Trước khi Vương Tử Quân đến tỉnh Mật Đông thì Uông Thanh Minh căn bản không xem Trương Tề Bảo ra gì. Trong ủy ban nhân dân tỉnh có nhiều người là phó thư ký trưởng, hắn cần gì phải quan tâm đến Trương Tề Bảo? Nhưng xưa không bằng nay, bây giờ phó thư ký trưởng Trương Tề Bảo đã là thư ký trưởng, tuy không thể nào là một thường ủy tỉnh ủy như Phương Anh Hồ, thế nhưng cũng không phải không quan trọng.
Uông Thanh Minh bắt tay Trương Tề Bảo rồi cười nói: - Tôi đến văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh để báo cáo công tác, bây giờ chủ tịch có thời gian rảnh không?
Trương Tề Bảo căn bản tìm ra được hương vị trong lời nói của Uông Thanh Minh, hắn cười ha hả che giấu sự xấu hổ của mình, sau đó nhanh chóng nói: - Trưởng phòng Uông, chủ tịch đang thương lượng cùng với chủ tịch Trương, có lẽ là sắp xong rồi, nếu không thì tôi đi cùng ngài nhé?
- Thư ký trưởng Trương, ngài cứ bận rộn công tác của mình, tôi biết rõ phòng làm việc của chủ tịch ở nơi nào. Uông Thanh Minh khoát tay áo với Trương Tề Bảo, tỏ ý không cần phải cùng đi qua. Nhưng Trương Tề Bảo lại rất nhiệt tình, hắn nhất định phải cùng đi với Uông Thanh Minh đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, vừa đi hắn vừa nói: - Trưởng phòng Uông, vất vả lắm mới có cơ hội phục vụ lãnh đạo, ngài cũng không thể nào chê tôi đi theo vướng bận được.
Uông Thanh Minh nhìn bộ dạng vui vẻ dào dạt của Trương Tề Bảo, hắn thầm nghĩ anh bây giờ cứ ở đó mà cười vui vẻ, chỉ sợ sau khi phương án được đưa ra, chính anh sẽ cực kỳ khó chịu mà thôi. Uông Thanh Minh là người thiết kế phương án lần này cho Sầm Vật Cương, hắn tát nhiên biết rõ Sầm Vật Cương chuẩn bị sắp xếp cho Trương Tề Bảo như thế nào.
Trương Tề Bảo căn bản là tiến lên một bước tiến vào trong hàng ngũ của lãnh đạo tỉnh, thế nhưng một bước như vậy sẽ làm cho những hoạt động của người này giảm đi vài phần.
Bây giờ Trương Tề Bảo là phụ tá đắc lực của Vương Tử Quân, thế cho nên Vương Tử Quân không cần làm gì cũng nắm chắc ủy ban nhân dân tỉnh. Vương Tử Quân có thể đạt đến trạng thái này cũng là nhờ vào Trương Tề Bảo.
Uông Thanh Minh thầm nghĩ như vậy mà không thèm thay đổi vẻ mặt của mình, hắn vừa trò chuyện với Trương Tề Bảo vừa đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Triệu Hiểu Bạch cũng không có trong phòng, cũng không biết đang bận rộn điều gì. Trương Tề Bảo mời Uông Thanh Minh ngồi xuống, sau đó tự mình đến phòng làm việc của Vương Tử Quân để báo cáo. Uông Thanh Minh ngồi xuống ghế và thầm nghĩ nên báo cáo với Vương Tử Quân về nhiệm kỳ mới như thế nào.
Vương Tử Quân nếu như dễ nói như Trương Tề Bảo thì quá tốt rồi.
Uông Thanh Minh thầm cảm khái một câu, hắn tiện tay cầm tờ báo lên xem, chợt nghe có người cười ha hả nói: - Trưởng phòng Uông, anh rõ ràng là khách quý.
Khi tiếng cười vang lên thì Vương Tử Quân từ bên ngoài đi vào, Uông Thanh Minh nhìn Vương Tử Quân đi vào thì không khỏi đứng lên ngay.
Sau khi ngồi xuống ghế với Vương Tử Quân, Uông Thanh Minh đang do dự xem có nên đưa văn kiện cho Vương Tử Quân hay không, lúc này Vương Tử Quân đã cười nói: - Trưởng phòng Uông, lần này anh là người có chuyện tốt, tôi căn bản là không thể không hâm mộ được.
Uông Thanh Minh có chút sững sốt, hắn cố gắng suy nghĩ về lời nói của Vương Tử Quân, sau đó cười nói: - Chủ tịch Vương, ngài cũng đừng nên hâm mộ tôi, Tiểu Bảo Nhi nhà anh đang còn nhỏ, chuyện này căn bản là không gấp được.
Uông Thanh Minh nói một câu không gấp được làm cho Vương Tử Quân càng cười vui vẻ. Hắn nâng ly trà lên uống một ngụm rồi nói: - Trưởng phòng Uông nói đúng, trên sự kiện này tôi căn bản là không thể gấp được.
Sau khi Vương Tử Quân biết được tin tức Uông Thanh Minh đến báo cáo với mình từ miệng Trương Tề Bảo, hắn suy đoán xem người này đến tìm mình là vì chuyện gì? Hắn hầu như quan sát từng động tác của Uông Thanh Minh, thế nhưng đáng tiếc là những động tác và biểu hiện của Uông Thanh Minh là quá bình thường.
- Chủ tịch Vương, lần này tôi đến chính là muốn báo cáo với ngài về các công tác ần thiết trong nhiệm kỳ mới lần này. Uông Thanh Minh cắn răng, cuối cùng đưa văn kiện cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười với Uông Thanh Minh, hắn thuận tay nhận lấy văn kiện. Khi hắn chuẩn bị mở ra xem, chợt nghe Uông Thanh Minh nói: - Tôi đã báo cáo với bí thư Sầm, khi đó bí thư Sầm căn bản đồng ý với ý kiến của phòng tổ chức tỉnh ủy, chỉ là có một vài tình huống anh ấy cần bàn thảo trao đổi với anh.
Vương Tử Quân đặt văn kiện chuẩn bị lật ra xem trên tay xuống, Sầm Vật Cương cơ bản đã đồng ý phương án này, nội dung của nó không cần phải xem thì hắn đã biết nó có những gì. Hắn nghĩ nhiều nhất chính là câu nói của Sầm Vật Cương: Có vài tình huống cần trao đổi với mình.
Điều này có nghĩa là gì? Vương Tử Quân suy tư giây lát, hắn có thể đoán ra được. Hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - À, tôi xem xét kỹ càng rồi nói sau.
Uông Thanh Minh có thể cảm nhận được sự biến đổi trên gương mặt của Vương Tử Quân, lúc này hắn cũng không muốn ở lại đây thêm. Vì vậy hắn do dự một lát rồi đứng lên nói: - Chủ tịch Vương, ngài cứ từ từ xem xét văn kiện, tôi còn có hội nghị cần tham gia, tôi tranh thủ đi trước.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn đứng lên tiễn Uông Thanh Minh ra ngoài cửa rồi nói: - Trưởng phòng Uông, nếu có thời gian rảnh thì mời anh đến chỗ tôi, chúng ta đã lâu rồi chưa thảo luận với nhau.
- Nhất định rồi, sau sự kiện bận rộn này thì tôi nhất định sẽ đến quấy rầy chủ tịch. Uông Thanh Minh vốn định cho ra lời mời Vương Tử Quân đến uống rượu mừng mình có cháu nội, thế nhưng cuối cùng lại nuốt lời này vào bụng.
Sau khi tiễn Uông Thanh Minh ra khỏi cửa, Vương Tử Quân mở văn kiện đặt trên bàn lên xem. Sau khi lật xem vài trang thì hai hàng chân mày của Vương Tử Quân không khỏi nhíu lại. Phương án này có liên quan đến khá nhiều cán bộ, trước đó Vương Tử Quân còn trao đổi với Uông Thanh Minh về phương diện phía hội đồng nhân dân tỉnh đang còn thiếu vài vị cán bộ lãnh đạo.
Nhưng điều động liên quan đến hội đồng nhân dân làm cho Vương Tử Quân không thoải mái. Chưa nói đến những thứ gì khác, ví dụ như chuyện của Trương Tề Bảo, trong phương này nêu rõ Trương Tề Bảo được điều động đến làm thư ký trưởng văn phòng hội đồng nhân dân tỉnh, khi hội đồng nhân dân tỉnh tiến hành tuyển cử, Trương Tề Bảo sẽ tiến lên làm một vị phó chủ tịch hội đồng nhân dân tỉnh.
Nếu như Trương Tề Bảo là người lớn tuổi, Vương Tử Quân nhất định sẽ không có ý kiến gì với phương án này. Nhưng bây giờ Trương Tề Bảo đang vào độ tuổi hoàng kim trẻ trung khỏe mạnh lại bị điều động đến hội đồng nhân dân tỉnh, ý nghĩa của nó là quá rõ ràng.
Còn những người khác, ngoài ban ngành thành phố Thanh Chuyên căn bản không có động tĩnh gì, những thành phố có liên hệ với Vương Tử Quân cũng không có điều chỉnh gì lớn, những người được điều động phần lớn đều có quan hệ tương đối gần với Sầm Vật Cương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...