Bí Thư Trùng Sinh

Nhưng Lý Chinh Siêu dù sao cũng là người nhiều năm công tác, hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh cho mình. Hắn cười cười với Sầm Vật Cương: - Mong bí thư Sầm cứ yên tâm, chúng tôi chuẩn bị tăng cường giám sát, cũng chuẩn bị áp dụng quy chế truy cứu sâu rộng, nhất định sẽ ngăn chặn những chuyện thế này ở quy mô lớn.

- Vậy thì tốt rồi, nên quản người cho thật tốt. Sầm Vật Cương cười cười rồi chuyển chủ đề sang phương diện khác. Lúc này bầu không khí trong phòng càng thêm thoải mái hơn.

Lý Chinh Siêu từ trong cục công an đi về nhà mà không khỏi cảm thấy tâm ý rối loạn, dù hắn có cố gắng thế nào cũng khó bình tĩnh lại được. Lúc này lời nói của Sầm Vật Cương vẫn còn vang vọng trong đầu, tuy lời nói kia có vài phần tùy tiện nhưng hắn lại hiểu rất rõ nội dung của nó.

"Chẳng lẽ công tác của mình có sơ hở gì sao?" Lý Chinh Siêu thầm nghĩ như vậy, hắn chợt lắc đầu. Với kinh nghiệm công tác lâu năm, hắn biết rõ mặc dù có vài chỗ không hay thế nhưng hắn có thể giới hạn thấp nhất, xưa nay hắn chưa từng động vào chuyện gì có mang tính nguyên tắc.

- Anh Lý, anh đã về rồi. Lý Chinh Siêu vừa tiến vào trong nhà thì vợ đi ra nghênh đón, nhưng khi hắn đi đến phòng khách, chợt thấy có người ngồi đó. Người kia thấy Lý Chinh Siêu đi vào thì không khỏi đứng thẳng người lên.

- Chào bí thư Lý, anh mới về đấy à! Người kia thấy Lý Chinh Siêu thì cười hì hì nói.


Lý Chinh Siêu không xa lạ gì người này, đây là vị thư ký trưởng của hắn năm xưa khi còn là bí thư thị ủy, hiện tại là trưởng phòng tổ chức thành phố Tử Quang. Lần này người ta đến tìm mình làm gì, Lý Chinh Siêu không cần nghĩ cũng biết.

Tuy Lý Chinh Siêu căn bản không thích điều này, thế nhưng hắn cũng không cho ra biểu hiện quá nghiêm túc. Vì vậy hắn đặt quần áo lên giá đỡ rồi khẽ hỏi: - Chấn Quốc, cậu đến khi nào vậy?

- Bí thư Lý, tôi cũng vừa mới đến thôi. Hoa Chấn Quốc xoa xoa bàn tay rồi cười nói.

- Cậu ngồi đi, chuyện con cái thế nào rồi? Tôi nghe nói đã lên đại học rồi có phải không? Sau khi ngồi xuống ghế sa lông trong phòng khách thì Lý Chinh Siêu dùng giọng ôn hòa nói với Hoa Chấn Quốc.

Hoa Chấn Quốc nghe thấy Lý Chinh Siêu nhắc đến con mình thì thả lỏng hơn vài phần: - Bây giờ đã học năm hai, đứa bé này đã hơn hai mươi tuổi rồi nhưng ngày nào cũng làm cho mẹ nó lo lắng.

- Hì hì, hai mươi vẫn là trẻ nhỏ mà thôi. Lý Chinh Siêu nói rồi sờ lên mặt mình: - Tôi nhớ năm xưa khi tiểu tử kia học cấp hai thì rất bướng bỉnh, nghe nói vì việc yêu thương mà giáo viên chủ nhiệm đã báo cáo cho phụ huynh được biết.


Hoa Chấn Quốc nghe lãnh đạo nói đến chuyện xưa thì không khỏi càng thêm vui vẻ, hắn cũng mở miệng góp vui: - Cũng không phải là chuyện gì quá to tát, năm xưa khi tôi đi đến trường của nó thì cảm thấy đỏ mặt, thầm nghĩ tiểu tử kia mới bao nhiêu tuổi mà đã giở trò như vậy? Nhưng thời đại bây giờ thì khác, mẹ nó ngóng trông con trai tìm bạn gái từng ngày để kết hôn sau khi tốt nghiệp, tôi và mẹ nó cảm thấy năm hai đại học có người yêu cũng không có vấn đề, thế nhưng bây giờ nó lại không vội như xưa.

Hoa Chấn Quốc nói làm cho Lý Chinh Siêu không khỏi cười lớn, vợ của Lý Chinh Siêu ngồi bên cạnh cũng cười nói: - Bây giờ con trẻ cũng làm cho người ta cảm thấy rất lo lắng, nhưng con của anh còn chưa tốt nghiệp đại học, cũng không cần quá gấp.

Sau khi nói vài câu liên quan đến con cái thì bầu không khí trong nhà rất thoải mái. Lý Chinh Siêu mệt mỏi một ngày cũng không muốn đi vòng quanh, hắn nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Hoa Chấn Quốc, thế là không khỏi thở dài mở miệng phá vỡ bầu không khí lúng túng: - Bây giờ anh đến đây có phải là vì chuyện nhiệm kỳ mới hay không?

- Lãnh đạo, tôi...Tôi biết rõ bây giờ đến quấy rầy ngài là không phù hợp, thế nhưng tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Hoa Chấn Quốc nói rồi gương mặt có vài phần kích động: - Lão lãnh đạo, những năm qua tôi công tác ở phòng tổ chức mặc dù không thể dựng nên nghiệp lớn thế nhưng có kết giao được với vài người bạn, tôi nghe nói lần này hình như tôi sẽ bị điều chỉnh.

Lý Chinh Siêu căn bản còn chưa có thông tin này, những gì được nhận phần lớn khá chung chung, căn bản không rõ ràng hướng đi của từng người. Nhưng bây giờ Hoa Chấn Quốc chạy đến kể khổ với mình, điều này nói rõ độ tin cậy của nó là rất cao.


- Anh nghe nói mình phải đi đâu? Lý Chinh Siêu trầm ngâm giây lát rồi khẽ hỏi Hoa Chấn Quốc.

- Lão lãnh đạo, tôi nghe nói hình như lần này sẽ phải tiến lên làm phó chủ nhiệm văn phòng của đài truyền hình tỉnh. Hoa Chấn Quốc nói đến đây thì trầm giọng nói: - Lão lãnh đạo, tuy những năm qua tôi không làm ra thành tích gì lớn, thế nhưng lại công tác cẩn trọng, cũng không có sai lầm gì, tôi cũng không ngờ bây giờ mình lại trực tiếp bị điều chỉnh như vậy.

Hoa Chấn Quốc là người làm công tác tổ chức nhiều năm, hắn căn bản không tin mình bị điều động như vậy. Lúc này Lý Chinh Siêu cũng căn bản không tin, thực thế thì Hoa Chấn Quốc nói như vậy đã bày tỏ cảm giác quá không phục.

Hoa Chấn Quốc không phục thì phải đến tìm mình, dù sao trong mắt người khác thì mình cũng là lãnh đạo cũ của Hoa Chấn Quốc, hơn nữa còn là thường ủy tỉnh ủy, bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy, căn bản vẫn là người có thể xuất lực.

Lý Chinh Siêu thầm suy đoán tâm tình của Hoa Chấn Quốc, hắn thở dài một hơi. Sau đó hắn nhìn ánh mắt chờ mong của Hoa Chấn Quốc, hắn trầm ngâm giây lát rồi chậm rãi nói: - Chấn Quốc, phòng tổ chức bên kia mới cho ra ý kiến sơ bộ, chấp hành thế nào còn phải chờ thêm một thời gian nữa, anh đừng nên quá gấp gáp.

- Lão lãnh đạo, bây giờ tin tức được truyền đi khắp thành phố, tôi cảm thấy bây giờ lời nói của mình không còn bất kỳ lực lượng gì nữa. Hoa Chấn Quốc trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng trịnh trọng nói với Lý Chinh Siêu.

Lý Chinh Siêu căn bản có chút bực mình, rốt cuộc thì thủ hạ của mình vẫn chưa trưởng thành chính trị. Lúc này chỉ có chút gió thổi cỏ lay mà anh bên kia đã không khống chế được cục diện rồi sao? Điều này nói rõ cái gì? Anh là người chỉ biết lợi thế, chỉ sợ còn có một sự thật khác, đó là anh còn không có năng lực mạnh mẽ để khống chế toàn cục.


Lý Chinh Siêu thầm nghĩ như vậy nhưng vẫn mở miệng trấn an: - Tôi đã biết chuyện của anh rồi, bây giờ điều anh cần phải làm là cố gắng thực hiện công tác, còn phương diện điều chỉnh nhân sự, đây cũng không phải phương diện anh có thể quan tâm. Được rồi anh uống trà rồi đến từ đâu thì về đấy, tôi cho anh biết, anh không được qua đêm trên tỉnh.

Chưa nói đến vị trí của Lý Chinh Siêu vào lúc này, bây giờ giọng nói của Lý Chinh Siêu vẫn còn dư âm uy nghiêm năm xưa, thế cho nên cũng có thể làm cho thủ hạ phải sợ hãi. Hắn bày ra gương mặt lạnh lẽo làm cho Hoa Chấn Quốc chẳng những không cảm thấy mất hứng, cảm giác bất an trong người cũng giảm đi khá nhiều.

Dù sao đây cũng là lãnh đạo cũ của Hoa Chấn Quốc, người này càng nghiêm túc thì càng có ý nghĩ bảo vệ mình.

- Bí thư Lý, tôi đi đây, ngài cứ yên tâm. Hoa Chấn Quốc uống thêm một hớp trà rồi thành thật đi ra ngoài cửa. Tuy vừa rồi Lý Chinh Siêu phê bình thủ hạ thế nhưng bây giờ vẫn tiễn chân Hoa Chấn Quốc ra ngoài. Khi hắn chuẩn bị dừng lại, lúc này Hoa Chấn Quốc chợt nói: - Lão lãnh đạo, ngài cảm thấy lần này hy vọng của chủ tịch Vương có lớn không?

Lý Chinh Siêu vốn bày ra gương mặt có nụ cười vui vẻ chợt trở nên nghiêm túc, hắn khoát tay với Hoa Chấn Quốc: - Anh đang nghĩ gì vậy? Không nên nghĩ thì đừng quản, nhìn vào mảnh ruộng nhà mình, làm tốt công tác của mình, nhìn vào người ta làm gì?

Hoa Chấn Quốc đi nhưng gương mặt của Lý Chinh Siêu lại càng thêm nghiêm túc. Hắn thầm nghĩ đến câu nói của Hoa Chấn Quốc trước khi đi, lúc này hy vọng của chủ tịch Vương thật sự là không lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui