- Chân lão đã thức dậy, đang tâp thể dục trong sân. Tôi đến gọi ngài từ sớm, thế nhưng nghe thư ký nói ngài ngủ rất say, cảm thấy hôm qua ngài đã mỏi mệt, cũng khó có được giấc ngủ tốt, thế nên cũng không gọi ngài. Phương Anh Hồ căn bản tự tiện làm chủ thay cho Sầm Vật Cương, tấ nhiên là vì hắn lo lắng cho lãnh đạo. Sầm Vật Cương nhìn vẻ mặt thản nhiên của Phương Anh Hồ, hắn không khỏi cười nói: - Ôi, bây giờ đã già rồi, hoạt động nhiều cũng mệt mỏi, thời gian không buông tha cho người nào.
Phương Anh Hồ chỉ cười mà không nói, hắn không thích hợp nói ra vài lời khẳng định với Sầm Vật Cương vào lúc này. Vì có vị lãnh đạo nào coi mình đã già? Khi Sầm Vật Cương đứng lên thì Phương Anh Hồ khẽ hỏi: - Chân lão chuẩn bị ăn điểm tâm trong nhà ăn, bí thư ngài có đi qua không?
- Tất nhiên là phải qua, đúng rồi, chủ tịch Vương đang bận rộn gì vậy? Sầm Vật Cương chỉnh lại cổ áo rồi dùng giọng giống như tùy ý hỏi.
- Chủ tịch Vương giống như chuẩn bi quay về, trong tỉnh có không ít chuyện, còn có một tổ công tác xuống kiểm tra khảo sát. Phương Anh Hồ nói đến đây thì lại cười: - Chủ tịch Vương rất bận rộn.
Sầm Vật Cương nghĩ đến tình cảnh Vương Tử Quân đi theo bị người ta lạnh nhạt, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn. Cho đến nay thì Sầm Vật Cương cảm thấy mình là người rộng lượng, thế nhưng bây giờ lão mới chợt phát heinej khi mình nổi giận cũng phải đạt đến mục tiêu: Đó là không thể nào giữ được tâm tư bình tĩnh ôn hòa khi đối diện với Vương Tử Quân.
Chẳng lẽ cũng là vì mình ghen ghét hiền tài sao?
Sầm Vật Cương thầm cảm khái rồi đi ra ngoài cửa, đúng lúc này hắn thấy Sở Hồng Đạo đi ra với bộ dạng cực kỳ chỉn chu, khi thấy Sầm Vật Cương thì Sở Hồng Đạo cũng tiến lên nghênh đón.
Sầm Vật Cương căn bản nhìn rõ năng lực của Sở Hồng Đạo, nhưng lão biết người này bây giờ là rất quan trọng với mình, thế nên rất khách khí với Sở Hồng Đạo.
- Giám đốc Hồng Đạo, hôm qua anh nghỉ ngơi thế nào? Sở Hồng Đạo còn chưa mở miệng thì Sầm Vật Cương đã dùng giọng đầy quan tâm nói.
Sầm Vật Cương nói những lời này làm cho Sở Hồng Đạo cảm thấy rất kích động, hắn há miệng dùng giọng có chút mơ hồ nói: - Tôi ngủ rất ngon, cám ơn bí thư quan tâm.
- Ha ha, nghỉ ngơi tốt mới có thể làm tốt công tác, khi làm việc thì nên kết hợp nghỉ ngơi, nắm chắc tiến độ, tuyệt đối không nên vì công tác mà làm cho sức khỏe của mình bị ảnh hưởng. Sầm Vật Cương căn bản rất thoải mái với biểu hiện của Sở Hồng Đạo, lão khẽ vỗ vỗ lên vai Sở Hồng Đạo rồi dùng giọng quan tâm hỏi.
Khi hai bên đi về phìa nhà ăn, Sở Hồng Đạo chợt nói với Sầm Vật Cương: - Bí thư Sầm, tôi nghe anh Chân nói, Chân lão rất hài lòng với công tác của ngài.
Sầm Vật Cương thầm nghĩ những lời nịnh hót như vậy mà anh có đủ tư cách để nói với tôi sao? Tôi đã cảm nhận được điều này ngay từ thái độ của Chân lão rồi. Chẳng qua biết rõ nhưng lão vẫn vui vẻ tiếp nhận lời nịnh hót của Sở Hồng Đạo.
Sở Hồng Đạo thấy Sầm Vật Cương có phản ứng thì lại khẽ hạ giọng: - Hình như Chân lão không quá quan tâm đến người kia.
"Người kia là ai?" Sở Hồng Đạo không nói nhưng với trí thông minh của Sầm Vật Cương, sao lại không nhìn ra được? Lão nhìn Sở Hồng Đạo đứng bên cạnh mình với bộ dạng thần bí, lão thật sự có vài phần xem thường. Vương Tử Quân là chủ tịch tỉnh Mật Đông, còn chưa đến lượt một người là giám đốc sở như anh chen tay vào. Khó trách Vương Tử Quân chướng mắt với anh, nhìn vào trình độ này của anh thì căn bản nên ở trên vị trí giám đốc sở khoa học công nghệ cả đời, nào có giá trị cầu tiến?
Sầm Vật Cương thầm cảm thấy không ra thể thống gì thế nhưng vẫn dùng giọng không mặn không nhạt nói: - Hồng Đạo, bây giờ là thời điểm quan trọng của anh, có vài lời không thể tùy tiện nói ra khỏi miệng, nắm chắc tâm lý là được.
Sở Hồng Đạo vừa nói xong thì nhanh chóng hối hận. Trong Mật Đông ai cũng biết mối quan hệ giữa bí thư Sầm và chủ tịch Vương là bằng mặt không bằng lòng, quan hệ rất vi diệu. Nhưng người nào khôn khéo cũng không dám nói bậy với bất kỳ một ai trong số đó, nếu không thì căn bản là biến hay thành dở.
Thử nghĩ mà xem, nếu như anh đứng trước mặt bí thư Sầm chỉ trích Vương Tử Quân không ra gì này nọ, không phải đã nói rõ: Anh cũng biết mối quan hệ giữa bí thư Sầm và chủ tịch Vương là không hài hòa, anh đang cố gắng nghĩ biện pháp làm cho một người vui vẻ sao?
Sầm Vật Cương là đại tướng biên cương nên có tu dưỡng của riêng mình, dù có chán ghét Vương Tử Quân như thế nào thì cũng phải lấy đại cục của Mật Đông làm trọng. Lão từng ở trong một hội nghị lên tiếng yêu cầu cán bộ Mật Đông đoàn kết một lòng, xếp tầng xếp lớp mới có thể lèo lái con thuyền mật đông vượt qua sóng to gió lớn đi đến thành công.
Sở Hồng Đạo nghĩ đến đây thì đưa mắt nhìn Sầm Vật Cương, hắn biết vừa rồi câu nịnh hót của mình không ra gì, thế nên bây giờ nhanh chóng tỏ thái độ: - Bí thư, tôi biết rồi, sau này tuyệt đối quản chặt miệng mình.
Nhà ăn không lớn nhưng lắp đặt thiết bị rất ấm áp, khi Sầm Vật Cương và Sở Hồng Đạo đi đến, Chân lão cũng đang cùng mọi người đi đến. Điều làm cho Sầm Vật Cương cảm thấy bất ngờ là Vương Tử Quân cũng đi đến.
Sầm Vật Cương nhìn gương mặt với nụ cười vui vẻ của Vương Tử Quân, lão khẽ gật đầu, sau đó nói một câu thăm hỏi Chân lão, cuối cùng đoàn người ngồi vây quanh Chân lão.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng dọn lên những món ăn sáng thường thấy ở Mật Đông, hương khói bốc lên ngào ngạt làm cho người ta cảm thấy rất muốn ăn. Vương Tử Quân cũng không nói gì nhưng ăn không ít. Khi hắn ăn được một nửa thì nói với Chân lão: - Thủ trưởng, tôi đến để xin nghỉ, phía thành phố Rừng Mật xảy ra không ít chuyện, tôi cần phải nắm chặt thời gian đi xử lý.
- Tử Quân, không phải tôi nói với anh và Vật Cương rồi sao? Hai anh không cần đi theo ông lão tôi làm gì. Tôi bây giờ có chút thời gian rãnh rổi nên về quê thăm thú vài nơi, các anh là lãnh đạo tỉnh Mật Đông, các anh nên chú trọng đến phương diện công tác, cũng không nên để khách lấn chủ. Đi thôi, mau về thôi. Chân lão đặt đũa xuống rồi cười nói.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Tôi và bí thư Sầm cùng đến Linh Long cũng không phải là vì ngài, hai người tôi đều có tư tâm mà thôi.
Hai câu nói này vừa ra khỏi miệng thì gương mặt Sầm Vật Cương chợt biến đổi, thầm nghĩ với trình độ của Vương Tử Quân thì sao lại nói ra những lời kém cỏi như vậy? Ngay cả những lời như vậy cũng có thể nói ra được. Nhưng lời nói sau đó của viên trợ thủ trong tỉnh lại làm cho Sầm Vật Cương tỉnh ngộ, chợt nghe Vương Tử Quân nói: - Chúng tôi luôn chú trọng học tập các vị lãnh đạo thế hệ trước, thế nhưng thường ngày cứ mãi bận rộn công tác...Sự việc là rất nhiều, căn bản không có nhiều thời gian tự học. Bây giờ ngài đến Mật Đông căn bản là một tấm gương lớn, chúng tôi có thể học được nhiều thứ từ ngài. Nói thật, lãnh đạo ngài như một cuốn sách giáo khoa, nếu như không phải có bí thư Sầm đi theo ngài, tôi cũng không muốn quay về.
- Ha ha ha, tiểu tử này thật sự biết nói làm cho một ông lão như tôi cảm thấy vui vẻ. Chân lão cười ha hả rồi nói với Vương Tử Quân: - Được rồi, chúng ta không nói đến phương diện này nữa, sau khi dùng cơm xong thì anh cứ nhanh chóng tiến vào trạng thái công tác của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...