- Không thể nào, ông chủ Thái là người làm việc thoải mái, hơn nữa cậu còn có mười ngàn tiền công chưa lấy, ứng chút tiền thì có là vấn đề gì? Vị đại ca dùng giọng không đứng đắn mắng một câu, sau đó nói tiếp: - Anh Thái chỉ sợ cậu tiêu xài lãng phí tốn tiền mà thôi.
- Không phải, trước kia ông chủ Thái cho ứng tiền rất sảng khoái. Đúng rồi, hôm qua tôi còn gặp mặt ông chủ Thái. Trần Lão Tứ nói đến đây thì giọng điệu có vài phần trầm thấp: - Đại ca, không phải anh nói ông chủ Thái thích xài hàng sao sang sao? Thế nhưng em thấy anh ta cũng rất lợi hại với Diễm Hồng.
Vị đại ca này từng đến chỗ của Diễm Hồng, thế cho nên biết rõ Diễm Hồng kia có chất lượng thế nào, hắn nhìn Trần Lão Tứ rồi lớn tiếng nói: - Không thể nào, tôi không biết nhiều về ông chủ Thái, thế nhưng những chuyện này là cực kỳ nghiêm túc. Cậu không nhớ rõ anh ấy từng nói, đời này chủ yếu là ném tiền lên người phụ nữ sao?
- Cậu có nhớ rõ lần trước ông chủ Thái mời nhóm đốc công chúng tôi ăn uống hay không? Cũng vì người ta đưa đến vài cô gái không được tốt, thế là ông chủ Thái vung tay lên, trực tiếp đuổi đi. Chỉ một lần đi vui vẻ mà anh ấy đã ném ra vài ngàn rồi. Vị đại ca nói đến chuyện ăn cơm với ông chủ Thái mà tỏ ra rất vui vẻ, vẻ mặt sung sướng, đây là một sự việc đáng khoe khoang nhất của cả đời hắn.
Trần Lão Tứ tỏ ra cực kỳ hâm mộ, hắn cố nuốt nước miếng nói: - Đại ca, khi nào chúng ta nhận được tiền công, anh dẫn em đến chỗ kia thử một chút.
- Chỗ kia? Hai chúng ta sao? Cậu bỏ ý nghĩ này đi, khổ sở kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, đến chỗ kia tiêu tiền là không đáng. Tôi nói cho cậu biết, đó là nơi mà chỉ những người như ông chủ Thái mới dám vào thôi. Vị đại ca nhìn Trần Lão Tứ rồi dùng giọng không cho là đúng nói.
Trần Lão Tứ là người có tính tình bướng bỉnh, hắn nhìn qua viên đốc công của mình rồi nói: - Đại ca, mặc kệ anh có tin hay không, hôm qua em thấy rõ đó là ông chủ Thái, à...Khi đó anh đi đi vào phòng của Diễm Hồng.
- Được, được rồi, xem như cậu thấy ông chủ Thái, mau làm việc đi. Vị đại ca cũng không muốn dây dưa ở sự việc này, hắn dùng ánh mắt không vui nhìn Trần Lão Tứ rồi trầm giọng nói.
Trần Lão Tứ cũng không dám tranh luận nhiều, dù sao đốc công cũng quyết định hắn làm được bao nhiêu tiền công, thế nên hắn nhanh chóng xúc cát, nhưng sau đó lại đột nhiên nói: - Đại ca, tôi nói một câu không hay, có phải là ông chủ Thái đã hết tiền rồi không?
- Sao có thể như vậy được? Ông chủ Thái mà không có tiền sao? Ông ta lấy ra một cọng lông cũng đủ lớn hơn người cậu, cậu đừng nó gở. Vị đại ca dùng ánh mắt khinh thường nhìn Trần Lão Tứ, thật sự muốn tiến lên cho hắn vài xẻng.
Trần Lão Tứ cũng không nói gì thêm, tiếp tục chổng mông xúc cát.
Vị đại ca nhìn Trần Lão Tứ làm việc mà không khỏi nở nụ cười, tiểu tử kia căn bản là thiếu liên hệ, sau này mình nên tìm thời gian liên lạc nhiều hơn.
Sau khi châm một điếu thuốc thì vị đại ca chợt nhớ đến câu nói của Trần Lão Tứ, ông chủ Thái không phải là hết tiền rồi đấy chứ?
Nhưng ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu rồi biến mất, dù sao thì hắn cũng thấy ông chủ Thái rất có khí phách, ai cũng có thể không có tiền, thế nhưng đây là chuyện không thể đối với ông chủ Thái.
"Ông chủ Thái là ai chứ, căn bản là người cực kỳ có tiền!" Vị đại ca thầm cảm thán một câu, sau đó nghĩ đến phương diện báo cáo tiến độ cho ông chủ Thái. Hắn không khỏi buông xẻng, sau đó đi đến phòng làm việc của ông chủ Thái.
Vị đại ca này là đốc công thế nên mọi việc có thể sắp xếp người khác, cũng không có người sắp xếp công tác cho hắn, hắn muốn đi thì cũng không ai dám lên tiếng.
Phòng làm việc của ông chủ Thái có hai gian, nhìn qua thì có vẻ đơn sơ thế nhưng bên trong giống như một thế giới khác. Chưa nói đến một chiếc tivi rất lớn, máy điều hòa nhiệt độ cũng làm cho người ta hâm mộ.
Khi đi đến bên ngoài phòng làm việc của ông chủ Thái, máy điều hòa vang lên o o. Điều hòa là thứ thật sự rất tốt, bầu không khí bên trong ấm áp như mùa xuân.
Có người đến đời này giống như trời sinh làm chỉ huy người khác, cả đời ăn mặc ngăn nắp, ăn sơn hào hải vị; cũng có người đến đời này một lần nhưng chịu khổ lao lực. Ôi, cũng là con người sao có sự chênh lệch lớn như vậy?
Khi vị đại ca đang cảm thán số mệnh của mình không được tốt, chợt nghe thấy trong phòng truyền ra âm thanh hổn hển: - Ông chủ, tiền công trình lúc nào thì được đưa đến? Mong anh cho tôi một tin tức chính xác. Tôi nói cho anh biết, nếu kéo dài thêm một ngày, tôi căn bản không thể nào nói gì hơn được, chỉ có thể đình công mà thôi.
- Hạng mục trọng điểm sao? Cái quái gì mà hạng mục trọng điểm? Tôi không cần, tôi nói cho anh biết, các anh em trên công trình đều đang chờ tiền, nếu như anh không đưa tiền đến, đừng hòng mong tiến độ công trình được đảm bảo.
Đây cũng không phải lần đầu tiên vị đại ca đến phòng và gặp ông chủ Thái gọi điện thoại, thế nhưng trước kia ông chủ Thái gọi điện thoại cho ai cũng cười hì hì, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy ông chủ Thạch thở phì phò như vậy.
"Tiền công trình?" Vị đại ca chợt sinh ra cảm giác xấu, chuyện mà Trần Lão Tứ đang lo lắng rất có thể là hiện thực.
Khi vị đại ca đang suy nghĩ mông lung, lúc này chợt nghe ông chủ Thạch bên trong thở phì phò cúp điện thoại: - Con bà nó, nếu không có tiền, ông cũng không cần làm nữa.
- Cậu Trần, có chuyện gì không? Khi viên đốc công đang do dự xem có nên đến vào lúc khác hay không, đúng lúc này ông chủ Thái đẩy cửa đi ra.
Tuy được gọi là ông chủ thế nhưng ông chủ Thái căn bản không phải là một người bụng phệ như trong suy nghĩ của người khác, ngược lại còn có dáng người gầy gò. Theo như lời của một số người, giống như người này bị phụ nữ hút khô mất rồi, nếu không thì sao lại gầy như vậy?
- Ôi, ông chủ, tôi đến hỏi xem tiền thưởng tiến độ khi nào thì nhận được? Vị đại ca có chút sững sôt, sau đó xoa xoa tay nói.
Ông chủ Thái nghe người kia nói đến chuyện tiền thưởng tiến độ thì gương mặt chợt trở nên âm trầm, nhưng sau đó hắn đã cười nói: - Ngân hàng bên kia có chút chuyện, tôi sẽ tiếp xúc rồi trả lời cậu sau. Hạng mục Phát Ly Cung là trọng điểm của thành phố Linh Long, người đầu tư là thương nhân nước ngoài, anh nói xem người ta sẽ để cho cậu thiếu đi một phần tiền sao? Đúng rồi Trần Đại, tôi nói cho cậu biết, cậu nên để cho người bên dưới chuẩn bị một chút, mười giờ hôm nay bí thư Đồ và chủ tịch Miêu sẽ đến xem xét tiến độ công trình.
- Ông chủ Thái cứ yên tâm, tôi biết phải làm sao, cũng không phải bọn họ mới đến một hai lần. Trần Đại vỗ vỗ ngực rồi lớn tiếng đảm bảo.
Nếu như là trước kia thì Trần Đại nhất định sẽ trò chuyện với ông chủ Thái về chuyện liên quan đến phụ nữ, vì nghe những lời nói của một người có nhiều kinh nghiệm thực chiến như ông chủ Thái sẽ làm cho người ta cảm thấy thoải mái. Nhưng bây giờ hắn cũng không dám hỏi, hắn nói xong thì xoay lưng rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...