Bí Thư Trùng Sinh

Vương Tử Quân bắt một chiếc xe ba bánh và nhanh chóng đi đến ngọn núi nhỏ bên cạnh huyện thành, nói đây là một ngọn núi nhưng thật ra nó cũng không quá lớn, chỉ là một ngọn núi cao chưa đến một trăm mét, nhưng đặt ở vùng đồng bằng nên cũng có chút sắc xanh và bắt mắt.

Vì lúc này là mùa xuân nên trên ngọn núi vốn cô liêu này cũng có khá nhiều người rảnh rỗi, tất nhiên phần lớn là người già, nhưng trong số đó cũng không thiếu những cặp nam nữ nói chuyện yêu đương.

Nếu so sánh với đám thanh niên ánh mắt chủ yếu nhìn vào tiền tài và có gan khiêu chiến với thế tục, bây giờ bầu không khí tốt hơn rất nhiều, đám nam nữ thanh niên chỉ khẽ kéo tay nhau, không có bất kỳ tình huống hôn môi nào xảy ra.

Vương Tử Quân đi qua con đường hẹp, hắn cảm thấy sảng khoái, lúc này hắn giống như thiếu niên đang ở trong mối tình đầu tiên, đang kích động vì sắp gặp được người mình yêu.

Không, vẫn chưa thấy đâu, Vương Tử Quân đi lại tìm kiếm, trong lòng có chút xao động, đồng thời bước tiến cũng nhanh hơn khá nhiều.

Đỉnh núi chỉ có phạm vi trăm mét, lúc này cỏ trên đỉnh núi vẫn là một màu xám ngắt. Vương Tử Quân thật sự đầy hy vọng, hắn nhìn ngọn núi không một bóng người, trong lòng đầy kích động, nhưng cũng có chút lạnh lẽo.

"Cô ấy không đến gặp mình, có phải là..."

Khi ý nghĩ này lóe lên trong đầu vương tử quân, hắn chợt nghe thấy một âm thanh vang lên cách đó không xa:

- Chàng ngốc đội mũ ở bên kia, có phải đang tìm tôi không?

Vương Tử Quân nghe thấy âm thanh đó cực kỳ dịu dàng, hắn đưa đầu nhìn qua, đúng lúc thấy một hình bóng xinh đẹp đứng cách đó không xa, đối phương đang duỗi cổ nhìn về phía mình.

Một ngọn gió mát bùng lên, càng làm cho bộ dạng của cô gái kia thêm tươi tắn.

- Hồng Cẩm...

Vương Tử Quân chạy như bay về phía bên kia, hai tay giang ra ôm chặt người phụ nữ mình thương nhớ vào trong lòng, giống như chỉ sợ buông tay thì người trước mắt sẽ biến mất không còn thấy đâu nữa.

- Đúng là ngốc.

Bàn tay mềm mại của Tần Hồng Cẩm cũng ôm lấy Vương Tử Quân, hai tay thon dài cũng không quên bấu véo khắp người hắn.

- Anh đúng là người nhẫn tâm, nhiều ngày như vậy cũng không đến tìm em, có phải có mới nới cũ, đã quên em rồi không...

Ánh mắt Tần Hồng Cẩm có vài phần khiêu khích, cũng có và phần trữ tình. Nàng phàn nàn, căn bản không chờ Vương Tử Quân trả lời mà đem tất cả nhiệt tình của mình bùng phát ra bên ngoài.

Tuy có ít người lên đến đỉnh núi, thế nhưng đúng lúc hai người Vương Tử Quân và Tần Hồng Cẩm đang ôm nhau tràn đầy tình cảm thì có một ông lão hơn sáu mươi cầm theo một cây kiếm dùng để rèn luyện cơ thể đi lên, khi thấy hai thanh niên nam nữ đang ôm nhau, lão cũng không lên tiếng, chỉ lắc đầu đi xuống.

Mười ngón tay đan xen vào nhau, hai người lẳng lặng đối mặt, bọn họ không đành lòng phát ra âm thanh. Dù nhiều ngày không gặp, giữa hai bên có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng lúc này tất cả ngôn ngữ đều giống như không còn tác dụng với bọn họ.

Gió nhẹ vẫn thổi, núi vẫn tĩnh lặng, trong gió thỉnh thoảng vang lên âm thanh dịu dàng của các cặp tình nhân, làm cho đỉnh núi nhỏ tràn đầy xuân ý.

- Em về từ khi nào.

Tên thanh niên lên tiếng hỏi.

- Vừa về hôm nay, thế là đến đây tìm anh, thế nào, anh mất vui sao?


- Em ở bên kia vẫn khỏe đấy chứ?

Không biết bao lâu sau thì âm thanh của tên thanh niên lại vang lên, trong giọng nói có chút xin lỗi. Tần Hồng Cẩm chảy nước mắt, nàng cười gật đầu, điều này làm cho Vương Tử Quân cảm thấy đau lòng, hắn dịu dàng nói vào trong tai nàng:

- Anh nhớ em.

Tần Hồng Cẩm vung tay lên, lại chu miệng:

- Anh nói xạo, nhớ sao không đến gặp em?

Tần Hồng Cẩm muốn đẩy hắn ra, nhưng đó chỉ là hành vi làm bộ mà thôi, hai tay của nàng bị Vương Tử Quân giữ lấy rất chặt, hắn ôm lấy nàng và ra sức hôn, không phải hôn môi, mà là hôn cổ.

Lúc này sắc trời đã dần tối, cặp nam nữ trên núi bây giờ đang ở trong khách sạn.

- Anh đừng gấp gáp như vậy được không, em còn phải đi tắm.

Tần Hồng Cẩm nhanh chóng đứng lên muốn đi gấp, Vương Tử Quân ôm lấy người nàng, kéo nàng đến ghế sa lông. Tần Hồng Cẩm chợt mất thăng bằng, nàng ngã xuống, Vương Tử Quân cũng không hề cố kỵ mà gục xuống theo, dùng miệng tấn công, tay cũng bắt đầu từ trên bộ ngực của nàng, thế là hai con thỏ liên tục bị biến hình dưới sự nhào nặn của hắn. Tần Hồng Cẩm cố gắng đẩy tay hắn ra, thế nhưng lúc này nàng đã mềm nhũn, thật sự lực bất tòng tâm. Vương Tử Quân lúc này quá ương ngạnh, hắn đã căn bản chiếm lĩnh núi đồi non sông của nàng.

Sau đó Vương Tử Quân bế Tần Hồng Cẩm đi đến bồn tắm, hắn đặt nàng xuống, sau đó cởi bỏ xiêm y của nàng. Tần Hồng Cẩm chợt gấp gáp:

- Anh ngốc, anh muốn gì thế?

Vương Tử Quân lúc này đã bị ngọn lửa thiêu đốt, cũng không buông tay vì sự xấu hổ và hờn dỗi của Tần Hồng Cẩm, hắn cần phải không chút kiêng kỵ như vậy. Lúc này hai bên sắp tắm uyên ương, hắn nghĩ đến đây mà cảm thấy đỏ mặt, hơi thở phì phò, bàn tay tiếp tục làm việc siêng năng. Lúc này hắn hầu như đã lột trần bên dưới, dưới đó đã ướt át, thế là trong lòng thầm kích động, hắn hiểu nàng đã sớm chờ mình tiến công, thế nhưng chỉ là bị động mà thôi.

Bình thường Vương Tử Quân cũng không có biểu hiện tốt như vậy, hôm nay lại có biểu hiện cực kỳ tốt, điều này làm cho Tần Hồng Cẩm liên tiếp kêu lớn. Vương Tử Quân cũng rất kinh ngạc, thế là nhanh chóng rơi vào trong những con sóng nhiệt dồn dập. Cơ thể của nàng quá đẹp, chỗ lớn thì nên lớn, chỗ nhỏ thì nên nhỏ, đầy đặn mà không mập, trưởng thành mà không già nua, động tác trên giường cũng rất đặc sắc, phối hợp cực kỳ ăn ý, giống như trời sinh bọn họ là một cặp phối ngẫu. Điều này không khỏi làm cho bí thư Vương cảm thấy khắc cốt ghi tâm, không giống như nha đầu Y Phong, không kêu, không lên tiếng, cũng không điên cuồng.

Lúc này chợt Vương Tử Quân có một ý nghĩ khác lạ, người phụ nữ bây giờ có thể kết hôn với người đàn ông khác trong tương lai không? Hắn nghĩ như thế và chợt xuất hiện thêm một ý nghĩ xấu xa:

- Người phụ nữ này là của mình, mà phụ nữ của mình thì sao có thể cho vào vòng tay kẻ khác?

- Này, bảo bối, thế nào rồi?

Âm thanh của Vương Tử Quân giống như một làn sương từ phương xa thổi đến, nó ướt át và mềm mại bao quanh Tần Hồng Cẩm.

- Em muốn được bay, anh ngốc, em yêu anh chết mất.

Tần Hồng Cẩm nói, đầu lưỡi ngọt ngào, âm thanh của nàng giống như một luồng sương khói, há miệng là hòa tan ngay. Trong phòng tĩnh lặng chỉ còn tiếng thở dốc của hai người, hai người giống như đều đã nổi điên, bọn họ cùng nhau lao vào ngọn nguồn của sự sung sướng, sau đó cùng nhau lên đỉnh.

Lúc này Vương Tử Quân sử dụng tất cả năng lực bình tĩnh của mình, hắn hận như không thể đốt cháy tất cả tình cảm, làm cho Tần Hồng Cẩm liên tục lên cao trào, mãi đến lúc cuối cùng mới ngã xuống bên giường. Biểu hiện điên cuồng của hắn làm cho Tần Hồng Cẩm cảm thấy lạ lẫm và vui mừng, trong ký ức của nàng thì giống như chưa từng trải qua cảm giác mãnh liệt như lúc này bao giờ.

Sau khi trở về trạng thái cân bằng, Tần Hồng Cẩm giữ lấy lỗ tai của Vương Tử Quân, nàng dùng giọng ghen tuông nói:

- Anh, thành thật khai ra mau, có phải đã sớm ăn tiểu thư quan quân của Mạc gia rồi không? Nếu không sau một thời gian dài như vậy gặp nhau, anh có thể lợi hại như vậy?


Ngón tay mảnh mai mềm mại của Tần Hồng Cẩm liên tục vẽ nhiều đường tròn trên người Vương Tử Quân, cái miệng đỏ hồng nhỏ nhắn, nàng dùng giọng tràn đầy ghen ghét nói.

Tiểu thư quan quân trong miệng Tần Hồng Cẩm là cách gọi đặc biệt đối với Mạc Tiểu Bắc, cũng không biết đầu óc của nàng là thế nào mà lại đặt cho Mạc Tiểu Bắc một cái tên như vậy. Nhưng Vương Tử Quân lại cảm thấy nóng mặt vì sự mẫn cảm của Tần Hồng Cẩm, nếu hắn nắm bắt vị tiểu thư quan quân kia thì không nói làm gì, ngược lại hắn còn chưa nắm bắt nàng mà đã nắm bắt một cô gái khác.

- Anh nhớ em muốn chết, nào có lòng dạ để qua lại như vậy?

Phụ nữ đều muốn nghe những lời có sắc thái tình yêu, dù tình yêu được quảng cáo vào thời đại này phần lớn đều mang theo vài phần giả dối, thế nhưng Tần Hồng Cẩm vẫn thích nghe như vậy. Dù tất cả đều là giả thì cũng có thể đạt được chút an ủi ở phương diện tâm lý. Lúc này nàng khẽ cười xấu hổ, hai tay cũng dang rộng ôm lấy người đàn ông của mình. Nàng nằm ở bên cạnh dùng giọng uất ức nói cho hắn biết, khi vừa rời khỏi hắn, nàng thường nửa đêm ngủ không yên, giống như một đồng ruộng khôn hạn đói khát đến cực điểm. Vừa rồi những biểu hiện điên cuồng của Vương Tử Quân thật sự giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, thật sự làm cho nàng rất vui.

- Em đến huyện Lô Bắc có phải chỉ vì thăm anh?

Bí thư Vương thật sự không dám để lộ ra, hắn thi triển phương pháp dương đông kích tây, lại tiếp tục di chuyển chủ đề đến một khía cạnh khác.

Nhưng Tần Hồng Cẩm hôm nay rất khôn khéo, cặp mắt như thu thủy nhìn vào hai mắt của Vương Tử Quân, nàng cười hì hì, sau đó xoay người ghé sát bên cạnh Vương Tử Quân, hai đỉnh núi trước ngực bị ép chặt, cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa đường cong tuyệt mỹ càng làm cho lòng người bành trướng, điều này không khỏi làm cho hắn sinh ra cảm giác máu huyết phun trào.

- Không phải, có một công ty muốn hợp tác, mời chúng ta đến xem.

Tần Hồng Cẩm nói đến đây thì thay đổi chủ đề:

- Chồng đúng là chồng, dù đến nơi nào cũng có thể phát triển mạnh mẽ như vậy, dù là ở huyện thành nghèo khó ở Lô Bắc hay là đến nơi này cũng có thể bừng bừng sức sống.

Vương Tử Quân lúc này thật sự khác xúc động, hắn nào có nhớ đến những gì bừng bừng sức sống ở huyện Lô Bắc? Bây giờ điều hắn quan tâm nhất chính là đặt hết tất cả lòng nhiệt tình của mình lên người phụ nữ này, không muốn nàng hỏi hắn về những vấn đề gì khác. Hai bên mong nhớ ngày đêm tình cảm lưu luyến, thật sự là ruột gan đứt lìa từng khúc, bây giờ tất cả đã bay đi xa, chỉ còn lại hai người ở bên nhau, không còn thứ gì khác.

- Mình sao lại có sức như vậy nhỉ?

Trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, bí thư Vương đang thoải mái sảng khoái và cực kỳ hăng hái cầm theo một cây kéo cắt tỉa chậu cảnh trên bàn làm việc. Hắn nhìn có vẻ chăm chú tu bổ cho cây cảnh, thế nhưng trong đầu lại nghĩ đến tình huống vui vẻ trên giường với Tần Hồng Cẩm.

Sau khi trọng sinh thì ý nghĩ của Vương Tử Quân ngày càng mạnh mẽ, thế là không khỏi cảm thấy có chút đắc ý.

- Cốc, cốc, cốc!

Tiếng gõ cửa trong trẻo vang lên, Thạch Phong Huy đẩy cửa đi vào, hắn cười nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó nói:

- Bí thư Vương, anh thật sự rất có nhã hứng, chậu cảnh kia đi theo anh cũng xem như có phúc, những chậu cảnh đặt trong phòng làm việc của tôi, thật sự không được quan tâm chăm sóc bao giờ, bây giờ đã héo khô rồi.

Khi Vương Tử Quân đến nhận công tác ở huyện Lô Bắc thì Thạch Phong Huy là một vị phó chủ tịch xếp trước Vương Tử Quân, nhưng bây giờ địa vị của Thạch Phong Huy với Vương Tử Quân lại là một trời một vực. Hắn và Vương Tử Quân tuy vẫn chỉ là cấp phó huyện, thế nhưng nếu nói về độ nặng, hai cấp phó huyện này lại cách nhau quá xa.

Vương Tử Quân buông cây kéo ra và nói:

- Chủ tịch Thạch quá khiêm tốn rồi, chậu cảnh này đến tay tôi thật sự không biết là phúc hay họa, anh đừng thấy tôi chăm sóc nó thế này mà nghĩ theo chiều hướng tốt, thực tế tôi chỉ cắt theo cảm tính, cũng không biết cắt tỉa như vậy nó có thể sống nổi hay không.

Vương Tử Quân nói rồi mời Thạch Phong Huy ngồi xuống ghế, lại rót nước cho đối phương.


Thạch Phong Huy dùng hai tay nhận lấy ly trà của vương tử quân, vẻ mặt vẫn là nụ cười như trước nhưng trong lòng lại tràn đầy tư vị. Hai người vốn có quan hệ đồng cấp, bây giờ thì hắn lại phải đến phòng làm việc của Vương Tử Quân để báo cáo. Nhìn vào tốc độ tiến lên như diều gặp gió của vị bí thư trẻ tuổi trước mặt, nếu hắn không tranh thủ thời gian chạy theo, căn bản chỉ sợ là chậm từng bước từng bước, đến cuối cùng không thể nào nhìn thấy bóng lưng của đối phương.

- Bí thư Vương, tôi đến báo cáo với anh về tình huống đấu thầu.

Thạch Phong Huy mở tài liệu trong tay ra dùng giọng trịnh trọng nói.

Tuy Thạch Phong Huy rất chăm chú nhưng Vương Tử Quân biết đây chỉ là làm theo phép mà thôi, Thạch Phong Huy đến báo cáo với mình chính là lấy lòng Hầu Thiên Đông, nhưng thực tế thì hắn có nghe và cũng có không nghe những lời báo cáo của đối phương.

Khốn nổi người ta có lòng đến báo cáo, Vương Tử Quân chỉ có thể ngồi nghiêm chỉnh lắng nghe, đây chẳng những là một loại tôn trọng đối phương, cũng là một cách biểu hiện thái độ. Trên quan trường có đôi khi không nói lời nào cũng có thể biểu hiện thái độ của mình ra ngoài một cách rõ ràng.

- Bí thư Vương, tổng cộng có ba mươi lăm thương gia có hứng thú với hạng mục cầu đường An Lô của chúng ta, lúc này chúng ta tuân theo chỉ thị của bí thư Hầu, không những xem xét yêu cầu và giá cả của các vị thương gai, đồng thời còn tiến hành chấm điểm dựa trên thực lực và danh tiếng của bọn họ, cuối cùng là tổng kết lại...

Tuy Vương Tử Quân không phải là người lòng dạ hẹp hòi, thế nhưng thạch phong huy báo cáo vẫn liên tiếp đưa ra mười chỉ thị của bí thư Hầu, điều này làm cho Vương Tử Quân cảm thấy không thoải mái, hai mắt không tự chủ phải híp lại, chăm chú nghe báo cáo.

Thạch Phong Huy là một vị phó chủ tịch huyện, là người công tác ở huyện nhiều năm, cũng là một lão quan trường xảo quyệt, đáng lý ra sẽ không nên mắc phải sai lầm thế này, nhưng bây giờ hắn cố ý nói ra, ý nghĩ đã quá rõ ràng. Truyện được tại

Thạch Phong Huy chỉ sợ không có ý nghĩ đắc tội với Vương Tử Quân, nhưng tên này lại liên tục phạm sai lầm, điều này nói rõ đối phương đang tự nói với mình, những chuyện này đã được định sẵn, anh cũng đừng nhúng tay vào làm gì.

Thạch Phong Huy biểu hiện thì quan tâm đến ý kiến của Vương Tử Quân, thế nhưng thực tế lại cắt đứt và nói rõ mình không liên quan. Ý nghĩ này lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, sau khi Thạch Phong Huy báo cáo xong, hắn khẽ gõ bàn nói:

- Chủ tịch Phong Huy, các anh chuẩn bị rất tốt, tôi cũng rất hài lòng. Tôi có một câu chưa nói, chuyện này nó liên quan đến sự phát triển sau này của huyện Lô Bắc, nó là hình tượng của cả huyện Lô Bắc, anh nhất định phải chứng thực cho tốt, làm chuyện tốt và thực chất, đừng nên xuất hiện bất kỳ sai lầm gì, phải căn cứ vào nguyên tắc công bình công chính công khai để đối đãi với từng vị thương gia tham gia đấu giá.

Thạch Phong Huy nhanh chóng tốc ký lại những lời của Vương Tử Quân, coi như đó là chỉ chị của bí thư Vương, thực tế hắn cũng chỉ đang vẽ những hình tròn mà thôi. Hắn thấy vị phó bí thư trẻ tuổi này tuy thủ đoạn đanh đá chua ngoa, thế nhưng đối phương vẫn là một người trẻ tuổi, Hầu Thiên Đông đã quyết định rồi, anh còn mò mẫm chỉ huy làm gì?

Đợi đến khi Vương Tử Quân nói xong thì Thạch Phong Huy phối hợp gấp vở lại, hắn nói:

- Bí thư Vương, sau khi quay về thì tôi nhất định sẽ truyền chỉ thị của anh xuống, anh cứ yên tâm, lần này tôi sẽ dùng hết toàn lực để xử lý công tác đấu thầu.

Vương Tử Quân tiễn Thạch Phong Huy ra khỏi phòng làm việc của mình, hắn khẽ đóng cửa lại, tuy đối phương đảm bảo rất tốt, thế nhưng hắn cũng hiểu, sự việc không đơn giản như vậy.

Nếu dựa theo quy củ quan trường, chuyện này Vương Tử Quân không có trách nhiệm, tốt nhất là không cần xen vào. Nếu phát sinh tranh chấp với Hầu Thiên Đông, như vậy sẽ chẳng có chỗ nào tốt với hắn. Nhưng nghĩ đến danh tiếng của công ty xây dựng Bác Minh, trái tim của Vương Tử Quân chợt trầm xuống.

Tuy Vương Tử Quân đến bây giờ vẫn không cho rằng mình là đấng cứu thế, nhưng hắn trọng sinh, hắn càng muốn giữ vững lương tâm. Nếu như mình để mặc một chuyện tốt như vậy phát triển theo hướng nào cũng được, hắn cảm thấy lương tâm của mình khó thể bình an.

Vương Tử Quân khẽ lắc đầu, hắn lại ngồi xuống bàn làm việc, sau đó cầm lấy điện thoại gọi đi.

Đến ngày đấu thầu thì Vương Tử Quân cũng là khách quý đặc biệt, nhưng hắn đứng ở trong hội trường đấu giá phồn hoa, trong lòng thật sự không thể nào vui vẻ cho được. Hắn nhìn Hầu Thiên Đông mặc một bộ tây trang cực đẹp tiến lên đài, hai hàng chân mày chợt cau lại vài phần.

- Tôi xin tuyên bố, công ty cầu đường Bác Minh sẽ hợp tác với huyện Lô Bắc chúng ta để xây dựng tuyến đường nối thông với thành phố An Dịch.

Âm thanh hùng hậu của Hầu Thiên Đông vang lên, ngay sau đó là một tiếng vỗ tay như sấm.

Gương mặt Vương Tử Quân vẫn cười tươi hớn hở, thế nhưng trong lòng là cảm giác khó chịu, tuy hắn đã ngăn cản, thế nhưng sự việc vẫn được tiếp diễn theo từng bước. Lúc này trong lòng hắn thật sự đủ mọi hương vị, giống như chia làm hai phần, nó giống như đang đấu tranh, đang liên tục tranh cãi.

Một âm thanh nói:

- Anh đã làm đúng việc, đã không thẹn với lương tâm, Hầu Thiên Đông dù sao cũng là bí thư huyện ủy, anh không phải là chủ tịch huyện, anh không thể lên tiếng, không thể nói bậy, không thể bày tỏ thái độ một cách phản nghịch. Anh cần phải học tập sự chặt chẽ, đừng quá phô trương, như vậy sẽ rất bất lợi cho con đường phát triển của anh sau này.

Một âm thanh khác lại nói:


- Anh căn bản không gắng sức, một hạng mục công trình lớn như vậy lại giao cho một công ty có điều kiện quá hà khắc, rõ ràng là bản thân không chịu trách nhiệm. Vương Tử Quân, chẳng lẽ anh vì con đường thăng quan của mình mà mở một mắt nhắm một mắt, cho qua và giả dối như vậy sao?

Lúc này hai âm thanh liên tục tranh luận trong đầu Vương Tử Quân, mà giám đốc Cừu Thiên Khôi của công ty Bác Minh cũng đang đi về phía đài chủ tịch, hắn và Hầu Thiên Đông đứng chung một chỗ, trên mặt hai người là nụ cười phơi phới như mùa xuân.

- Cảm tạ các vị lãnh đạo đã cho công ty Bác Minh chúng tôi cơ hội này, tôi đứng đây xin nói rõ ràng, công ty Bác Minh chúng tôi nhất định sẽ thực hiện theo đúng giao ước, đúng với hợp đồng, sẽ hoàn thành công trình theo đúng thời hạn, tuyệt đối không phụ lòng kỳ vọng của bí thư Hầu, chủ tịch Lưu và bí thư Vương...

Vẻ mặt Vương Tử Quân chợt biến đổi khi Cừu Thiên Khôi nói ra tên tuổi của mình, nhưng hắn vẫn lẳng lặng chờ cho đối phương nói hết lời mới bỏ đi.

- Bí thư Vương, các anh làm đấu thầu cũng quá công bằng rồi.

Khi Vương Tử Quân đi đến bên cạnh xe của mình, giám đốc Mục Kinh Ba của tập đoàn Chính Hồng không biết thế nào mà đi đến bên cạnh hắn, trong giọng nói mang theo chút ý nghĩ đùa cợt. Sau khi hắn vứt ra những lời như vậy thì cũng không thèm nhìn Vương Tử Quân, chỉ xoay người đi về phía chiếc xe của mình.

Vẻ mặt Vương Tử Quân chợt trắng bệch, hắn nhìn chiếc xe hơi của Mục Kinh Ba chạy đi xa, trong lòng có chút vùng vẫy, thế là chợt sinh ra quyết đoán.

- Bí thư Vương, anh thế nào lại đi nhanh như vậy, tôi còn muốn mời anh hai ly rượu.

Khi Vương Tử Quân chuẩn bị tiến lên phía trước thì giám đốc Cừu Thiên Khôi của công ty Bác Minh vội vàng chạy theo sau nói.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt tràn đầy nụ cười của Cừu Thiên Khôi, hắn cười nhạt nói:

- Tôi cũng muốn uống hay ly với giám đốc Cừu, thế nhưng trong tay còn nhiều công tác, thôi thì để sau này vậy.

Khi Vương Tử Quân nói thì một chiếc xe Audi màu đen từ xa chạy đến, khi đó vẻ mặt tươi cười của Cừu Thiên Khôi càng thêm sáng lạn, mà vẻ mặt Vương Tử Quân lại có chút quỷ dị.

Vương Tử Quân không xa lạ gì chiếc xe kia, chính là xe của Tần Hồng Cẩm. Khi hắn thấy bộ dạng yểu điệu của nàng từ trong xe đi ra, trong lòng khẽ động, mà Cừu Thiên Khôi cũng tươi cười tiến lên nghênh đón.

- Giám đốc Tần, tôi đã chờ chị khá lâu, tôi báo cáo với chị một tin tức tốt, lần này công ty Bác Minh chúng tôi đã toàn thắng.

Tần Hồng Cẩm mặc một chiếc áo lông màu xanh, bên dưới là một chiếc quần dài màu đen, nàng đứng đó dù là ai thấy cũng phải cảm thán một tiếng, thật sự là giai nhân làm cho tâm hồn con người điên đảo.

Lúc này gương mặt Tần Hồng Cẩm nở nụ cười sáng lạn, nụ cười này giống như hoa mẫu đơn, không những ung dung quý giá, còn cực kỳ chấn động lòng người.

Cừu Thiên Khôi đã kinh doanh nhiều năm, đã từng gặp qua vô số mỹ nhân, thế nhưng lúc này nhìn nụ cười của Tần Hồng Cẩm, trong lòng liên tục rung động. Nếu như không phải nghe nói Tần Hồng Cẩm là cháu của một vị quan lớn, địa vị không nhỏ, hắn đã có quyết tâm lấy nàng làm vợ.

Nhưng lúc này nhìn nụ cười của Tần Hồng Cẩm, Cừu Thiên Khôi cảm thấy rất thỏa mãn, hắn nghĩ đến cảm giác này mà trong lòng chợt lâng lâng.

Nhưng Cừu Thiên Khôi lại không ngờ nụ cười của Tần Hồng Cẩm không phải vì mình, người ta cười vì tình nhân, là Vương Tử Quân, đó là người làm cho nàng nhớ nhung yêu thương không thôi.

- Vậy thì chúc mừng giám đốc Cừu!

Tần Hồng Cẩm nói rồi khẽ nghiêng đầu, nàng trừng mắt thật lớn rất tinh nghịch với Vương Tử Quân, sau đó nở nụ cười.

Cừu Thiên Khôi là một kẻ lão luyện trong thương trường, tuy vừa rồi bị vẻ quyến rũ của Tần Hồng Cẩm thu hút nhưng đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Hắn thấy Tần Hồng Cẩm nhìn về phía Vương Tử Quân thì mỉm cười nói:

- Giám đốc Tần, tôi giới thiệu cho chị, vị này chính là người một tay thúc đẩy hạng mục đường An Lô, là bí thư Vương. Bí thư Vương tuổi còn trẻ, tuy không đi cùng đường với giám đốc Tần, thế nhưng cũng là một vì sao sáng.

Cừu Thiên Khôi nói như vậy làm cho Tần Hồng Cẩm cảm thấy căm tức, ai nói mình không đi cùng đường với Vương Tử Quân, hơn nữa giống như trong lời nói của đối phương có gì đó không đúng.

- Bí thư Vương, vị này chính là giám đốc Tần của tập đoàn Quân Thành, cũng là đối tượng hợp tác của tôi lần này.

Cừu Thiên Khôi khẽ chỉ vào Tần Hồng Cẩm rồi cười nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui