Bí Thư Trùng Sinh

Đồ Phấn Đấu bị Sầm Vật Cương gõ cũng không có gì là khó chịu, dù sao đối với hắn thì bí thư Sầm càng dạy bảo càng quan tâm đến mình.

- Bí thư, tôi sai rồi, tôi không nên mở miệng quá mức như thế. Đồ Phấn Đấu vừa chú ý châm đầy ly trà cho Sầm Vật Cương, vừa dùng giọng cẩn thận nói: - Bí thư Sầm, tôi nghe nói thành phố Rừng Mật chuẩn bị đẩy mạnh xây dựng đô thị mới có phải không?

Sầm Vật Cương cũng nghe qua thông tin này, thế nhưng còn chưa nghe Kim Chính Thiện báo cáo chi tiết cụ thể. Sau khi nghe Đồ Phấn Đấu mở miệng thì lão dùng giọng từ chối cho ý kiến nói: - Phấn Đấu, các thành phố đều có ưu thế tài nguyên của mình, tôi cổ vũ các nơi nhập gia tùy tục ở phương diện phát triển kinh tế mà không phải là cố gắng làm cho lớn chuyện. Cổ nhân đã nói quá rõ ràng, quất ở Hoài Nam là quất, quất ở Hoài Bắc là quýt, anh cần gì phải đỏ mắt vì chuyện của thành phố Rừng Mật? Bọn họ làm như thế nào thì đó là chuyện của người ta, bây giờ anh nên làm tốt công tác của mình, chính mình nhìn vào vườn nhà mình, không nên cứ mãi nhìn sang nhà hàng xóm.

- Bí thư, tôi biết rõ điều này, thế nhưng chúng tôi luôn xem thành phố Rừng Mật là mục tiêu truy đuổi, bây giờ tuy vượt qua thành phố Rừng Mật, thế nhưng nhất thời ý nghĩ này còn chưa kịp thay đổi. Đồ Phấn Đấu vươn tay ra cười nói: - Bí thư, tôi rõ ràng là nói theo thói quen.

- Hừ, anh đang cảm thấy không phục sao? Sầm Vật Cương dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Đồ Phấn Đấu, sau đó nói thẳng: - Anh có phải cảm thấy Kim Chính Thiện là thường ủy tỉnh ủy, còn mình không phải thường ủy tỉnh ủy có phải không?

Đồ Phấn Đấu cũng không che giấu, hắn hừ hừ hai tiếng rồi nói: - Bí thư Sầm, tôi căn bản cũng biết rõ năng lực của Kim Chính Thiện, anh ta có thể là thường ủy tỉnh ủy, vì sao tôi không muốn tiến lên? Nếu như giao Rừng Mật vào tay tôi, chỉ sợ khu đô thị mới đã được xây dựng từ lâu rồi, còn anh ta thì mãi đến bây giờ mới dám có ý nghĩ như vậy.

Sầm Vật Cương không nói gì, lão nghĩ đến lời nói của Đồ Phấn Đấu, nếu như giao Rừng Mật cho Đồ Phấn Đấu, biết đâu công tác kia đã thành công rồi?


Trong đầu Sầm Vật Cương lóe lên ý nghĩ như vậy, thế nhưng ngay sau đó lại vứt ra khỏi đầu. Dù sao Kim Chính Thiện cũng là thường ủy tỉnh ủy, muốn thay đổi vị trí của người này là không dễ dàng gì.

- Thành phố Linh Long các anh phát triển thế nào thì tỉnh ủy thấy rõ ràng, dù là thượng cấp cũng thấy rõ ràng. Trước đó tôi đã liên lạc với các đồng sự của mình, bọn họ chú trọng sự phát triển của Linh Long, đang cho ra nhiều chuyên đề nghiên cứu, đến khi đó các anh nên chú ý phối hợp để tạo ra danh tiếng cho mình.

"Tạo danh tiếng?" Đồ Phấn Đấu căn bản biết rõ điều này, bản thân hắn cũng là một cao thủ tự tạo danh tiếng, bây giờ bí thư Sầm nói như vậy thì hắn càng hiểu rõ ràng hơn.

Trước kia Đồ Phấn Đấu cảm thấy vị trí phó bộ với mình là chuyện quá dễ dàng, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy cực kỳ bức thiết. Hai năm qua hắn có nhiều cơ hội thế nhưng kết quả luôn là thất bại trong gang tấc.

Đồ Phấn Đấu biểu hiện không cho là đúng với kết quả như vậy, thế nhưng thật lòng thì bị đả kích rất mạnh. Bây giờ thành phố Linh Long đã phát triển vượt qua thành phố Rừng Mật, nếu như có thể mở rộng danh tiếng và lực ảnh hưởng, như vậy tin chắc sau đó quyền lên tiếng của thành phố Linh Long trong tỉnh sẽ được đề cao. Cho dù Linh Long không được thăng cấp, Đồ Phấn Đấu là bí thư thị ủy Linh Long kiêm thường ủy tỉnh ủy cũng là chuyện bình thường.

- Mong bí thư Sầm yên tâm, thành phố Linh Long nhất định sẽ không làm ngài mất mặt. Đồ Phấn Đấu nói đến đây thì khẽ nói: - Bí thư, hai ngày trước tôi có về thủ đô chạy hạng mục, nghe nói thượng cấp rất hài lòng với Mật Đông chúng ta, cố ý để cho ngài tiến lên nắm một khối kinh tế khác.


- Đây chỉ là tin tức vỉa hè mà thôi, cũng đừng quan tâm đến lời nghị luận của người ta, người khác có thể nói sao cũng được, nhưng anh nên chú trọng lời nói của mình. Sầm Vật Cương đã biết được tin tức này, vì vậy lão thầm cảm thán có nhiều thứ khó thể giữ bí mật, đồng thời cũng không khỏi mở miệng cho ra lời phê bình: - Tôi hy vọng còn tiếp tục được cống hiến cho sự phát triển của Mật Đông.

Đồ Phấn Đấu tỏ thái độ xong thì tỏ ra càng thêm vui vẻ, Sầm Vật Cương nhìn gương mặt của Đồ Phấn Đấu mà không nói gì thêm.

Trong chương trình thời sự buổi tối của tỉnh Mật Đông, bí thư tỉnh ủy Sầm Vật Cương đến kiểm tra giám sát công tác của thành phố Linh Long, đồng thời cũng tổ chức hội nghị cán bộ cấp cục của thành phố Linh Long.Trên hội nghị, í thư Sầm cho ra lời khẳng định đầy đủ với cán bộ thành phố Linh Long, cũng yêu cầu các cán bộ thành phố Linh Long đồng tâm hiệp lực, cho ra nhiều cống hiến vì sự phát triển của Linh Long.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng hăng hái của Sầm Vật Cương, vẻ mặt hắn có thêm vài phần nghiêm túc. Những ngày qua hắn ít khi đến thành phố Linh Long, thế nhưng lại có chút lo lắng về tin tức công trình ở Linh Long mọc lên như nấm.

- Anh đoán xem hôm nay ai đến đơn vị của em? Mạc Tiểu Bắc đặt một dĩa hoa quả trước mặt Vương Tử Quân, gương mặt xinh đẹp treo nụ cười thản nhiên.

Vương Tử Quân dùng tăm cắm một miếng táo đưa lên miệng rồi cười híp mắt nói: - Có phải là bí thư Lâm không? Vương phu nhân được lãnh đạo khích lệ có phải không?


- Hừ, anh mở miệng ra là bí thư Lâm, tôi thấy anh chỉ nghĩ đến khuê nữ bảo bối Lâm Dĩnh Nhi của bí thư Lâm mà thôi. Mạc Tiểu Bắc trừng mắt với Vương Tử Quân rồi giả vờ cả giận nói.

Vương Tử Quân lúc này thật sự sinh ra xúc động muốn gõ vào đầu mình, chính mình không phải đang vạch áo cho người xem lưng sao? Vừa rồi vợ đang vui vẻ, sao lại nói đến bí thư Lâm?

- Anh thông minh thế mà không biết gì, em nói cho anh biết, là Tào Chân Nhi tìm đến gặp em. Mạc Tiểu Bắc nói đến đây thì ngẩng đầu thật cao như một con phượng hoàng kiêu ngạo.

Trong cảm giác của Vương Tử Quân thì Mạc Tiểu Bắc luôn tỏ ra an phận, thế nhưng biểu hiện hôm nay quá mất tiêu chuẩn.

- Cô ấy tìm đến gặp em một lần, có đáng để em hưng phấn như vậy không?

- Hừ, anh thì biết gì, hai người chúng em ngoài những lúc gặp gỡ thì ai cũng khinh thường phản ứng của người còn lại. Mạc Tiểu Bắc nói đến đây thì hừ mũi một tiếng nói: - Thói quen này bắt đầu từ khi em học tiểu học rồi.

Thật sự là thù sâu.


Khi Vương Tử Quân đang buồn cười thì Tiểu Bảo Nhi đã chạy đến phê bình Mạc Tiểu Bắc: - Mẹ, như vậy là không đúng, cô giáo nói cùng là bạn học với nhau, không nên tính toán chi li, lòng dạ khoáng đạt mới là đàn ông đích thực. À, con quên mất, mẹ là phụ nữ.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt biến thành màu đen của Mạc Tiểu Bắc mà không khỏi cười phá lên ha hả. Lúc này hắn nghĩ đến Nguyễn Chấn Nhạc, vợ của Nguyễn Chấn Nhạc đi đến chỗ làm của vợ mình, ý nghĩa của nó là quá rõ ràng.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi dặn dò Mạc Tiểu Bắc: - Nếu là như vậy, Tào Chân Nhi có thể chủ động đến tìm em, em nên chú ý phong độ.

Mạc Tiểu Bắc bây giờ đi làm không còn phải ngồi xe của đơn vị. Khi xí nghiệp trong tay Tần Hồng Cẩm càng phát triển lớn mạnh, cổ phần của Mạc Tiểu Bắc càng có giá trị. Dù bây giờ nàng có mua xe gì cũng không là vấn đề, thế nên căn bản không quá quan tâm đến chuyện xe cộ.

- Chào giám đốc Mạc!

- Chào giám đốc Mạc! Nhân viên thư viện thấy Mạc Tiểu Bắc thì đều cung kính chào hỏi. Mạc Tiểu Bắc không những là đệ nhất mỹ nữ của thư viện tỉnh, còn là phó giám đốc thư viện, còn có một thân phận chói sáng: Phu nhân của chủ tịch Vương. Chỉ với thân phận cuối cùng cũng đủ cho nàng hoành hành ngang dọc thư viện tỉnh Mật Đông.

Nhưng Mạc Tiểu Bắc lại rất ẩn nhẫn, rất nhiều chuyện cơ bản là mặc kệ không hỏi. Nàng tỏ thái đội như vậy làm cho nhân viên thư viện càng cảm thấy có khí thế, càng siêu việt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui