Bí Thư Trùng Sinh

Sầm Vật Cương nhìn Phương Anh Hồ, lão biết Phương Anh Hồ đang cho ra sắp xếp cực kỳ thiện ý, dùng biện pháp này để gở gạc thể diện của mình. Dù sao thì vài ngày trước mình mới đến thành phố Linh Long và nói vài lời, điều này có chút ảnh hưởng.

Chính Sầm Vật Cương là người quyết định cho hội trường tổ chức sự kiện tết Kim Hoa thứ hai được mở ra ở Linh Long. Bây giờ tiến hành thảo luận cho rõ ràng, cũng thông qua hội nghị thường ủy xử lý bầu không khí xa hoa lãng phí, như vậy không phải tự đánh vào mặt mình sao?

Nhưng có điều mà Phương Anh Hồ còn chú ý đến, bài viết này căn bản cho Sầm Vật Cương một cái tát. Nếu như lão che giấu để làm ta xem thường, không bằng trực tiếp nhận sai và sửa sai là xong.

Dù sao thì thượng cấp cũng cần nhìn vào phản ứng của bản thân mình ở sự kiện này.

- Được rồi, cứ sắp xếp như vậy đi. Sầm Vật Cương khoát tay với Phương Anh Hồ rồi dùng giọng chân thật đáng tin ói.

Phương Anh Hồ khẽ gật đầu mà không lên tiếng, hắn cũng không muốn tiếp tục khuyên bảo Sầm Vật Cương. Nhưng khi hắn chuẩn bi đi ra khỏi phòng làm việc của bí thư Sầm, hắn chợt dùng giọng trịnh trọng khẽ nói với Sầm Vật Cương: - Bí thư, chuyện của Đồ Phấn Đấu, có phải là còn...

- Lần này thành phố Linh Long thật sự phải bị phê bình ở phương diện xa hoa lãng phí, thế nhưng những thay đổi trong thời gian qua của thành phố Linh Long là quá rõ ràng, ưu khuyết điểm cần phải nhìn nhận rõ ràng, không nên vơ đũa cả nắm. Sầm Vật Cương đứng lên khỏi ghế rồi dùng giọng chân thật đáng tin nói.


- Bí thư ngài nói đúng. Phương Anh Hồ nhìn bộ dạng như chém đinh chặt sắt của Sầm Vật Cương, thế là không khỏi cảm thấy sùng kính.

Sầm Vật Cương thật sự là Sầm Vật Cương.

Xà Lê Hoa là trưởng phòng tuyên truyền tỉnh Mật Đông, tất nhiên nàng là một người mẫn cảm ở phương diện chính trị và không thua kém ai. Nàng nhìn bài báo ở trang đầu mà gương mặt không khỏi trở nên khó coi.

Lần này thành phố Linh Long là chủ nhà của sự kiện tết Kim Hoa, thế nhưng phòng tuyên truyền cũng là đơn vị làm chủ, bây giờ có sự việc như vậy diễn ra, nếu như không có trách nhiệm thì căn bản là không được.

Hơn nữa sự kiện này liên quan đến thành phố Linh Long, nếu như là thành phố khác thì yêu cầu bọn họ kiểm điểm là xong, nhưng đây là Linh Long, là địa phương mà bí thư Sầm cực kỳ ưu ái. Hơn nữa Đồ Phấn Đấu còn là bí thư thị ủy được bí thư Sầm đề cử tiến vào thường ủy tỉnh ủy, tuyệt đối không thể để cho Đồ Phấn Đấu phải gánh trách nhiệm ở sự kiện này.

Nếu như không phải là Đồ Phấn Đấu gánh trách nhiệm, như vậy có phải là mình phải gánh trách nhiệm? Mặc dù Xà Lê Hoa biết mình đã đến tuổi tiến lên, thế nhưng lại không có dư âm cầu tiến, căn bản cũng không muốn bị xử phạt.

Dù sao xử phạt cũng không phải chuyện gì tốt, thậm chí sau này sẽ bị ghi chép lại trong hồ sơ. Thế nhưng nếu như bí thư Sầm kiên trì để mình phải gánh trách nhiệm, như vậy mình nên làm gì bây giờ? Một loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu Xà Lê Hoa, điều này không khỏi làm cho nàng sinh ra cảm giác phiền muộn.

Xà Lê Hoa đứng lên và chợt nhớ mình có chuyện cần sắp xếp cho văn phòng xử lý, nàng cầm điện thoại lên gọi cho vị chủ nhiệm văn phòng, thế nhưng lại chợt nhớ hình như đã lâu rồi mình chưa lộ diện ở văn phòng của phòng tuyên truyền.

]Xà Lê Hoa là một vị cán bộ nữ tính, nàng phải đảm bảo sự uy nghiêm của mình, hơn nữa cũng luôn muốn biểu hiện mình là vị lãnh đạo bình dị gần gũi. Vì muốn đạt đến hiệu quả này, hầu như mỗi tuần Xà Lê Hoa đều đi đến khu văn phòng của phòng tuyên truyền một lượt.

Phòng làm việc của Xà Lê Hoa ở lầu ba, văn phòng cũng ở lầu ba cốt yếu là vì muốn phục vụ thật tốt cho mình.


Hành lang trong phòng tuyên truyền căn bản có chút trống rỗng, Xà Lê Hoa đi trên hành lang mà không khỏi sinh ra cảm giác không thoải mái. May mà phòng làm việc của nàng ở không quá xa khu văn phòng, thế nên đã nhanh chóng đi đến.

Xà Lê Hoa vừa mới đẩy cửa vào thì nghe bên trong có người nói: - Các anh nhìn bài viết này xem, dù không điểm danh địa phương nào, thế nhưng rõ ràng là có ý phê bình Mật Đông.

- Người ta nói vậy là nể mặt chúng ta, thật ra chỉ cần người nào tinh ý nhìn qua là biết đang phê bình Mật Đông. May mà khi tổ chức sự kiện tết Kim Hoa ở thành phố Rừng Mật thì chủ tịch Vương đã cố ý tiết kiệm, nếu không bây giờ đã bị điểm danh thẳng thừng rồi.

- Đúng vậy, lần này thành phố Linh Long tổ chức hơi quá, chưa nói đến những phương diện gì khác, chỉ cần nhìn vào số ngôi sao lớn đến tham gia sự kiện tết Kim Hoa cũng thấy rõ ràng. Nếu như cầm số tiền kia đi đầu tư xây dựng cơ sở, đây không phải là một chuyện có lợi cho nhân dân và quốc gia sao?

Những lời nghị luận này cũng không nằm ngoài dự đoán của Xà Lê Hoa, nàng chỉ cười cười mà không quan tâm. Khi nàng đang định đẩy nhanh tiến độ để người bên trong biết mình đang đến, chợt nghe có người nói: - Nếu như trước đó trưởng phòng Xà lắng nghe ý kiến của chủ tịch Vương, bây giờ Mật Đông chúng ta cũng không bị phê bình.

- Trong chuyện này không thể trách trưởng phòng Xà được, vì trưởng phòng Xà căn bản không thể nào quyết định được. Thế nhưng phòng tuyên truyền chúng ta cũng là một đơn vị có liên quan, không tránh khỏi tình huống bị phê bình.

Bên trong chợt vang lên những âm thanh thổn thức, Xà Lê Hoa căn bản có thể đoán được tên của những người đang trò chuyện, thế nhưng lúc này nàng không có tâm tư so đo với bọn họ. Sau khi nàng trầm ngâm giây lát thì quay đầu đi về phía phòng làm việc của mình.

Trên đường vẫn vắng lặng nhưng trong đầu nàng chợt vang vọng một câu, đó là nếu như mình sớm nghe chỉ thị của chủ tịch Vương, sẽ không có hiện tượng này xảy ra.


- Trưởng phòng Xà, ngài vừa đi đâu đấy? Khi Xà Lê Hoa đi đến cửa phòng làm việc của mình thì chợt thấy chủ nhiệm văn phòng đi dến. Người kia cầm văn kiện trong tay, rõ ràng là có việc cần tìm mình.

Tuy tinh thần không được tốt nhưng Xà Lê Hoa vẫn cố gắng nở nụ cười nói: - Chủ nhiệm Mễ, có chuyện gì không?

Mễ Đại Túc làm chủ nhiệm văn phòng của phòng tuyên truyền đã được khá lâu, cũng xem như là có tư cách, thế nhưng lại cực kỳ sùng bái Xà Lê Hoa. Lúc này nghe Xà Lê Hoa hỏi thì khẽ nói: - Trưởng phòng Xà, tôi vừa nhận được thông báo của văn phòng tỉnh ủy, nói là ngày mai bí thư Sầm sẽ mở hội nghị thường ủy.

- Có nói là vì chuyện gì không? Xà Lê Hoa trầm ngâm giây lát rồi hỏi Mễ Đại Túc.

- Hình như là thảo luận về phương diện đề cao địa vị chính trị của các địa phương kinh tế phát triển mạnh mẽ. Mễ Đại Túc nói đến đây thì nhìn thoáng qua Xà Lê Hoa, sau đó nói tiếp: - Trưởng phòng Xà, tôi cảm thấy đây là chuyện tốt của đồng chí Đồ Phấn Đấu.

Tất nhiên là chuyện tốt của Đồ Phấn Đấu, nhưng tâm tình của Xà Lê Hoa chợt trầm xuống, lúc này nàng khó thể nào áp chế được những suy nghĩ trong đầu mình. Nếu bí thư Sầm đề bạt Đồ Phấn Đấu, như vậy nàng không thể không là người gánh trách nhiệm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui