Bí Thư Trùng Sinh

Bữa cơm này có vẻ rất gò bó, thế nhưng chủ yếu là hai vị giáo viên cảm thấy như vậy. Mặc dù Vương Tử Quân biểu hiện cực kỳ bình dị gần gũi, thế nhưng thầy Triệu và cô Tần vẫn cảm thấy khó thể thoải mái được. Đặc biệt là cô Tần, nàng căn bản chưa từng trải qua tình huống này, nàng cảm thấy được dùng cơm với chủ tịch tỉnh giống như đang nằm mơ vậy.

Sau khi ăn uống xong thì Vương Tử Quân cười nói với Triệu Minh Phương:

- Thầy Triệu, ủy ban nhân dân tỉnh cực kỳ giúp đỡ công tác giáo dục ở trường học, nhưng dựa theo tình hình tài chính hiện tai, tỉnh Mật Đông chúng ta còn nhiều phương diện đầu tư chưa đủ vào giáo dục, có lẽ cũng chỉ là trứng chọi đá mà thôi, thế nên ngài làm hiệu trưởng cũng vất vả.

- Không vất vả, cũng không vất vả.

Triệu Minh Phương liên tục khoát tay nói, vẻ mặt rất sáng lạn.

Sau khi đi ra khỏi nhà Vương Tử Quân thì cô Tần và thầy Triệu cũng không dám nói nhiều, mãi đến khi đi ra khỏi khu nhà thường ủy tỉnh ủy thì hai người mới thở dài một hơi.

- Hiệu trưởng Triệu, ngài không phải nói có chuyện cần tìm chủ tịch Vương sao? Tại sao lại không nói?

Cô Tần chần chờ giây lát rồi khẽ hỏi.

- Tôi không dám nói, chuyện này tôi phải nghĩ biện pháp, thật sự không dám làm phiền chủ tịch Vương.

Triệu Minh Phương khoát tay nói:

- Tiểu Tần, cô nên làm tốt công tác của mình, chủ tịch Vương có thể đặt con trai học tập ở trường chúng ta, căn bản giao vào tay chúng ta, rõ ràng là cực kỳ tín nhiệm chúng ta.

Sau khi tiễn chân thầy Triệu và cô Tần thì Vương Tử Quân cũng không thoải mái hơn nhiều. Sau khi tiếp vài cuộc điện thoại, hắn lại phải đón tiếp một vị khách không mời.


Văn Ngư Nhi có vẻ khá hấp tấp, nàng giống như rất uất ức, vừa vào nhà Vương Tử Quân thì tức giận không thôi ngồi trên ghế sa lông phòng khách. Vì Văn Ngư Nhi thường đến nhà chơi nên Mạc Tiểu Bắc có quan hệ khá tốt, khi thấy Văn Ngư Nhi thở phì phò thì nàng không khỏi cười hỏi:

- Tiểu Ngư Nhi, làm sao vậy? Ai làm coh Ngư Nhi tức giận sao?

Văn Ngư Nhi nghe Mạc Tiểu Bắc hỏi như vậy thì cặp mắt đỏ hồng giống như muốn khóc đến nơi, nhưng nhìn thấy Tiểu Bảo Nhi đang chơi đùa bên cạnh thì cố gắng nhẫn nhịn, nuốt nước mắt quay về. Nàng đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi nói:

- Chủ tịch Vương, tôi là một người dân của tỉnh Mật Đông, tôi có quyền lợi phản ánh vấn đề với ngài chứ?

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng nghiêm túc của Văn Ngư Nhi thì không khỏi thuận miệng nói:

- Tiểu Ngư Nhi, có gì cứ từ từ nói, ai dám ức hiếp cô? Sẽ cho chị Tiểu Bắc ra tay xử lý.

Ngư Nhi nhếch miệng lên rồi cuối cùng cũng khóc thành tiếng. Mạc Tiểu Bắc vội vàng tiến lên an ủi, vỗ vỗ lưng Văn Ngư Nhi.

- Chủ tịch Vương, tôi bây giờ không phải là một Tiểu Ngư Nhi người quen của ngài, tôi dùng thân phận của một người dân bình thường phản ánh vấn đề với ngài.

Văn Ngư Nhi kéo căng gương mặt rồi dùng giọng kháng nghị nói.

Văn Ngư Nhi không nghiêm túc thì không sao, lúc này nàng tỏ ra nghiêm túc thì Tiểu Bảo Nhi đang chơi xếp hình ở một góc phòng khách không khỏi cười hì hì. Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc đưa mắt nhìn nhau, thế là cười lên ha hả.

- Chủ tịch Vương, ngài có thái độ phục vụ quần chúng như vậy sao? Tôi căn bản là thật lòng đề xướng vấn đề với ngài, thế nên mong ngài có tác phong công tác cho phù hợp.

Văn Ngư Nhi đã khóc đến mức khá khổ sở, khi thấy Vương Tử Quân cười lớn thì không khỏi càng khóc lớn hơn.

Vương Tử Quân nhìn Văn Ngư Nhi khóc không thành tiếng mà có chút hoảng sợ, hắn tranh thủ khuyên nhủ:

- Được rồi, được rồi, Tiểu Ngư Nhi, có gì thì cứ nói, tôi nhất định sẽ ép người ức hiếp Ngư Nhi phải từ chức, cô chịu không?

- Chủ tịch Vương, tôi không nói đùa với ngài. Bây giờ tôi dùng danh phận của một công dân bình thường phản ánh vấn đề với ngài, ngài không thể không quan tâm được.

Văn Ngư Nhi nói rồi chợt đứng lên, nàng cầm một cái chén trên bàn cơm lên rồi rót nước vào uống ừng ực.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng không có chút quan tâm của Văn Ngư Nhi, hắn không khỏi lắc đầu nói:

- Được rồi, chủ tịch Vương bây giờ đang tiếp thu ý kiến của quần chúng Tiểu Ngư Nhi đến chơi đây.

Khi thấy Vương Tử Quân chịu thua thì Văn Ngư Nhi càng có khí thế, nàng lớn tiếng nói với Vương Tử Quân:


- Chủ tịch Vương, lần này ủy ban nhân dân tỉnh tuyển chọn nhân viên công tác có phải là theo nguyên tắc công khai minh bạch hay không?

- Đúng vậy, thế nào, Tiểu Ngư Nhi có người quen nào nhận lấy đãi ngộ không công chính ở phương diện này sao?

Gương mặt lãnh đạm của Vương Tử Quân chợt trở nên có chút nghiêm túc.

Vương Tử Quân căn bản yêu cầu rất nghiêm với phương diện tuyển chọn cán bộ, hắn biết rõ Văn Ngư Nhi tuy tùy tiện nhưng cũng không phải người không biết nặng nhẹ, bây giờ mạo hiểm chạy đến rõ ràng là có chuyện.

- Khôn phải người quen, mà là chính tôi. Chủ tịch Vương, tôi cũng tham gia tuyển chọn nhân viên cho văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, với năng lực của tôi thì thi viết và phỏng vấn đều ở vị trí đầu tiên, dựa vào cái gì lại không vượt qua ở phương diện thẩm tra chính trị? Ngài nói cho tôi xem, có phải tôi có điều gì không phù hợp để rồi bị loại ở trình tự thẩm tra chính trị hay không?

Văn Ngư Nhi càng nói càng tức giận, hai mắt đẫm lệ:

- Lần trước nội dung ghi danh cũng không nói là cần đảng viên, thế nhưng bây giờ lại lấy điều kiện này làm khó tôi, ngài cảm thấy như vậy có đúng không?

Vương Tử Quân lúc này có vài phần đau đầu, hắn nhìn bộ dạng nổi giận đùng đùng của Văn Ngư Nhi, thế là cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy. Hắn cười khẽ một tiếng rồi nói với Văn Ngư Nhi:

- Ngư Nhi, lần này tham gia tuyển chọn thì bí thư Văn có ý kiến gì không?

- Tôi đã trưởng thành rồi, tôi cần phải báo cáo với bí thư Văn sao? Tôi cũng không phải tượng gỗ để bố mẹ tùy ý đặt đâu cũng được.

Văn Ngư Nhi nói đến đây thì lại chuyển chủ đề sang phương diện tuyển chọn nhân viên:

- Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy đãi ngộ như vậy với mình là không công chính, nếu như ngài không nói rõ ràng, tôi sẽ đến phản ánh vấn đề với phòng văn thư.

Vương Tử Quân thấy Văn Ngư Nhi không nói với Văn Thành Đồ, hắn thầm hiểu có chuyện gì xảy ra, thế là dùng giọng dàn xếp ổn thỏa nói:

- Được rồi, được rồi, cô đừng khóc nữa, Tiểu Ngư Nhi, chuyện này tôi sẽ tìm hiểu giúp cô.


- Không được, thái độ của anh không đủ đoan chính, bây giờ tôi là một quần chúng bình thường, nào có vị lãnh đạo nào qua loa cho xong, đuổi quần chúng đến kêu oan như vậy được?

Văn Ngư Nhi hừ một tiếng rồi ưỡn ngực nói:

- Tôi là một quần chúng, tôi có quyền lợi nói với anh như vậy.

Lời nói của Văn Ngư Nhi thật sự làm cho Vương Tử Quân dở khóc dở cười, thế nhưng lúc này hắn cũng không muốn chọc giận một cô gái kiên cường như vậy, hắn chỉ có thể cười nói:

- Được, được, được rồi, tôi nhất định sẽ cho cô một câu trả lời công chính.

Vương Tử Quân tiễn chân Văn Ngư Nhi rồi vuốt trán nói:

- Nha đầu này quá càn quấy, anh cảm thấy bí thư Văn có lẽ cũng đang rất nhức đầu.

Mạc Tiểu Bắc cười cười nói:

- Tiểu Ngư Nhi đến tìm anh vì chuyện này, em cảm thấy có lẽ là vì bí thư Văn ở bên kia, nếu không thì cô nàng sẽ không bỏ gần mà tìm xa như vậy.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cũng hiểu được tâm tư sốt ruột vì con gái cưng của Văn Thành Đồ.

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui