Khi hai vợ chồng Vương Tử Quân đang thảo luận về Lý Đại Vi, lúc này hai vợ chồng Lý Đại Vi đã đi ra cổng khu nhà thường ủy tỉnh ủy. Trần Đông Mai không khỏi dùng giọng oán hận nói: - Anh nhìn mình đi, có cơ hội tốt như vậy, đúng lúc chủ tịch Vương về nhà, anh lại không biểu hiện một chút sao? Đúng là quá ngốc nghếch rồi.
Lý Đại Vi cũng thật sự rất hối hận, hắn nhìn thoáng qua bảo vệ nơi cổng khu nhà thường ủy tỉnh ủy, hắn tranh thủ kéo tay vợ mình: - Được rồi, đây không phải là nhà mình, có gì hai ta về nhà hãy nói.
- Hừ, anh nói xem, khi nào thì anh mới thay đổi thói quen xấu của mình? Nếu như anh có được một nửa bản lĩnh như của chủ tịch Vương, tôi cũng không cần phải chạy tới chạy lui cầu cạnh người ta với anh. Trần Đông Mai tuy hạ thấp âm thanh xuống một chút nhưng vẫn có vài phần ai oán.
Lý Đại Vi mặc dù mất kiên nhẫn nhưng cũng biết vợ mình nói sự thật, hắn thở dài nói: - Tôi thật sự không có được một nửa bản lĩnh như của chủ tịch Vương, vì những người như chủ tịch Vương căn bản là không thể học theo được.
- Được rồi, không nói về phương diện này nữa, lúc này phó giám đốc Triệu của đơn vị các anh sắp về hưu, vị trí phó giám đốc để trống, anh nhất định phải dốc hết sức tiến lên nắm bắt. Em nghĩ đến cô vợ ở Ngưu gia mà thật sự rất không thoải mái. Trần Đông Mai nói đến cô vợ kia mà bày ra hình tượng cực kỳ oán hận.
Lý Đại Vi biết rõ vợ mình có chút khúc mắc với vợ của chủ nhiệm văn phòng sở xây dựng Ngưu Đích Lộ. Tuy hắn và Ngưu Đích Lộ đều là cán bộ trung tầng ở sở xây dựng, thế nhưng đãi ngộ giữa hai người là trên trời và dưới đất, tất nhiên hắn là người ở dưới đất.
Ngưu Đích Lộ là chủ nhiệm văn phòng sở xây dựng, người này không những nắm tài nguyên của sở, còn được lãnh đạo sở sủng ái, cấp bậc bằng mình nhưn thực quyền và lợi ích là khác xa.
Chồng quý vợ vinh, vợ của Ngưu Đích Lộ cực kỳ hòa ái với các vị giám đốc sở, thế nhưng đối với các nhân viên khác thì mắt cao hơn đầu. Vợ của Lý Đại Vi cũng là một người mạnh mẽ, thế cho nên hai người bọn họ bề ngoài thì hòa hợp êm ấm, trong lòng lại không ai phục ai, đều cực kỳ cá tính.
Nếu không phải vì như vậy thì chỉ sợ vợ mình cũng không nhanh chóng đưa mình đến nhà của chủ tịch Vương vào lúc này.
- Anh nói xem chủ tịch Vương có thành toàn cho chúng ta không? Trần Đông Mai đi thêm một đoạn đường rồi khẽ hỏi.
- Điều này...Nếu như anh ấy ra tay, như vậy sẽ thành công. Lý Đại Vi trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng khẳng định nói.
Trần Đông Mai do dự giây lát rồi nói: - Nhưng tôi có nghe nói quá trình điều chỉnh cán bộ trong nhiệm kỳ mới lần này thì chủ tịch Vương căn bản không có mấy quyền lên tiếng. Phòng tổ chức tỉnh ủy là đơn vị định ra phương án, chỉ cần là người của chủ tịch Vương thì không có được vị trí nào tốt.
Lý Đại Vi cau mày rồi nói: - Em nghe ai nói bậy bạ như vậy thế?
- Em nghe vài chị em trong công đoàn tỉnh nói như vậy, người ta có chồng công tác trong phòng tổ chức. Nếu như thật sự là như vậy, chúng ta đi đến gặp mặt chủ tịch Vương, chỉ sợ sẽ có ảnh hưởng đến công tác của anh. Trần Đông Mai nói đến đây thì tỏ ra có chút lo lắng.
Lý Đại Vi trầm ngâm giây lát rồi nói: - Phòng tổ chức đã cho ra phương án sơ bộ, thế nhưng nếu muốn điều chỉnh ở nhiệm kỳ mới còn phải thông qua hội nghị thường ủy, annh cảm thấy điều này khó thể khẳng định được, phải chờ đến khi đó mới có thể nói được.
Trần Đông Mai căn bản không quan tâm đến lời nói của chồng mình, nàng dùng giọng bất mãn nói: - Em chỉ nói đến chuyện của chúng ta, anh quản rộng như vậy làm gì?
- Chúng ta thì làm sao? Em cảm thấy chúng ta ngoài việc chờ vào lời nói của chủ tịch Vương, chúng ta còn có đường nào khác sao? Lý Đại Vi nhìn bộ dạng bất mãn của vợ thì không khỏi dùng giọng thật lòng nói.
Trần Đông Mai nhíu mũi xem như tán thành lời nói của chồng.
- Hy vọng những tin đồn kia là giả, chủ tịch Vương làm nhiều chuyện tốt cho tỉnh Mật Đông, sao lại không có quyền lên tiếng cho được? Trần Đông Mai kéo tay chồng ròi nói tiếp: - Sau này em sẽ cố gắng làm tốt công tác phục vụ cho giám đốc Mạc, tranh thủ để chị ấy giúp đỡ nói vài lời.
- Vương Mập, mau đi lấy củi đi. Chị nói cho em biết, chút củi em vừa lấy được không đủ để nhóm lên chứ đừng nói là nướng, mau đi đi, chị chờ em tìm cho đủ nguyên liệu. Văn Ngư Nhi mặc một bộ trang phục bình thường càng thêm yêu kiều, nàng lớn tiếng nói với Tiểu Bảo Nhi.
Vì hai bên có nhiều tiếp xúc nên Tiểu Bảo Nhi hầu như biến thành đồng bọn tốt nhất của Văn Ngư Nhi. Mặc dù Tiểu Bảo Nhi không quá béo thế nhưng gương mặt lại mập mạp, theo lời của Văn Ngư Nhi thì có thể vặn ra nước, vui đùa rất sướng. Thế nhưng Tiểu Bảo Nhi mặc kệ, kết quả là Văn Ngư Nhi gọi Tiểu Bảo Nhi là Vương Béo.
Lúc này đi ra ngoài làm món nướng là đề nghị của Văn Ngư Nhi, tối cuối tuần Văn Ngư Nhi đặc biệt đến nhà Vương Tử Quân làm công tác tư tưởng, không những miêu tả sinh động cho Tiểu Bảo Nhi biết món nướng ngon ngọt như thế nào, hơn nữa còn nhấn mạnh với Mạc Tiểu Bắc về phương diện cho con cái tiếp cận với thiên nhiên, như vậy mới có lợi.
Hơn nữa Văn Ngư Nhi còn tiến hành thêm một bước giáo dục chủ tịch Vương không nên quá vội vàng công tác, còn phải rút thời gian vui chơi với con. Những lời nói này của nàng không biết học được từ nơi nào, kết quả là một Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc không có tâm tư không thể không tiếp nhận sắp xếp như vậy, bọn họ đi ra ngoài ngoại ô thành phố để làm một buổi dã ngoại.
Vì Văn Ngư Nhi là người đề nghị thế nên nàng căn bản có sự chuẩn bị, chẳng qua là quên đem theo than củi, thế là nàng nhanh chóng để cho Tiểu Bảo Nhi đi tìm củi.
Bây giờ là mùa cây cối sinh trưởng tươi tốt, cũng không còn nhiều nhành cây khô cho Tiểu Bảo Nhi nhặt mang về, thế nên khổ cực một lúc lâu mà chỉ được một chút mà thôi.
Tiểu Bảo Nhi đối diện với bộ dạng giương nanh múa vuốt của Văn Ngư Nhi cũng không sợ hãi, nàng ưỡn cao bộ ngực nói với Văn Ngư Nhi: - Chị Ngư Nhi, nơi đây không có nhiều nhành cây khô, anh hùng bây giờ lại bị làm khó vì vài cây củi. Em nói cho chị biết, trước khi đi em đã nói nên mang theo củi, nhưng chị không chịu, bây giờ lại oán trách em.
- Hừ, tên mập này, có phải một ngày không đánh thì không chịu vâng lời hay không? Chị nói cho em biết, nếu em không nhặt củi, hôm nay chúng ta không có món cánh gà nướng. Văn Ngư Nhi biết rõ tính cách của Tiểu Bảo Nhi, vì vậy nhanh chóng ném ra đòn sát thủ của mình.
Vương Tử Quân cười ha hả nhìn những gì đang diễn ra, khi hai người cải vã nhau thì hắn mới nói với Văn Thành Đồ ở bên cạnh: - Bí thư Văn, hai nhân lực lao động chủ yếu đang náo loạn, hai người chúng ta cũng đừng nhàn rỗi nửa, cũng nên hoạt động một chút, nếu không lát nữa bọn họ sẽ quay sang chúng ta mất.
- Chủ tịch Vương nói đúng, nha đầu kia bây giờ chưa nắm bắt được ai, hai người chúng ta nhanh tay lên thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...