ngư Nhi là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, Vương Tử Quân chỉ coi nàng là vãn bối, hắn không ngờ vì lý do này mà điều Văn Ngư Nhi ra khỏi ban tổng hợp số một.

Vương Tử Quân trầm ngâm suy xét, cảm thấy Hà Kiến Chương nói cũng không phải không hợp lý. Có câu không có lửa sao có khói, nha đầu kia xem ra đã bị chủ tịch Hà nhìn thấu tâm tư. Hắn nghĩ đến đây thì cười nói: - Đúng vậy, nha đầu kia nên tìm một chỗ phù hợp hơn. Chủ tịch Hà, anh sắp xếp một chút, thế nhưng đừng để cho nha đầu kia cảm giác được rồi phát sinh chuyện không hay.

Hà Kiến Chương gật đầu nói: - Điều này mong chủ tịch Vương cứ yên tâm, tôi sẽ làm thỏa đáng công tác này.

Khi hai người nói xong đề tài này, gương mặt Hà Kiến Chương chợt có hơi tái. Vương Tử Quân thấy vẻ mặt của Hà Kiến Chương không đúng thì vội vàng hỏi: - Chủ tịch Hà, anh làm sao vậy?

- Không có chuyện gì, là bệnh cũ mà thôi, hôm nay quên uống thuốc, tôi quay về uống thuốc vào là xong. Gương mặt Hà Kiến Chương có chút tái nhợt, hắn nói với điệu bộ đổ mồ hôi đầm đìa.

Sau khi tiễn chân Hà Kiến Chương, Vương Tử Quân không khỏi nghĩ đến chuyện của Văn Ngư Nhi. Chủ tịch Hà có lẽ là vì tuổi cao thế nên không quen nhìn cách làm việc của Văn Ngư Nhi, nhưng nghĩ lại thì thấy lời nói của Hà Kiến Chương không có gì là không đúng.

Vương Tử Quân cũng không quan tâm đến những vấn đề này, thế nhưng Văn Thành Đồ thì sao? Hơn nữa Văn Ngư Nhi còn phải lập gia đình.


- Ôi, bây giờ làm việc khó khăn quá. Vương Tử Quân cảm khái một câu rồi bắt đầu công tác của mình.

Việc hằng ngày của Vương Tử Quân hầu như được thư ký sắp xếp rất tốt, nhiều khi thời gian của hắn được tính bằng phút. Sau khi đi tham gia một lễ khởi công, Vương Tử Quân còn chưa kịp ngồi xuống uống trà thì có người gõ cửa.

Hơn nữa tiếng gõ cửa cũng không phải nhẹ nhàng gì.

Vương Tử Quân không biết bao lâu rồi chưa từng nghe thấy tiếng gõ cửa vội vàng như vậy, hắn nói một câu mời vào, chợt thấy Văn Ngư Nhi đang gạt Cổ Dương ra phóng vào như bay.

Cổ Dương đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi xoa xoa tay nói: - Chủ tịch Vương, trưởng khoa nói có chuyện cần báo cáo với ngài, anh xem...Điều này...

Cổ Dương muốn giải thích cho Vương Tử Quân, Văn Ngư Nhi liều lĩnh xông đến thật sự là không quy củ, thế nhưng hắn lại không thể chọc vào cô gái này. Vương Tử Quân căn bản biết rõ Cổ Dương muốn nói điều gì, hắn khoát tay áo với Cổ Dương rồi nói: - Cậu đi ra ngoài trước, tôi xem trưởng khoa có chuyện gì cần báo cáo.

Văn Ngư Nhi đi đến đơn vị thời gian không quá dài thế nhưng bây giờ đã là phó khoa, vì vậy nhiều người gọi nàng là trưởng khoa. Văn Ngư Nhi ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân, gương mặt căng cứng, bộ dạng tức giận.


Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Văn Ngư Nhi thì hiểu ra vấn đề, thế nhưng hắn lại tỏ ra cực kỳ bình tĩnh nói: - Tiểu Ngư Nhi, cô đến có chuyện gì vậy?

- Chủ tịch Vương, tôi không ngờ ngài lại là người như vậy. Văn Ngư Nhi đứng lên khỏi ghế sa lông dùng giọng tức giận nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Văn Ngư Nhi, hắn không biết nói gì cho phải, thế là không khỏi cười hỏi: - Làm sao vậy? Ai chọc Tiểu Ngư Nhi sao? Có gì cứ nói với chú Vương, chú Vương sẽ giúp cháu hả giận.

Vương Tử Quân nhìn Văn Ngư Nhi rồi mỉm cười nói.

- Hừ, tôi không thể làm phiền được chủ tịch Vương, tôi chỉ muốn hỏi một câu, đó là có phải vì bố tôi giúp đỡ bí thư Sầm ở hội nghị thường ủy, thế nên ngài mới nghĩ đến chuyện điều động tôi đến công tác ở tỉnh đoàn hay không? Anh làm như vậy không phải là trả thù cá nhân sao? Văn Ngư Nhi nói đến đây thì bắt đầu chảy nước mắt.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Văn Ngư Nhi, hắn không khỏi trầm mặt xuống, sau đó nói: - Trưởng khoa Ngư Nhi, cô cần hiểu một việc, cô không còn là một cô bé, cô là nhân viên công tác của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, cô nên biết liên quan đến chuyện sắp xếp công tác của mình thì thượng cấp phải suy xét, cũng không phải tôi muốn làm gì cũng được. Vì vậy tôi nhắc nhở cô, cô bản thân là nhân viên công tác của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, cô cần phải phụ trách hành vi của mình, không phải nghĩ gì cũng có thể nói được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui