Sầm Vật Cương nhìn văn kiện mà gương mặt có vài phần vui mừng và bất mãn. Người nào hiểu về bí thư Sầm chỉ cần nhìn qua là biết vấn đề, đó là lãnh đạo rất coi trọng văn kiện này.
Năm Mật Đông là phương án không tồi, Sầm Vật Cương gấp văn kiện lại mà gương mặt càng thêm hiền hòa.
Sau khi đặt văn kiện lên bàn, Sầm Vật Cương nâng ly lên uống một ngụm. Tuy khoảng thời gian gần dây lãnh đạo nhiều lần khen ngợi công tác của tỉnh Mật Đông, thế nhưng Sầm Vật Cương lại cảm thấy nguy cơ càng ngày càng lớn.
Khi Đường Chấn Huy làm chủ tịch tỉnh Mật Đông, chỉ cần là Mật Đông có thành tích, mọi người đều ngầm hiểu cho rằng thành tích này có được là nhờ Sầm Vật Cương tọa trấn Mật Đông. Bây giờ tuy lãnh đạo mở miệng khích lệ thế nhưng Sầm Vật Cương cho rằng đối với các vị lãnh đạo vì Mật Đông vững vàng phát triển kinh tế là nhờ vào công lao khó thể chối bỏ của Vương Tử Quân.
Lúc này phương diện chuyển hình phát triển kinh tế đang được thảo luận trọng điểm, các tinh chung quanh sinh ra cảm giác luống cuống tay chân, Mật Đông lại chuyển hình thành công, thế nên là điểm sáng trong khu vực.
Vì thế nên các hãng truyền thông thay nhau bình luận, tuy chủ yếu là những lời đèe cao năng lực chấp chính ở Mật Đông, thế nhưng hương vị trong lòng Sầm Vật Cương lại rất khó chịu.
"Ôi, bây giờ nghĩ lại thì mới thấy Đường Chấn Huy năm xưa hiền hậu thế nào, mà năm xưa mình thật sự là quá độc ác!" Sầm Vật Cương nghĩ đến người hợp tác với mình vào lúc này mà không khỏi cảm thấy Đường Chấn Huy chính là người tốt nhất với mình. Ít nhất nếu so sánh thì Đường Chấn Huy căn bản tích cực chứng thực những chuyện mình cho ra sắp xếp mạnh hơn hẳn Vương Tử Quân.
Sầm Vật Cương nhìn màn hình máy tính đang sáng, lão không khỏi đưa tay cầm lấy con chuột. Lão lên mạng chưa từng trò chuyện với ai, chủ yếu là xem tình hình thời sự, những trang web thường vào đều là của Mật Đông.
Sau khi đọc vài bản tin thì Sầm Vật Cương tiện tay mở một trang web, đây không phải là một trang web tin tức rất lớn, chỉ ở vào hạng ba mà thôi.
Trên trang web này có vài hình ảnh mù mờ, Sầm Vật Cương mở ra xem và phát hiện có vài phần không rõ ràng, là ảnh chụp bầu không khí bị ô nhiễm.
Phía dưới tấm ảnh có dòng chữ nhỏ ghi chú địa điểm chụp ảnh, vì không phải là đến từ Mật Đông nên Sầm Vật Cương cũng không mấy quan tâm.
Nhưng điều làm cho Sầm Vật Cương không thoải mái chính là người chụp tấm ảnh còn ghi chú một câu: - May mà tôi sống ở Mật Đông, nước sông Thanh Sa của chúng tôi rất trong sạch.
Những lời nói như thế này bình thường đều được sầm vật cương cảm thấy vui vẻ, dù thế nào thì chiến thuyền Mật Đông đang đi về hướng phát triển kinh tế mạnh mẽ, nó phát triển không tách rời khỏi sự mệt nhọc của Sầm Vật Cương. Nhưng hôm nay khi thấy tấm hình này thì lão có vài phần buồn bực. Dù sao khi đó chính lão cũng là người vỗ bàn căng cứng với Vương Tử Quân ở phương diện này.
Sầm Vật Cương dùng tay kéo chuột xem xét các bài phản hồi khác, có nhiều bài bình luận hiện lên trước mặt lão.
- Đúng vậy, hai ngày trước tôi còn đi câu cá ở sông Thanh Sa, nước xanh mát, nếu không phải là mùa đông thì tôi thật sự rất muốn nhảy xuống tắm cho sướng.
- Chỉ cần các anh chạy xe trên đường cao tốc đi đến thành phố Rừng Mật là thấy không gian Mật Đông như thế nào rồi.
- Chủ tịch Vương cố gắng chỉnh đốn các xí nghiệp gây ô nhiễm, vừa muốn núi vàng núi bạc vừa muốn sông trong núi xanh, dân chúng thật sự cảm tạ chủ tịch Vương. Những lời bình luận làm cho Sầm Vật Cương tương đối cảm thấy thoải mái, nhưng lão không thể không thừa nhận Vương Tử Quân thật sự là người một tay thúc đẩy chuyển hình kinh tế thành công vào lúc này.
Sầm Vật Cương nghĩ đến phương diện chuyển hình kinh tế trong tỉnh, lão nghĩ đến một lần mình về thủ đô tham gia hội nghị, lãnh đạo chủ yếu tiến hành phê bình những sách lược xây dựng trùng lắp và sản nghiệp tổn hao nhiều năng lượng ở khắp nơi, hơn nữa lời nói lại cực kỳ nặng nề, điều này không khỏi làm cho đám lãnh đạo các địa phương liên quan đỏ mặt tía tai, không ngẩng đầu lên được.
Khi đó Sầm Vật Cương không bị phê bình, còn được khen ngợi, thế nhưng khi đó lại có người cho ra câu nói gở với lão: "Có một người giúp đỡ tốt thì đi khắp thiên hạ cũng không sợ ai!"
Khi đó Sầm Vật Cương căn bản cười hì hì không thèm quan tâm đến câu nói này, thế nhưng người quen thuộc lại hiểu rõ bí thư Sầm căn bản rất bất mãn.
Hy vọng thành phố Linh Long bên kia cho ra thành tích tốt, cũng làm cho người bên ngoài biết rằng Sầm Vật Cương tôi là người có tài thật sự, không phải là người chỉ biết dựa vào kẻ khác.
Danh lợi động nhân tâm, chỉ cần là người thì khó thể khoát khỏi hai trạng thái trói buộc này. Dù là một số người có khả năng tu dưỡng cao vời thì chỉ cảm giác mình có thể thoát khỏi trói buộc này, nhưng tối đa thì đó chỉ là cảm giác mà thôi.
- Thư ký trưởng Anh Hồ, anh đến phòng làm việc của tôi một chuyến. Sầm Vật Cương nghĩ đến thành phố Linh Long thì không khỏi nghĩ đến hạng mục Phát Ly Cung, lão cầm điện thoại lên trực tiếp gọi cho Phương Anh Hồ.
Phương Anh Hồ đến bây giờ cũng không làm cho Sầm Vật Cương thất vọng, sau khi đặt điện thoại xuống được ba phút thì Phương Anh Hồ đi đến.
- Thư ký trưởng Anh Hồ, hạng mục Phát Ly Cung của thành phố Linh Long đến đâu rồi? Sầm Vật Cương căn bản chưa từng khách sáo với Phương Anh Hồ, sau khi Phương Anh Hồ đi vào phòng thì lão hỏi thẳng vào vấn đề.
Phương Anh Hồ tuy không biết Sầm Vật Cương vì sao lại nghĩ đến hạng mục Phát Ly Cung, thế nhưng hắn vẫn trầm giọng nói: - Bí thư Sầm, phía ủy ban cải cách tỉnh còn chưa phê duyệt hạng mục này.
- Có chuyện gì xảy ra? Sầm Vật Cương nhíu mày, trước đó rõ ràng lão đã có vài lời nhắn nhủ với ủy ban cải cách tỉnh về hạng mục Phát Ly Cung.
Phương Anh Hồ biết bí thư Sầm đã chào hỏi ở sự kiện này, hắn trầm ngâm giây lát rồi thành thật nói: - Bí thư Sầm, tôi nghe nói vì chủ tịch Vương căn bản có ý kiến không đồng ý với hạng mục Phát Ly Cung.
Ánh mắt Sầm Vật Cương chợt trở nên lạnh lẽo, lão nhìn thoáng qua Phương Anh Hồ rồi dùng giọng căm tức nói: - Chẳng lẽ không đồng ý thì yêu cầu dừng hạng mục lại sao?
- Điều này... Phương Anh Hồ lúc này cũng hiểu ủy ban cải cách rất khó xử, đơn vị này bị kẹp giữa hai vị lãnh đạo, thế cho nên khó thể nào thoải mái công tác được.
- Được rồi, anh đừng nói nữa, mau tự mình đến phối hợp với ủy ban cải cách, nói đó là ý của tôi, để bọn họ giúp đỡ địa phương đề cao hiệu suất công tác. Sầm Vật Cương khoát tay chặn lại căn bản không cho Phương Anh Hồ nói xong, sau đó trầm giọng nói.
Phương Anh Hồ nhìn gương mặt cực kỳ vội vàng của Sầm Vật Cương, vẻ mặt hắn không khỏi biến đổi vài phần. Hắn không ngờ bí thư Sầm lại tỏ ra vội vàng ở sự kiện này như vậy, vô tình không biết phải nói gì cho phải.
Bí thư Sầm căn bản có vài phần vội vàng xao động, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm, Phương Anh Hồ căn bản sinh ra ý nghĩ thế này, nhưng thật lòng thì hắn không dám nói ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...