Vương Tử Quân tuy nói rất nhiệt tình nhưng Bạch Hoa Niệp ở bên kia sao không hiểu rõ ràng cho được? Vương Tử Quân nói giúp đỡ ở phương diện không trái với nguyên tắc, như vậy trái với nguyên tắc thì sao?
Bạch Hoa Niệp thật sự có chút thất vọng, thế nhưng hắn nhanh chóng nghĩ đến sự kiện kia, thế là cố gắng kiên nhẫn nói: - Tôi thật sự khắc ghi sự giúp đỡ to lớn của chủ tịch Vương với tập đoàn Thần Khí của chúng tôi. Ngài là người một lòng vì việc công, chúng tôi cũng không phải là vì chính mình, chúng ta là người một nhà, hy vọng hai bên có thể hợp tác cùng có lợi, cùng chung chiến thắng.
- Tổng giám đốc Bạch nói rất đúng, hy vọng tổng giám đốc Bạch có thời gian thì nên đến Mật Đông thăm quan, tôi và bí thư Sầm căn bản đề rất muốn liên hệ với ngài. Vương Tử Quân hiểu Bạch Hoa Niệp nói về phương diện gì, nhưng hắn không tiếp nối câu chuyện của đối phương.
Bạch Hoa Niệp bên kia càng tỏ ra nhiệt tình, hăn cười ha hả nói: - Cám ơn lời mời của chủ tịch Vương, sau này tôi sẽ nhất định thường xuyên đến Mật Đông, vài ngày trước tôi có đên tham quan sông núi ở Thanh Lãng, thật sự làm tôi cảm thấy cực kỳ thích thú.
- Có một vài lãnh đạo tiền nhiệm cấp bậc cao trong công ty của chúng tôi đã dâng hiến nửa đời người cho công tác, chúng tôi cần phải suy xét đến chuyện kế tiếp cho bọn họ, cũng muốn bọn họ được ở nơi sông núi xanh tươi cho ấm nhân tâm.
- Tổng giám đốc Bạch, Mật Đông không có nhiều thứ, thế nhưng nếu nói đến phương diện sông núi thì căn bản là khắp nơi đều có, ngài nên đi lại xem xét nhiều hơn rồi cho ra quyết định. Vương Tử Quân hoàn toàn là một người chủ nhiệt tình và hiếu khách.
Nhưng thái độ này của Vương Tử Quân làm cho Bạch Hoa Niệp cảm thấy không thích thú, hắn miễn cưỡng hàn huyên thêm vài câu với Vương Tử Quân, sau đó cúp điện thoại.
Sau khi đặt điện thoại xuống thì Vương Tử Quân càng nhíu mày. Bạch Hoa Niệp là tổng giám đốc tập đoàn Thần Khí, là một nhân vật có thể ngẩng mặt vênh váo. Vương Tử Quân tuy chưa từng có liên hệ với người này, thế nhưng hắn cũng biết tác phong công tác của đối phương. Bây giờ hắn làm đối phương mất mặt, hạng mục kia đầu tư vào Mật Đông là không có khả năng.
Bây giờ Mật Đông rất cần những hạng mục lớn giống như của tập đoàn Thần Khí, thậm chí ngay cả Vương Tử Quân cũng cần. Tuy bây giờ Vương Tử Quân đang thúc đẩy các sản nghiệp mới trong tỉnh, thế nhưng tốc độ của Mật Đông chỉ ngâng ngửa năm cũ, cũng không có sự phát triển nhanh chóng như mong đợi.
Tình thế này tuy không có vấn đề thế nhưng ít nhất cũng có ảnh hưởng đến công tác của Vương Tử Quân ở Mật Đông, thậm chí có một vài tin đồn nói Vương Tử Quân là cán bộ trẻ tuổi, làm việc lớn thì hồ đồ, việc nhỏ lại khôn khéo.
Tuy những lời đồn kia căn bản mơ hồ không rõ, thế nhưng ý nghĩa của nó lại rất rõ ràng: Vương Tử Quân chi thích hợp làm những chuyện nhỏ, còn chuyện lớn thì hắn khó nắm bắt, khống chế không thành, bản thân còn chưa đủ trình độ.
Mặc dù chỉ là tin đồn thế nhưng nếu được nhiều người truyền bá thì căn bản sẽ là nước chảy đá mòn, mê hoặc người khác.
Hạng mục của tập đoàn Thần Khí vào lúc này căn bản là có tai họa ngầm quá lớn, Vương Tử Quân tuy không rõ năm nay lượng mưa của Mật Đông là bao nhiêu, thế nhưng hắn không dám cầm chuyện này đi đánh bạc.
"Hừ, trời muốn mưa, cô gái muốn lấy chồng, cứ để mặc bọn họ!" Vương Tử Quân thầm hạ quyết tâm, hắn nâng ly trà lên uống một ngụm, lúc này đã bình thản hơn. Hắn gọi điện thoại cho Triệu Hiểu Bạch, để Triệu Hiểu Bạch mời Tần Hoài Chung đến.
Đêm hè ở thành phố Rừng Mật căn bản đầy không khí náo nhiệt, những nhóm thanh niên tốp năm tốp ba đi qua lại, người già ra vũ trường vận động, nói chung ai cũng tranh thủ không còn ánh nắng để đi ra ngoài đón gió.
Quán ăn, nhà hàng ven đường đều tỏa ra mùi hương thơm mát, đủ mọi hạng người nhét vào đầy các hàng ghế, trong con phố nhỏ nào đó truyền ra tiếng hát khá lớn, làm cho con đường vốn đã náo nhiệt càng thêm rộn rã.
Vương Tử Quân nắm tay Tiểu Bảo Nhi chậm rãi đi trên đường. Lúc này hắn mặc rất thoáng, quần áo ngắn tay và một cặp kính trên mặt, hoàn toàn giống như một người thị dân bình thường đưa con đi dạo. Nhưng Mạc Tiểu Bắc bên cạnh thì lại khác, tuy nàng ăn mặc bình thường nhưng không che giấu được khí chất và vẻ đẹp của mình.
Buổi tối thứ sáu xem như Vương Tử Quân có được thời gian hiếm hoi về với gia đình, thế là Tiểu Bảo Nhi rất hưng phấn, nó đòi đi chợ đêm. Mạc Tiểu Bắc dù bỏ ra nhiều công sức ở phương diện giáo dục Tiểu Bảo Nhi, thế nhưng lại có một phương diện nhất trí với Vương Tử Quân: Tình nguyện cho con cái tiếp xúc nhiều hơn với người dân bình thường trong quá trình phát triển, ví dự như đưa con đến chợ đêm, đến những khu vui chơi bình thường.
Vì công tác bận rộn nên thời gian quan tâm đến con cũng giảm đi, thế cho nên Vương Tử Quân căn bản đều đáp ứng nhưng đòi hỏi chính đáng của con trai. Hơn nữa hắn và Mạc Tiểu Bắc đều bắt buộc Tiểu Bảo Nhi phải tiếp xúc với những thứ này.
Đối với những bậc phụ huynh bình thường, đưa con đi chơi chợ đêm cũng là một hoạt động thường xuyên, thế nhưng đối với Tiểu Bảo Nhi thì lại có vài phần xa vời.
Tiểu Bảo Nhi căn bản khá hưng phấn, nó chạy loạn xạ khắp nơi, sau đó lại chạy đến nắm tay Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc, lát sau lại chạy đi đầu vã đầy mồ hôi. Nó liên tục chạy qua chạy lại xem xét thứ này thứ kia, giống như có hứng thú với tất cả những thứ khác lạ chung quanh mình.
Vương Tử Quân tỏ ra yêu thương với những biểu hiện này của Tiểu Bảo Nhi, hắn có quá ít thời gian cho con, thế nên nói với Mạc Tiểu Bắc: - Xem ra sau này chúng ta cần bỏ nhiều thời gian cho con đi dạo, em nhìn xem nó vui vẻ chưa kìa.
- Em luôn có thời gian. Mạc Tiểu Bắc nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
Vương Tử Quân có thể làm gì được với lời phàn nàn của Mạc Tiểu Bắc? Hắn ở trên vị trí hiện tại và căn bản là rất bất đắc dĩ với những sắp xếp của mình. Mặc dù hắn muốn có thời gian với vợ con, thế nhưng tỉnh Mật Đông cũng cần hắn giải quyết nhiều sự việc.
Mạc Tiểu Bắc nhìn gương mặt khó xử của Vương Tử Quân, nàng không như cảm thấy mình không nên phàn nàn chồng, thế là khẽ nói: - Em biết anh bận rộn, có đôi khi em thật sự muốn anh là một người bình thường, điều này là rất tốt, thế nhưng bây giờ anh chỉ có thể tiến mà không thể lùi.
Vương Tử Quân yêu thương ôm lấy vai của Mạc Tiểu Bắc, lúc này Mạc Tiểu Bắc trầm ngâm giây lát rồi nói: - Thư viện tỉnh vừa xay dựng một khu nhà đọc sách mới, giám đốc thư viện muốn em phụ trách công tác ở nơi này.
Vương Tử Quân không trả lời ngay, hắn nhìn Mạc Tiểu Bắc rồi cười nói: - Ý của em là thế nào?
- Em từ chối, những chuyện này em không muốn nhúng tay vào. Mạc Tiểu Bắc nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
Vương Tử Quân căn bản chỉ có thể cười với những phiền não này của Mạc Tiểu Bắc: - Em đấy, thật sự là không biết đủ, những chuyện này nếu là người khác thì không biết sẽ vui mừng thế nào.
- Em biết, thế nhưng chẳng qua là em không có hứng thú. Mạc Tiểu Bắc nói đến đây thì nở nụ cười xảo quyệt: - Thật ra em nhanh chóng hiểu ra ý nghĩ của vị giám đốc kia, vì sau khi em đến thư viện thì gây ra không ít phiền toái cho anh ta, em ở đó làm cho anh ta thêm khó khăn, mỗi ngày đi làm đều phải đến phòng làm việc của em, trên danh nghĩa là trưng cầu ý kiến của em, thực tế là xem em có chỉ thị gì không?
- Ví dụ như lần trước, anh ấy hỏi ai thích hợp làm phó chủ nhiệm văn phòng, em thuận miệng nói một người, ngày hôm sau người kia trở thành phó chủ nhiệm văn phòng.
- Thật ra em chỉ thuận miệng nói một câu mà thôi, về sau em mới biết vị giám đốc thư viện đã có nhân tuyển phó chủ nhiệm văn phòng cho mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...