Bí Thư Trùng Sinh

Mọi người thường nói tình yêu có sự sắp xếp, thật ra trên quan trường quan hệ giữa thượng cấp và hạ cấp cũng có vài phần tương đồng. Dù là bất kỳ người nào trong quan trường đều hy vọng lãnh đạo của mình có tinh thần bác ái, hy vọng có thể sủng ái mình. Nếu như có nhiều người được sủng ái, như vậy sẽ phân ra nhiều phần lợi ích. Quan chức giống như một bãi đậu xe, lãnh đạo coi trọng càng nhiều người thì sẽ sinh ra nhiều cạnh tranh có kết quả xấu. Vì mỗi người đều khó thể nói chính xác mình có thể tiến lên hay không, biết đâu một ngày nào đó bãi đáp mà mình chờ mong sẽ bị người ta nhanh chân cướp mất?

Miêu Dược Hổ chợt cảm thấy lúc này sắp đến nhiệm kỳ mới, Đinh Trọng Cai lại chuyển cho mình một tờ giấy như vậy, rõ ràng không pải là đang cổ vũ mình. Đối phương đang dùng biện pháp thử, để xem chính mình có nhìn vào vị trí bí thư thị ủy Xan Hà hay không?

Xan Hà là thành phố xếp hạng thứ tư trong phương diện phát triển kinh tế của tỉnh Mật Đông, tuy không tính là có thứ hạng quá cao, thế nhưng nếu có thể đến đây làm bí thư thị ủy, hơn nữa với năng lực của Miêu Dược Hổ, biết đâu sẽ làm ra nhiều thành tích?

Miêu Dược Hổ bị Đinh Trọng Cai kích thích mà không khỏi có chút động lòng, thành phố Xan Hà tuy không bằng Linh Long, thế nhưng dù sao thì bí thư thị ủy vẫn là bí thư thị ủy. Hơn nữa hắn cũng không biết đến khi nào mới được tiếp nhận vị trí bí thư thị ủy Linh Long.

Đúng lúc này tờ giấy lại đến tay của Miêu Dược Hổ, bên trong viết: - À, khi nào anh có thời gian thì cùng tôi đến báo cáo công tác với bí thư Sầm, đồng thời cũng nên kết nối liên hệ với phó bí thư Văn ở bên kia.

Miêu Dược Hổ nhìn tờ giấy mà không khỏi nhếch miệng lên, hắn cười cười, hắn hiểu ý nghĩ của Đinh Trọng Cai. Hắn cảm thấy Đinh Trọng Cai này cũng không phải người hiền lành tử tế gì, căn bản có tâm tư với mình.


Miêu Dược Hổ thầm nghĩ như vậy, thế nhưng hắn biết lúc này Đinh Trọng Cai đang ở một nơi quan sát biểu hiện gương mặt của mình. Hắn cố gắng áp chế cảm xúc của mình rồi viết: - Anh là người giữ núi vàng mà còn phải đi xin ăn, có bí thư Sầm đứng ở sau lưng, người khác sao có thể uy hiếp được anh?

Miêu Dược Hổ nói đến đây thì nhìn thoáng qua Vương Tử Quân trên đài chủ tịch, hắn lại bỏ thêm một câu: - Dù là người trên đài chủ tịch cũng không ngoại lệ.

Sau khi chuyển tờ giấy qua thì Miêu Dược Hổ bắt đầu suy tư về bản thân mình, nếu như mình không thể ở lại Linh Long làm bí thư thị ủy, mình có nên tranh thủ vị trí phó chủ tịch tỉnh mà Đồ Phấn Đấu không chịu tiếp nhận hay không?

Dù sao thì tiến lên một bước cũng mạnh hơn là chính mình cứ dậm chân tại chỗ, trên quan trường là như vậy, nếu như không nắm bắt tốt thời gian, rất nhiều kỳ ngộ sẽ chỉ thoáng qua mà thôi. Miêu Dược Hổ hắn không chờ đợi được, không thể nào kéo ra mãi được, càng ngày càng khó khăn mà thôi.

Khi Miêu Dược Hổ đang có chút buồn rầu thì tờ giấy lại được đưa đến, lần này thì đơn giản hơn, chỉ thấy bên trong viết: - Cảm tạ sự giúp đỡ to lớn của anh, tôi đã an tâm nhiều hơn.

Miêu Dược Hổ cười cười, hắn cũng không muốn tiếp tục dây dưa đến chủ đề kia, thế là khẽ viết: - Anh có chuẩn bị gì với công tác chứng thực chỉ thị phòng chống lũ lụt hạn hán lần này không?


- Chuẩn bị cái gì nữa? Mỗi năm đều là như vậy, con đường thực tế là như thế, ai mà chẳng biết đó chỉ là hình thức? Anh cũng không phải không biết, tỉnh Mật Đông chúng ta hai mươi năm qua chưa từng có bất kỳ cơn lũ nào. Điện thoại viết lên tờ giấy những lời như vậy, sau đó còn hỏi ngược lại một câu: - Thế nào, anh chuẩn bị thi thố tài năng ở phương diện này sao?

Chính mình sẽ bộc lộ tài năng ở phương diện này sao? Đáp án của Miêu Dược Hổ tất nhiên là không, hắn trầm ngâm giây lát rồi viết lên tờ giấy: - Cứ đi theo dòng chảy sẽ không bị đánh chết, đưa đầu ra thì rút lại rất khó khăn, ha ha.

Khi hai người đang viết giấy cho nhau cực kỳ vui vẻ, Vương Tử Quân ở bên trên chợt nói: - Tôi hy vọng các đồng chí có thể nhanh chóng quay về và truyền thụ tinh thần hội nghị cho các đồng chí bên dưới, cần phải nhanh chóng làm cho công tác phòng chống lụt của tỉnh Mật Đông năm nay đón lấy thắng lợi lớn hơn.

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy, hội nghị kết thúc. Trình Nghiêu Quảng và Vương Tử Quân đi ra khỏi phòng họp, sau khi nói vài câu thì Trình Nghiêu Quảng lên tiếng: - Chủ tịch Vương, điều này...Lúc này cũng không còn sớm nữa, anh xem, anh và chủ tịch Hà có nên đến căn tin của cục thủy lợi dùng cơm hay không?

Đối với Trình Nghiêu Quảng thì phương diện dùng cơm với Vương Tử Quân chọn nơi nào cũng không là vấn đề, thế nhưng hắn là người thông minh, hắn biết Vương Tử Quân đề xướng tiết kiệm trong sinh hoạt và công tác, nếu như hắn mời Vương Tử Quân đến khách sạn lớn, chỉ sợ sẽ có tác dụng phản ngược.

Chính mình cần tăng tiến mối quan hệ với chủ tịch Vương, thế nên Trình Nghiêu Quảng cũng không muốn bị chủ tịch Vương phê bình.


Triệu Hiểu Bạch đi theo sau lưng hai vị lãnh đạo, hán biết rõ tác phong của Vương Tử Quân, bình thường sau khi tham gia hội nghị thì sẽ rất ít khi ở lại dùng cơm. Lần này còn một giờ nữa mới đến lúc dùng cơm, thế nên lời mời của Trình Nghiêu Quảng chỉ sợ không được đáp lại.

Nhưng sự việc làm cho Triệu Hiểu Bạch cảm thấy bất ngờ lại xảy ra, Vương Tử Quân cười nói: - Tốt, tôi nghe nói căn tin của cục thủy lợi nấu nướng nổi tiếng khắp Mật Đông, trước kia tôi cũng không có cơ hội đến dùng thử, bây giờ anh cho ra lời mời, tôi cũng tình nguyện muốn tham gia.

Hà Kiến Chương có chút sững sốt, hắn chợt cười híp mắt nói: - Chủ tịch ngài còn biết rõ hơn cả tôi, nhà ăn của nhân viên cục thủy lợi thật sự có món cá rất đặc sắc, tôi nhớ lần trước cùng vài vị lãnh đạo thượng cấp đến cục thủy lợi dùng cơm, bọn họ cũng khen không dứt miệng.

- Cục trưởng Trình, anh nên chuẩn bị một chút, để tôi và chủ tịch Vương được ăn món cá kho tiêu, tôi nhắc đến món này mà chảy cả nước miếng. Hà Kiến Chương nói làm cho Vương Tử Quân cười lên ha hả, Trình Nghiêu Quảng nhìn nụ cười của Vương Tử Quân mà không khỏi có thêm vài phần thoải mái.

Triệu Hiểu Bạch nhìn vẻ mặt của Trình Nghiêu Quảng, hắn càng thêm sáng tỏ sự việc.

Miêu Dược Hổ đi đến bên ngoài phòng làm việc của Sầm Vật Cương, lúc này hắn vừa đúng lúc gặp mặt thư ký trưởng Phương Anh Hồ. Khi thấy Phương Anh Hồ thì hắn nhanh chóng nở nụ cười vui vẻ tiến lên đón chào.


Phương Anh Hồ cũng không có quá nhiều giao tế với Miêu Dược Hổ ở phương diện công tác, nhưng Miêu Dược Hổ là người tâm phúc của bí thư Sầm, thế nên hắn tỏ ra cực kỳ khách khí với người này. Sau khi cười nói vài câu, Phương Anh Hồ chợt trầm giọng nói: - Dược Hổ, lần này anh có ý nghĩ gì không?

- Thư ký trưởng, tôi bây giờ đang rất do dự. Vì Miêu Dược Hổ căn bản không có xung đột lợi ích với Phương Anh Hồ, thế cho nên hắn mở miệng khá tùy tiện.

Phương Anh Hồ biết rõ Miêu Dược Hổ do dự cái gì, nếu như sự việc này đặt lên người hắn, chỉ sợ hắn cũng khó thể nào quyết định được. Hắn trầm ngâm giây lát rồi vỗ vỗ vai Miêu Dược Hổ rồi nói: - Có đôi khi chính mình phải tự lựa chọn con đường, ý kiến của người khác chỉ là tham khảo mà thôi.

- Kính mong thư ký trưởng chỉ điểm một chút, bây giờ điều tôi cần nhất chính là sự che chở của thư ký trưởng ngài. Miêu Dược Hổ là người biết bò lên khi điều kiện thuận lợi, những lời này của hắn càng làm cho Phương Anh Hồ cười lên ha hả.

Phương Anh Hồ trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Vị trí của anh bây giờ thật sự làm cho người ta cảm thẫy không nỡ, những gì tôi nghĩ có lẽ anh cũng đã nghĩ qua rồi. Thế này đi, anh không phải muốn đi gặp bí thư Sầm sao? Anh nên nghe ý kiến của bí thư Sầm, tất nhiên nếu có cơ hội thích hợp thì tôi sẽ cổ vũ giúp anh vài câu.

"Cổ vũ? Đây là chuyện tốt!" Miêu Dược Hổ thầm nghĩ như vậy, thế nên vội vàng cảm tạ: - Cảm ơn thư ký trưởng Phương.

Phương Anh Hồ khẽ gật đầu, hắn căn bản rất tình nguyện kết giao với người tương lai vô hạn như Miêu Dược Hổ. Hơn nữa chuyện này đối với hắn chỉ là tiện tay mà thôi, hắn có thể làm cho một nhân vật phải cảm kích chính mình, sao lại không làm cho được?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui