Chủ tịch Cổ cười khổ một tiếng nói: - Giám đốc Vương, tôi cũng không có cách nào khác, với giao tình của anh em chúng ta, cần gì phải như thế này, uống một ly trà trò chuyện không phải tốt hơn sao?
- Anh có thể cho tôi một ngày được không? Tôi chỉ cần một ngày thôi. Giám đốc Vương kéo tay chủ tịch Cổ, hắn trầm giọng nói: - Anh Cổ, tôi cũng hiểu khó xử của anh, chỉ cần anh cho tôi một ngày thì sẽ được, sẽ không có vấn đề gì liên quan đến ngài.
- Một ngày cũng không quá lâu. Chủ tịch Cổ trầm ngâm một chút rồi khẽ nói. Lời này của hắn không khỏi làm cho giám đốc Vương vui sướng, hắn giống như gặp được bạn lâu năm, thế là vỗ vỗ lên vai của chủ tịch Cổ rồi nói: - Anh đúng là bạn chí cốt của tôi, sau sự việc này, tôi nhất định sẽ bỏ tiền mời anh dùng bữa cơm.
- Nhưng anh Vương, tôi cũng chỉ là một người lãnh đạo trong đoàn mà thôi, anh nhìn về phía bên kia xem. Chủ tịch Cổ nói rồi chỉ về phía một sườn núi: - Lãnh đạo đều đang ở đó xem xét, anh cảm thấy lời nói của tôi có tác dụng sao?
- Chủ tịch Cổ, anh có thể đưa tôi đến gặp mặt vài vị lãnh đạo của anh có được không? Mong các vị lãnh đạo cho chúng tôi dôi ra chút thời gain, mong các vi cứ yên tâm, chuyện này nếu như giám đốc Bạch của chúng tôi không bàn được, chúng tôi sẽ tuyệt đối tự xử lý. Giám đốc Vương cũng là người nhiều năm tu luyện, chỉ cần nhìn bộ dạng của chủ tịch Cố thì nhanh chóng thay đổi ý nghĩ của mình.
Chủ tịch Cố thở dài một hơi nói: - Giám đốc Vương, thôi bỏ đi, anh cũng đừng như vậy nữa. Nói thật thì trước đó tôi đã đề cập ý kiến với anh rồi, nơi này là đường sông, bây giờ phong cảnh đẹp đẽ, thế nhưng khi lũ lụt xuất hiện, chỉ sợ công trình này sẽ làm cho cả thành phố Đồng Lục ngập nước.
- Chủ tịch Cố, anh nói đến việc lũ lụt sao, hai mươi năm qua chưa từng xuất hiện qua, anh cầm chuyện này để nói chẳng phải là cảm thấy trí thông minh của tôi có vấn đề sao? Giám đốc Vương nói đến đây thì kéo tay của chủ tịch Cổ nói: - Chủ tịch Cổ, anh cổ, anh giúp tôi một lần được không?
Chủ tịch Cổ lắc đầu nói: - Anh Vương, chúng ta đã liên hệ với nhau khá nhiều, tôi cũng không phải khách khí với anh, chuyện này chủ tịch Vương cực kỳ coi trọng, tôi cũng không dám gây khó dễ. Chủ tịch Vương đã yêu cầu thư ký giám sát sự việc này, đừng nói là tôi, cho dù là bí thư Lôi cũng không còn cách nào khác.
- Ầm. Một tiếng nổ lớn vang lên, một căn nhà hai tầng bị máy ủi cỡ lớn đẫy ngã trên mặt đất. Giám đốc Vương còn định lên tiếng, thế nhưng khi âm thanh kia vang lên thì nuốt lời vào bụng.
Hắn biết mình nói gì bây giờ cũng không còn ý nghĩa nữa.
Triệu Hiểu Bạch đứng trên sườn núi nhỏ, tuy đứng ở một phía rìa nhưng lại là trung tâm của cả khu vực này, ở gần bên cạnh chính là bí thư Lôi Hợp Tuấn của thành phố Đồng Lục.
Lôi Hợp Tuấn vốn có thể không đến, thế nhưng cuối cùng vẫn phải đến. Sau khi tòa nhà phía bên kia bị ủi sập thì hắn nhìn sang nói với Triệu Hiểu Bạch: - Cậu Hiểu Bạch, đã bắt đầu thì không nên dừng lại, anh đã làm thì cậu cứ yên tâm, đến chiều nhất định sẽ quét sạch những căn nhà xây dựng không theo quy định này. Trong thời gian ba ngày sau sẽ làm sạch sẽ mở lại dòng chảy của sông Thanh Lãng. Nơi này rất nóng, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi thôi.
Trước kia Triệu Hiểu Bạch có quan hệ không tệ với Lôi Hợp Tuấn, nếu như trước đó Lôi Hợp Tuấn nói lời này, như vậy hắn sẽ nể mặt, nhưng tình huống bây giờ lại khác.
Triệu Hiểu Bạch là thư ký của Vương Tử Quân, hắn cảm thấy bây giờ chủ tịch Vương có bất hòa với Lôi Hợp Tuấn. Thế nhưng ngoài mặt thì hắn vẫn cho Lôi Hợp Tuấn thể diện khá cao: - Bí thư Lôi, chủ tịch Vương yêu cầu tôi đến xem, tôi còn phải xem cho kỹ càng. Dù sao đây là lần đầu tiên một mình tôi đi ra, không thể để cho chủ tịch Vương cảm thấy tôi dùng mánh lới để trốn tránh công tác được.
Gương mặt béo của Lôi Hợp Tuấn lộ ra nụ cười khổ, hắn biết rõ từ khi mình cho ra quyết định kia sẽ có kết quả này, nhưng dưới tình huống đó hắn không còn lựa chọn nào khác.
Nhưng dù có khổ cực như thế nào thì vẫn phải phá dỡ, bí thư Sầm mặc dù bảo vệ Lôi Hợp Tuấn, thế nhưng ở phương diện pháp luật thì không thể làm trái đi được.
- Ôi, tôi không làm tốt công tác mới dẫn đến phiền toái lớn như vậy. Lôi Hợp Tuấn nói như vậy cũng không phải là qua loa cho xong, hắn lúc này thật sự hối hận. Nếu như trước kia hắn kiên quyết hơn, như vậy sẽ không rơi vào thế bị động như hôm nay.
Triệu Hiểu Bạch nhìn đám người bận rộn phía bên kia, hắn không khỏi cảm thấy có vài phần hào hùng. Lúc này hắn không phải là người có chức vụ cao nhất ở đây, ngay cả Lôi Hợp Tuấn cũng phải chạy đến trưng cầu ý kiến của hắn; cục trưởng Trình Nghiêu Quảng của cục thủy lợi cũng theo sát bên cạnh.
Những người này sao lại phải làm như vậy? Còn không phải bọn họ đến vì chủ tịch Vương sao? Triệu Hiểu Bạch nghĩ đến chủ tịch Vương thì trong lòng chợt xuất hiện tình cảnh học lịch sử năm xưa, khi được học đến bài Hạng Võ được gặp mặt Tần Thủy Hoàng.
- Đại trượng phu cũng chỉ như thế là cùng. Triệu Hiểu Bạch nghĩ đến Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân đang tiếp điện thoại, người gọi đến là Sầm Vật Cương. Thế nhưng tuy điện thoại nối thông, chẳng qua hai người lại nói quá ít, không có mấy lời để nói.
Vương Tử Quân hiểu rõ Sầm Vật Cương gọi điện thoại đến cho mình là vì cái gì, thế nhưng sự việc này đã là tên bắn ra không thể quay đầu, hơn nữa Vương Tử Quân căn bản chưa từng có hai chữ hối hận trong sự kiện này.
Sau một phút trầm mặc thì Sầm Vật Cương nói một câu: - Chủ tịch Tử Quân, đối với những chuyện lớn, có lẽ cần phải được thông qua hội nghị thường ủy để nghiên cứu xem xét.
- Bí thư ngài nói rất đúng, thế nhưng những sự việc trái pháp luật thì không thể cho đi ngang qua sân khấu được. Sau khi Vương Tử Quân nói xong thì Sầm Vật Cương bên kia cũng cúp máy, mặc dù Vương Tử Quân căn bản chuẩn bị đầy đủ tâm lý với cuộc điện thoại của Sầm Vật Cương, thế nhưng thái độ của Sầm Vật Cương bên kia làm cho hắn có chút tiếc nuối.
Chuông điện thoại lại vang lên, Vương Tử Quân nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, là một dãy số lạ. Hắn suy nghĩ giây lát, sau đó nghe máy: - Chào anh, tôi là Vương Tử Quân.
- Chào chủ tịch Vương, tôi là Bạch Hoa Niệp. Giọng nói bên kia tuy có vẻ bình thản thế nhưng Vương Tử Quân biết rõ chủ nhân của nó căn bản giống như một ngọn núi lửa sắp tuôn trào.
- Chào tổng giám đốc Bạch, anh có chuyện gì sao?
Bạch Hoa Niệp cũng không còn khách khí như vừa rồi, hắn lạnh lùng cười nói: - Vừa rồi tôi đã đi đến xem xét hiện trường phá dở, chủ tịch Vương thật sự là ra tay rất mạnh.
- Có một số việc không thể nào thỏa hiệp. Vương Tử Quân nghiêm trang nói: - Tổng giám đốc Bạch, ban đầu anh chọn vị trí này thì nên biết sớm muộn cũng có ngày như vậy, vì đó là con đường sông quan trọng trong việc điều tiết lũ. Anh nói xem, vài triệu quần chúng của thành phố Đồng Lục quan trọng hay là khu an dưỡng của anh quan trọng hơn?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...