- Tiểu Đạt, cậu liên lạc với Cổ Dương, xem chủ tịch Vương bên kia đã tan tầm chưa? Vân Lợi Quảng nhìn thoáng qua thư ký ngồi bên cạnh lái xe rồi mở miệng phân phó.
Người được tuyển chọn làm thư ký tất nhiên không dám chủ quan ở phương diện nghiên cứu tâm tư của lãnh đạo. Có câu gần vua như gần cọp, chỉ cần có chút sai lầm là vượt xa ngàn dặm, có ai dám coi thường phân công của lãnh đạo?
- Chủ tịch còn chưa tan tầm sao? Cổ Dương, cậu giúp tôi xin chỉ thị của lãnh đạo, nói tôi có chuyện cần báo cáo. Vân Lợi Quảng nói với giọng điệu cực kỳ ôn hòa.
Cổ Dương đồng ý một tiếng: - Vâng, chủ tịch Vân, tôi sẽ đi qua báo cáo.
Vân Lợi Quảng cúp điện thoại và có vài phần chờ đợi, hắn thật sự muốn bàn bạc với Vương Tử Quân. Hắn tin tưởng ở một số việc thì chủ tịch Vương nhất định sẽ nể mặt mình.
Khi Vân Lợi Quảng đang suy nghĩ miên man, lúc này chuông điện thoại chợt vang lên. Hắn không chờ thư ký nghe máy, trực tiếp cầm điện thoại vào trong tay. Nhưng lần này điện thoại không vang lên giọng nói của Cổ Dương mà hắn chờ đợi.
- Chủ tịch Lợi Quảng có phải không? Tôi là Cố Tắc Viêm, bây giờ anh đã về chưa? Tôi đang chuẩn bị món cá ở khách sạn Hồ Đông, mời anh đến nếm thử. Cố Tắc Viêm nói chuyện bằng giọng điệu cực kỳ thân cận.
Vân Lợi Quảng trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng từ chối cho ý kiến nói: - Chủ tịch Cố, tôi đang vội vàng quay về Rừng Mật, tôi không biết có về kịp hay không, nếu về không kịp thì anh cũng không cần phải chờ.
- Ha ha, chủ tịch Lợi Quảng, cơm ngon không sợ muộn, anh nhất định phải đến, chúng tôi chờ anh. Cố Tắc Viêm nói bằng giọng điệu rất nhiệt tình.
Vân Lợi Quảng đặt điện thoại xuống rồi cau mày, hắn có thể hiểu Cố Tắc Viêm gọi điện thoại cho mình là có ý gì. Hắn không thể không từ chối, thế nhưng từ chối lại giống như sợ đắc tội với người ta.
Dù sao thì Cố Tắc Viêm cũng là phó chủ tịch thường ủy, khi Trương Bản Tiến rời đi thì rõ ràng có vị trí thứ ba trong ủy ban nhân dân tỉnh.
Lần này điều chỉnh phân công phó chủ tịch tỉnh, Vân Lợi Quảng có phân tích qua, chủ yếu là nhằm vào Nghiêm Khâm Binh và Cố Tắc Viêm. Chính mình nếu trộn lẫn vào hai người này, chỉ sợ sẽ bị chủ tịch Vương biết được, khi đó...
Khi Vân Lợi Quảng đang do dự thì điện thoại lại vang lên. Hắn khẽ thở ra một hơi, sau đó nhìn màn hình điện thoại.
Lần này người gọi đến cũng không phải là nhân vật mà Vân Lợi Quảng không thể coi thường, thế nhưng người này không phải là Vương Tử Quân, chỉ là phó chủ tịch Lôi Yên Hồng.
Đây là nữ phó chủ tịch tỉnh duy nhất của Mật Đông, thế cho nên Lôi Yên Hồng có vị trí đặc thù, được phân công giáo dục nên có vài phần yếu thế. Nhưng người phụ nữ này căn bản không tầm thường, tuy không lẫn vào chuyện đại sự, thế nhưng trong tỉnh không ai có thể chen tay vào phạm vi công tác của người này được.
Nếu không thì người phụ nữ này sẽ làm cho anh cực kỳ khó chịu.
- Chủ tịch Lợi Quảng, anh đang bận rộn gì vậy? Lôi Yên Hồng dùng giọng dịu dàng nói.
Vân Lợi Quảng nghe giọng nói này mà không khỏi nghĩ đến một câu chuyện đáng cười hơn chục năm trước. Khi đó hắn không phải là phó chủ tịch tỉnh, Lôi Yên Hồng cũng chỉ là một vị phó giám đốc sở trong tỉnh, lúc đó trong tỉnh có lưu hành câu nói: Tướng mạo của chủ tịch Lôi thật sự phải xin lỗi giọng nói của mình.
Câu nói này nhận được sự thừa nhận của nhiều người, ai cũng cảm thấy giọng nói của người phụ nữ này rất dễ nghe thế nhưng tướng mạo thì không ra gì.
- Chào chủ tịch Lôi, tôi đang chạy về thành phố Rừng Mật, lại gặp kẹt xe. Vân Lợi Quảng nở nụ cười thoải mái nói.
- Ôi, chủ tịch Vân, ngài đi kiểm tra công tác cũng quá liêm khiết rồi, ngay cả cơm tối cũng không ăn mà chạy về tỉnh ngay sao? Lôi Yên Hồng cười khúc khích trêu chọc Vân Lợi Quảng.
Sau khi nghe tiếng cười như thiếu nữ của Lôi Yên Hồng, Vân Lợi Quảng thầm nghĩ người phụ nữ này thật sự biết cách làm cho người ta cảm thấy rất hay, thế nên cố ý bảo trì giọng nói này. Tuy hắn suy nghĩ miên man nhưng biểu hiện ra lại thuận miệng đáp: - Các đồng chí địa phương thịnh tình mời khách thế nhưng không phải ngày mai có hội nghị quan trọng sao?
- Cũng còn một khoảng thời gian nữa mới đến, chủ tịch Vân ngài dù sao cũng phải dùng cơm, nếu không thì để tôi mời anh? Lôi Yên Hồng tự mình mời khách, Vân Lợi Quảng chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn cười nói: - Tất nhiên tôi tình nguyện dùng cơm với chủ tịch Lôi, nhưng cũng không biết khi nào mới về đến thành phố Rừng Mật.
- Ha ha, khi nào anh về đến nơi thì gọi điện thoại cho tôi đấy. Lôi Yên Hồng cười cười nói.
- Không dám, chủ tịch Lôi, tôi sợ quá muộn cũng không hay, món ăn cũng mất ngon. Đây là điều cực kỳ tiếc nuối, tôi cũng căn bản không dám chọc vào anh nhà chị. Vân Lợi Quảng nói xong thì cười phá lên ha hả.
- Anh đúng là chỉ biết hồ đồ. Lôi Yên Hồng không những không nổi giận với những lời trêu chọc của Vân Lợi Quảng, ngược lại còn ném cho Vân Lợi Quảng tiếng cười vui vẻ. Nhưng Vân Lợi Quảng căn cứ vào tiếng cười mà không cho rằng người này không có ý kiến gì với mình, quan trọng là hắn còn chưa có suy nghĩ này.
- Được rồi, chủ tịch Vân, tôi hỏi anh một chuyện, vừa rồi anh có nhận được điện thoại không? Lôi Yên Hồng thu hồi nụ cười rồi trầm giọng nói với Vân Lợi Quảng.
Lôi Yên Hồng nói rất hàm hồ, mỗi ngày Vân Lợi Quảng tiếp biết bao nhiêu cuộc điện thoại, thế nhưng người thông minh nói chuyện với nhau thì lại không cần giải thích. Lôi Yên Hồng vừa mở miệng thì hắn đã hiểu ngay.
Vân Lợi Quảng trầm ngâm giây lát rồi nói: - À, tôi có nhận được, còn chị thì sao, cũng vậy sao?
- Đúng vậy, tôi bây giờ còn chưa quyết định có nên đi hay không. Lôi Yên Hồng khẽ cười với Vân Lợi Quảng rồi khẽ nói.
Vân Lợi Quảng trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói: - Tôi cũng chưa quyết định.
Lôi Yên Hồng trở nên trầm mặc, thế nhưng Vân Lợi Quảng không cho rằng Lôi Yên Hồng sẽ cúp điện thoại. Hắn biết rõ Lôi Yên Hồng đang chờ đáp án của minnhf, thế nhưng sự kiện này hắn sao có thể mở miệng tỏ thái độ lung tung? Lôi Yên Hồng và mình không có quan hệ quá thân mật.
Hơn nữa cho dù hai bên có quan hệ thân mật thì hai người vẫn có sự cạnh tranh, căn bản không thể nào thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng.
Sau khi trầm ngâm khoảng ba mươi giây, Lôi Yên Hồng cuối cùng cũng nói: - Vậy anh cảm thấy chúng ta có nên đi không?
Thật ra Lôi Yên Hồng hỏi câu này và Vân Lợi Quảng cũng muốn hỏi như vậy, thế nhưng đối mặt với một người phụ nữ, hắn thật sự làm không được. Chính mình khó thể nào hỏi trước, mình là một người đàn ông, ở phương diện này cũng không nên hưởng hào quang từ nữ đồng chí của mình được.
- Nếu chị cảm thấy đi có ý nghĩa thì cứ đi, nếu không có ý nghĩa thì ngược lại, cũng đừng đi. Vân Lợi Quảng tuyệt đối không cho ra đáp án khẳng định ở phương diện này, thế nhưng phương diện đưa đẩy cũng không kém.
Vân Lợi Quảng cảm thấy câu trả lời của mình đã đủ, dù sao mình cũng không phải là chồng của Lôi Yên Hồng, có thể cho ra đáp án như vậy cũng quá nể mặt Lôi Yên Hồng rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...