Bí Thư Trùng Sinh

Mã Ngọc Hải biết rõ đám bạn của mình kiêng kỵ điều gì, có câu súng bắn chim đầu đàn, người nào đi đầu cũng sẽ bị xử lý. Vì điều này mà đám người kia khư khư giữ mình, được chăng hay chớ, đúng là quá ngốc.

- Anh Tả, anh nói ý nghĩ của mình đi. Vương Tử Quân cũng không để cho Mã Ngọc Hải chờ đợi lâu, hắn nhìn phó thư ký trưởng Tả Minh Quý nổi tiếng thành thật hỏi.

Tả Minh Quý lúc này thật sự khó xử, hắn căn bản không ngờ tới phương diện nhân sự nói đơn giản thì đơn giản mà phức tạp thì lại phức tạp như vậy, vì sao có thể tìm lãnh đạo nói lý lẽ để giải quyết vấn đề được?

Vì vậy Tả Minh Quý không muốn đến, nhưng Mã Ngọc Hải lại lôi kéo, hơn nữa người khác cũng không muốn hắn nửa đường bỏ cuộc, thế nên cũng phải đi theo. Lúc này hắn rơi vào tình huống khó xử dưới ánh mắt của Vương Tử Quân.

Khi Vương Tử Quân mở miệng hỏi hắn, hắn cắn răng nói: - Chủ tịch Vương, tôi...Tôi nghe lời ngài.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng khó xử của Tả Minh Quý, biết rõ đây là người thành thật, hắn cũng không muốn làm cho người này tiếp tục khó xử, thế là nhìn qua những người khác.

Dưới ánh mắt của Vương Tử Quân thì vài vị phó thư ký trưởng đều cúi đầu, có thể nói khi Vương Tử Quân nhìn đến thì ai cũng hận không thể chui vào trong đất.


Trương Tề Bảo nhìn đám người bên kia như những con mèo nhỏ ngoan ngoãn trước mặt Vương Tử Quân, thế là hắn không khỏi cảm thấy hâm mộ. Nhờ uy tín của Vương Tử Quân mà hắn ngồi trên vị trí thư ký trưởng, thế nhưng hắn biết rõ có vài người trong nhóm phó thư ký trưởng không phục, đặc biệt là Mã Ngọc Hải. Mặc dù người kia trước nay chưa từng kéo dãn sắp xếp công tác của mình, thế nhưng vẫn là người bằng mặt không bằng lòng.

Người kia không thiếu lần lên tiếng khi Trương Tề Bảo sắp xếp công tác, bây giờ thấy đối phương tỏ ra kinh ngạc khi nhìn Vương Tử Quân, hắn không khỏi có vài phần hưng phấn.

Thầm nghĩ chỉ cần mình có được một nửa uy thế như của chủ tịch Vương thì quá đủ rồi.

Trương Tề Bảo biết rõ muốn áp chế được đám thư ký trưởng già cả xảo quyệt này ngoài chức vụ của Vương Tử Quân, càng là vì uy tín của Vương Tử Quân trong hai năm qua ở khu văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh. Năm xưa dù là chủ tịch Đường có vỗ bàn nổi giận thì hững người kia biểu hiện như không lên tiếng, thế nhưng thật ra thì trong lòng lại không quá e ngại.

Lúc này Vương Tử Quân chỉ cần đưa mắt là có thể áp chế bọn họ, điều này nói rõ vị trí của chủ tịch Vương trong tỉnh là như thế nào.

- Được rồi, tôi hiểu rõ ý nghĩ của các anh, thế nhưng các anh đều là các cán bộ lão thành công tác lâu năm, căn bản phải biết nguyên tắc của tổ chức. Tổ chức tất nhiên sẽ suy xét đến công tác của các anh, nhiệm vụ hiện tại của các anh làm cố gắng làm tốt công tác của mình, không phải là nghi thần nghi quỷ. Vương Tử Quân thu hồi ánh mắt rồi dùng giọng điệu nghiêm túc nói.

Phòng làm việc của Vương Tử Quân chợt lạnh ngắt như tờ, ánh mắt đám thư ký trưởng đều nhìn về phía Mã Ngọc Hải.

Mã Ngọc Hải có thể cảm giác được những ánh mắt này, nếu như nói trước kia hắn còn có thể cảm thấy rất uy tín khi là nơi tập trung ánh mắt của mọi người, bây giờ hắn lại càng thầm chửi ầm lên. Các anh làm gì vậy? Sao các anh không nói lời nào? Bây giờ chủ tịch Vương chỉ cần mở miệng thì các anh nhìn về phía tôi, đây không phải nói rõ tôi là người chủ mưu sao?

"Đúng là một đám tiểu nhân!" Nhưng Mã Ngọc Hải chỉ có thể cất giấu lời này trong lòng, ngoài mặt hắn vẫn nở nụ cười sáng lạn, với Vương Tử Quân thì căn bản không thể không nhìn rõ tâm tư của hắn.

Cửa phòng được mở ra, Hà Kiến Chương đi vào, khi thấy nhiều người trong phòng thì hắn cười ha hả nói: - Chủ tịch Vương, ngài đang họp sao? Đã xong chưa, tôi còn có vài công tác cần báo cáo với ngài.


Hà Kiến Chương quá lão luyện làm cho Trương Tề Bảo cảm thấy mặc cảm. Hắn biết rõ Hà Kiến Chương tuyệt đối không thể không biết đám phó thư ký trưởng kia đến tìm Vương Tử Quân là vì vấn đề gì, thế nhưng lúc này lại có thể dùng giọng mây trôi nước chảy nói là mình tìm Vương Tử Quân để báo cáo công tác, vừa hóa giải sự việc hiện tại, vừa có thể lấy cớ cho chủ tịch Vương đuổi đám người này đi ra.

- Đã xong rồi, chúng tôi đã báo cáo xong rồi. Mã Ngọc Hải cũng biết đây là cơ hội tốt, hắn vội vàng đứng lên trầm giọng nói.

Mã Ngọc Hải đứng lên thì những người khác không phải kẻ ngũ, chỉ sau nháy mắt đã đứng cả lên.

Vương Tử Quân nhìn nhóm người cấp dưới mà không khỏi có vài phần thông cả, hắn đứng lên khỏi ghế rồi trầm giọng nói: - Được rồi, các anh quay về làm tốt công tác, các anh đã cống hiến cho văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh lâu năm, tôi căn bản nhìn thấy rõ ràng, tổ chức cũng không bạc đãi các anh.

Nhóm người Mã Ngọc Hải nghe nói như vậy thì tỏ ra vui mừng, ai cũng rời đi với bộ dạng khấp khởi. Nhưng chỉ ngay sau đó thì phòng làm việc của Vương Tử Quân đã yên tĩnh trở lại.

- Chủ tịch Vương, tôi không làm tốt công tác thế nên mới xuất hiện tình huống này, tôi đề nghị nên tiến hành xử ý thật nghiêm. Hà Kiến Chương vốn đang cười chợt trở nên cực kỳ nghiêm túc.

Vương Tử Quân khoát tay áo với Hà Kiến Chương: - Bọn họ cũng là vì tương lai của mình, anh cũng không thể cho ra yêu cầu quá nghiêm với bọn họ được.

Trương Tề Bảo nghe lời nói của hai vị lãnh đạo, hắn thầm thở dài một hơi, dù sao thì chuyện này xảy ra và hắn là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh nên khó thể thoát khỏi liên quan. Bây giờ Vương Tử Quân không truy cứu nhóm người kia, thế nên hắn là thư ký trưởng cũng thoát được một kiếp.


- Chủ tịch Vương, bây giờ tin tức về nhiệm kỳ mới đã được truyền đi khắp tỉnh, có không ít người ngồi không yên, bọn họ liên tục tụ tập về thành phố Rừng Mật. Hà Kiến Chương ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân rồi dùng giọng trầm thấp nói.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi nói: - Chuyện này không thể tránh được, thế nhưng bầu không khí này cần phải xử lý.

Hai người nói xong thì rơi vào trầm mặc, hai người biết rõ sở dĩ xuất hiện tình huống này không thể không liên quan đến phương án mà Sầm Vật Cương đang thúc đẩy. Một lúc lâu sau Hà Kiến Chương mới nói: - Uông Thanh Minh này thật sự làm việc thiếu suy xét, anh ấy cũng không nên nghĩ cho kỹ càng ở phương diện này.

- Ừ! Vương Tử Quân gật đầu nói: - Chủ tịch Hà, không nói đến phương diện này nữa, bây giờ đã đến mùa lũ, anh nên nắm chặt công tác phòng lũ, nên mở hội nghị gì thì không thể buông tha, nên quán triệt nội dung gì thì phải làm cho nhanh mạnh, căn bản không thể qua loa.

- Mong chủ tịch yên tâm, tôi gần đây đặt hết tinh lực lên phương diện này. Nhưng theo dự báo của đài khí tượng, nửa tháng này tỉnh chúng ta sẽ không có đợt mưa nào lớn. Hà Kiến Chương thấy Vương Tử Quân nói đến những chuyện khác thì tâm tình cũng thả lỏng hơn. Hắn cũng cảm thấy đau đầu ở sự kiện nhiệm kỳ mới lần này, lúc này càng không muốn nhắc đến với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân gật đầu rồi nói: - Không có mưa lớn thì tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui