Khi bầu không khí trò chuyện giữa hai người căn bản sắp đạt đến mức khó khống chế, lúc này nhóm chủ nhiệm văn phòng cục thủ lợi đi đến. Ngưu Thanh Quế không kịp lên tiếng đã bị đám người kia khuyên đi ra ngoài.
Khi Ngưu Thanh Quế đi ra thì Trình Nghiêu Quảng vẫn còn cảm thấy rất khó chịu, rất tức giận. Hắn đuổi nhóm người chủ nhiệm văn phòng định châm trà đi ra ngoài, sau đó cầm điện thoại bàn lên.
Khi gọi điện thoại thì Trình Nghiêu Quảng có chút do dự, thế nhưng nhanh chóng có quyết định. Hắn bấm số điện thoại của Lôi Hợp Tuấn, sau khi điện thoại nối thông thì hắn cười nói: - Bí thư Lôi, tôi là Trình Nghiêu Quảng của cục thủy lợi, anh bây giờ có thời gian trò chuyện không?
- Chào cục trưởng Trình, lãnh đạo ngài gọi điện thoại đến có phải là có chuyện gì cần dặn dò không? Lôi Hợp Tuấn căn bản cực kỳ khách khí với Trình Nghiêu Quảng, vừa nối thông điện thoại thì dùng giọng thân mật nói: - Cục trưởng Trình, không phải là tôi có ý kiến với anh, anh nói đến thành phố Đồng Lục chúng tôi kiểm tra công tác, thế nhưng đã nhiều ngày chờ đợi mà vẫn chưa thấy. Anh rõ ràng là thoát ly khỏi cơ sở và quần chúng rất nghiêm trọng rồi. Tôi muốn anh chứng thực dùm một việc: Đó là có phải cảm thấy thành phố Đồng Lục chúng tôi không có gì tốt để chiêu đãi nên không đến phải không?
Lời nói của Lôi Hợp Tuấn làm cho Trình Nghiêu Quảng cảm thấy rất có thể diện, nếu như là trước kia thì Trình Nghiêu Quảng nhất định sẽ rất vui sướng, khách khí vài câu, nhưng bây giờ hắn không có tâm tình này. Vì vậy hắn trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói: - Bí thư Lôi, có chuyện tôi cần nói với anh, đó là sự kiện sông Thanh Lãng.
Vương Tử Quân lật qua lật lại tài liệu trong tay, hắn càng nhíu mày hơn vài phần. Tuy hắn cũng không phải là chuyên gia ở phương diện thủy lợi, thế nhưng vẫn có một chút hiểu biết của mình.
Dựa theo tài liệu báo cáo của cục thủy lợi, khu biệt thự kia làm bế tắc hơn phân nửa dòng sông Thanh Lãng. Nếu như gặp phải lũ lớn thì dòng sông Thanh Lãng không còn chức năng điều tiết nước. Vương Tử Quân đặt văn kiện xuống bàn, sau đó nhìn về phía Lôi Hợp Tuấn.
Lúc này Lôi Hợp Tuấn vẫn bảo trì nụ cười nhưng trong lòng lại nổi sóng. Dù sao thì đây là lần đầu tiên hắn thấy chủ tịch Vương có gương mặt nghiêm túc như vậy.
- Chủ tịch Vương, gần đây ngài có thời gian rảnh không? Các đồng chí ở thành phố chúng tôi đều rất trông mong ngài đến chỉ đạo công tác. Trước kia Lôi Hợp Tuấn nói chuyện với Vương Tử Quân đều là cực kỳ lo lắng, thế nhưng bây giờ lại có thêm vài phần sợ hãi.
Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngụm, sau đó hắn trầm giọng nói: - Hợp Tuấn anh đến vừa đúng lúc, anh nói cho tôi nghe xem đây là có chuyện gì?
Lôi Hợp Tuấn vừa rồi cố gắng nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân để đoán nội dung, hơn nữa trước đó Trình Nghiêu Quảng có gọi điện thoại cho hắn, hắn sao không biết chủ tịch Vương đang nói đến chuyện gì? Thế là hắn nhanh chóng ngồi thẳng người rồi dùng giọng chăm chú nói: - Chủ tịch Vương, khu biệt thự này chính là hạng mục xây dựng trại an dưỡng của tập đoàn Thần Khí.
- Tập đoàn Thần Khí lập kế hoạch đầu tư hơn hai tỷ, chúng tôi rất muốn giữ hạng mục này, vừa đúng lúc tập đoàn Thần Khí chọn dòng sông Thanh Lãng của chúng tôi. Thị ủy chúng tôi cảm thấy nếu như có khu an dưỡng này thì sẽ là một động lực lớn với chỉnh thể thiết kế xây dựng đô thị, thế cho nên mới đồng ý.
Vương Tử Quân nhìn Lôi Hợp Tuấn chậm rãi lên tiếng, hắn dùng giọng trầm thấp nói: - Bí thư Hợp Tuấn, các anh có nghĩ rằng khi có lũ lụt, dòng sông lại không thể điều tiết lượng nước, như vậy sẽ sinh ra hiệu quả gì không?
Lôi Hợp Tuấn lúc này đã cảm ứng được sự tức giận thật sự của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn vẫn cố gắng áp chế cảm giác bất an, cố gắng lên tiếng: - Chủ tịch Vương, hơn hai mươi năm qua trong tỉnh chưa từng xuất hiện lũ lớn trên sông Thanh Lãng, tôi cảm thấy cũng không nên quá lo lắng...
- Có phải anh cảm thấy không có khả năng này? Vương Tử Quân đứng lên khỏi ghế rồi trầm giọng nói.
Lôi Hợp Tuấn thấy gương mặt Vương Tử Quân đã thật sự âm trầm thì không dám tiếp tục lên tiếng. Vương Tử Quân trầm giọng nói: - Hợp Tuấn, anh nên biết chúng ta đối với công tác phòng lũ phải đảm bảo một trăm phần trăm, không những liên quan đến phương diện phòng chống lũ lụt, đến khi xảy ra chuyện thì cũng phải cực kỳ cẩn thận, không nên có chút hàm hồ.
- Dù sao thì chuyện này có liên quan đến vài trăm ngàn và cũng có thể là vài triệu người, không cho phép ôm chút tâm lý may mắn.
Bầu không khí trong phòng làm việc của Vương Tử Quân rất nặng nề, Lôi Hợp Tuấn trầm ngâm một lúc rồi khẽ nói: - Chủ tịch, thị ủy chúng tôi đã tiến hành tiếp xúc sơ bộ với tập đoàn Thần Khí, giám đốc Lục của tập đoàn Thần Khí cũng đã đến Đồng Lục xem xét, căn bản rất hứng thú...
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Lôi Hợp Tuấn, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.
Lôi Hợp Tuấn nhìn thái độ của Vương Tử Quân, hắn không khỏi cảm thấy càng thêm bất an. Lần này hắn đi đến phòng làm việc của chủ tịch Vương chủ yếu là vì nói rõ ý nghĩ đầu tư của tập đoàn Thần Khí với thành phố Đồng Lục, chủ tịch Vương nhất định sẽ giúp đỡ mình, không ngờ chủ tịch Vương lại như vậy.
Lôi Hợp Tuấn căn bản cũng hiểu tầm quan trọng của công tác phòng lũ, thế nhưng dòng sông kia hai mươi năm rồi không có vấn đề gì, bây giờ để cho tập đoàn Thần Khí xây dựng một khu an dưỡng, căn bản là hoàn toàn có thể. Lôi Hợp Tuấn cảm thấy đây là một tên trúng hai chim, còn phương diện phòng chống lũ lụt thì nghĩ biện pháp là được.
Lôi Hợp Tuấn không tốn quá nhiều sức lực mà làm xong công tác liên hệ với cục thủy lợi, cuối cùng mọi việc đã xong, không ngờ bây giờ lại phải bước qua cửa ải của chủ tịch Vương.
- Những kiến trúc gây cản trở dòng chảy của sông Thanh Lãng phải bị gỡ bỏ. Vương Tử Quân nhìn Lôi Hợp Tuấn rồi trầm giọng nói: - Còn khu an dưỡng của tập đoàn Thần Khí, anh có thể liên hệ với bọn họ, tìm một quỹ đất khác. Phương diện này chúng ta sẽ cung cấp cho bọn họ những điều tiện lợi nhất trong phạm vi chính sách.
Lôi Hợp Tuấn rất khó xử, hắn xoa xoa bàn tay nói: - Chủ tịch, khi tôi gặp những người phụ trách của tập đoàn Thần khí, tôi cũng có nói qua điều này, thế nhưng bọn họ nói khu đất ven sông kia là lãnh đạo của bọn họ nhìn trúng, không thể thay đổi được. Hơn nữa bây giờ tập đoàn Thần Khí đã xây dụng cơ bản được hơn phân nửa.
Vương Tử Quân nhìn Lôi Hợp Tuấn đang xoa xoa tay, hắn nào không nghe rõ ý nghĩ lời nói của người này. Lúc này tập đoàn Thần Khí đã xây dựng được hơn phân nửa, thay đổi là khó thể.
Nếu như là sự việc bình thường chỉ cần có một chút vấn đề không tuân theo quy định, Vương Tử Quân hoàn toàn có thể cho ra biện pháp xử lý bổ cứu. Nhưng sự việc này căn bản không thể qua loa, tuy hai mươi năm qua sông Thanh Lãng chưa từng xảy ra lũ lụt, thế nhưng cũng không có nghĩa là sau này cũng căn bản không có.
Nếu như nhìn vào bản chất thì cơn lũ kéo đến sau này sẽ uy hiếp trực tiếp đến tính mạng của vài trăm ngàn, thậm chí là vài triệu người.
- Phải dỡ bỏ! Lôi Hợp Tuấn, nếu thành phố Đồng Lục các anh không làm được, trong tỉnh sẽ cho ra chính sách tăng cường, thế nhưng dù thế nào cũng phải làm thông thoáng dòng sông.
Lôi Hợp Tuấn nghe thấy Vương Tử Quân nghiêm khắc gọi thẳng tên mình thì có vài phần run rẩy. Hắn do dự một chút, đang định lên tiếng thì Vương Tử Quân phất tay chặn lời: - Được rồi, ý kiến của tôi đã rõ ràng, hy vọng trong thời gian mười ngày thành phố Đồng Lục có thể cho tôi một câu trả lời thuyết phục.
Lôi Hợp Tuấn rời đi với bộ dạng hồn bay phách lạc, Vương Tử Quân căn bản không đành lòng với biểu hiện của người này, thế nhưng sự kiện này không còn phương án xử lý nào khác. Nếu như để cho tập đoàn Thần Khí xây dựng hoàn thiện, phương diện dỡ bỏ càng thêm khó khăn.
Sau khi ký tên của mình lên văn kiện báo cáo của cục thủy lợi, Vương Tử Quân gọi điện thoại cho phó chủ tịch thường vụ Hà Kiến Chương. Tuy Hà Kiến Chương không phải là lãnh đạo chủ quản công tác cục thủy lợi, thế nhưng Vương Tử Quân quyết định cho Hà Kiến Chương đốc xúc chấp hành sự kiện này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...