"Tám trăm ngàn sao?" Triệu Binh thầm nghĩ nếu đó là một hai chục ngàn thì vì muốn biểu hiện trước mặt Thẩm Thanh Nghiêm mà sẽ ném ra.
Tuy hắn là người có tiền thế nhưng gia sản chỉ có khoảng một triệu mà thôi, hắn mà bỏ ra tám trăm ngàn thì căn bản cũng không còn gì.
- Anh Triệu, tôi chỉ nợ anh một trăm ngàn, vì sao lại thành ra tám trăm ngàn? Anh rõ ràng là nói bậy. Chương Tiêu nghe thấy mình đột nhiên nợ tám trăm ngàn thì lớn tiếng nói.
- Bốp. Anh Triệu lại tát lên mặt Chương Tiêu, hắn dùng giọng hung hăng mắng: - Mày bị điên rồi sao? Ông cho mày mượn một trăm ngàn, bây giờ tính cả tiền lời là tám trăm ngàn. Nếu hôm nay mày không nôn ra tám trăm ngàn, ông lấy đi cánh tay của mày.
Chương Tiêu nhìn ánh mắt hung ác của anh Triệu thì không khỏi sợ hãi, hắn cúi đầu, cũng không dám nói lời nào.
Triệu Binh há hốc miệng, hắn định lên tiếng thế nhưng không nói nên lời. Tình huống lúc này đã chứng minh dù hắn có quen biết cũng không được gì, mà hắn căn bản không thể ném ra tám trăm ngàn được.
- Nếu các anh còn ra tay, tôi sẽ báo cảnh sát. Thẩm Thanh Nghiêm nhìn đám người đánh Chương Tiêu, nàng không khỏi đau lòng thay cho cô giáo của mình, thế là lớn tiếng nói với những người kia.
- Báo cảnh sát sao? Ha ha ha, cô báo đi, tôi xem có ai quản được chuyện của anh em chúng tôi? Anh Triệu dùng ánh mắt hung hăng nhìn Thẩm Thanh Nghiêm: - Có câu chồng nợ vợ trả, tuy cô đã già rồi nhưng cũng có thể trả nợ được.
- Anh Triệu, đây không phải là người nhà của tôi, chị ta chỉ là học trò cũ của mẹ tôi, anh không thể... Chương Tiêu biết rõ đám người này là ai, lúc này hắn không khỏi giải thích thay cho Thẩm Thanh Nghiêm.
Anh Triệu đá một cái vào bụng Chương Tiêu, sau đó hắn mở miệng mắng: - Ông nói thế nào thì là thế ấy, mày nếu còn nói lung tung, tao cắt đứt lưỡi bây giờ.
Anh Triệu nói rồi kéo cánh tay của Thẩm Thanh Nghiêm, lúc này Triệu Binh chợt lớn gan nói: - Anh....Anh bạn, Thanh Nghiêm thật sự không phải là...
- Cậu em, nể mặt chú có quen biết Tiểu Long mà anh không làm khó chú, nhưng chú nên hiểu quy củ của bọn anh, kẻ nào đối nghịch với bọn anh đều không có lợi. Anh Triệu vỗ vỗ bàn tay lên mặt Triệu Binh rồi cười hì hì nói: - Chú muốn chơi với bọn anh sao?
Gương mặt Triệu Binh chợt biến đổi liên tục, lúc này anh Triệu nhanh chóng chộp tay về phía Thẩm Thanh Nghiêm: - Không phải cô em rất lợi hại sao? Đi theo bọn anh một chuyến.
- Các người...Tôi liều mạng với các người. Không biết cô Mã lấy đâu ra sức lực mà vọt về phía anh Triệu, thế nhưng còn chưa đi được hai bước thì ngã xuống đất.
- Trời ơi...Tôi đã làm ra tội ác gì thế này. Cô Mã khóc rống lên làm cho anh Triệu càng thêm đắc ý, hắn cúi đầu cười nói: - Cô giáo à, sao cô không dạy bảo con mình cho tốt, tôi nói cho cô biết, kiếp sau cô phải dạy con mình cho tốt lên mới được.
Anh Triệu nói rồi cười với Thẩm Thanh Nghiêm: - Chị hai, vừa rồi chúng tôi dọa chị thôi, tôi không có cảm hứng với những người như chị.
Anh Triệu nói rồi nhìn đám đàn em của mình: - Đưa thằng chó này đi, một giờ sau không có tám trăm ngàn, ông sẽ tự lấy lợi tức.
Đám người nơi đây hiểu tên kia muốn tự tay lấy lợi tức là gì, lúc này vẻ mặt Chương Tiêu càng thêm sợ hãi.
- Các anh đang định làm gì? Vương Tử Quân giao tiền viện phí xong thì đi về phòng. Lúc này hắn thấy cô Mã ngã trên mặt đất, lại thấy đám người muốn kéo Chương Tiêu đi, thế là tức giận hỏi.
- Ái chà, lại có một thắng thích bênh vực kẻ yếu xuất hiện. Thế nào, mày muốn trả tiền cho nó sao? Tao nói cho mày biết, nó thiếu chúng tao tám trăm ngàn, khong trả tiền thì ông đưa nó đi. Khi Vương Tử Quân lên tiếng thì anh Triệu có chút run rẩy, lúc này hắn nhìn bộ dạng không nể mặt của người kia, thế là gương mặt cực kỳ khó chịu.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt đỏ bừng của Chương Tiêu, hắn trầm giọng nói: - Dù anh ta có thiếu nợ các anh như thế nào, các anh cũng không được đánh người, đây là các anh vi phạm pháp luật.
Vương Tử Quân nói rồi nhìn Chương Tiêu: - Anh nợ bọn họ tiền gì?
- Tôi đi đến sòng bạc của bọn họ đánh bài, có thiếu tiền bọn họ. Tuy Chương Tiêu không biết Vương Tử Quân có cho ra tác dụng gì không, thế nhưng lúc này hắn cũng giống như tìm được cây cỏ cứu mạng, không khỏi lớn tiếng nói với Vương Tử Quân.
Nợ tiền đánh bạc, Vương Tử Quân nhăn mày rồi trầm giọng nói: - Tiền đánh bạc không được pháp luật bảo vệ, các anh bỏ anh ấy ra.
- Ái chà, thằng này nói hay thật, nếu như xử lý theo ý của mày, anh em chúng tao không phải sẽ ăn không khí mà sống sao? Mày muốn đập nát nồi cơm của anh em chúng tao sao? Anh Triệu nói rồi vung tay chụp lấy Vương Tử Quân theo thói quen.
Nhưng anh Triệu còn chưa kịp động vào người Vương Tử Quân thì Tiểu Hà bên cạnh đã ra tay, Tiểu Hà bắt được tay của tên kia, không khỏi dùng sức một chút, anh Triệu chợt cảm thấy bàn tay cực kỳ đau nhức.
Á!
- Dám đánh anh Triệu, anh em đánh chết nó đi. Tuy phòng bệnh rất hẹp nhưng ba tên đi theo anh Triệu vẫn hùng hổ lao về phía Tiểu Hà.
Nhưng đám người kia căn bản là quá kém cỏi với Tiểu Hà, lúc này Tiểu Hà chỉ việc đá vài ba cái, đám người kia đã ngã quỵ xuống đất.
- Dám đánh người của tao, ông đánh chết mày. Anh Triệu thừa dịp Tiểu Hà đang đánh nhau với đám đàn em của mình mà nhanh chóng rút một con dao nhỏ trong ngực ra, hắn hét lên.
Anh Triệu hét lên rồi vọt về phía Tiểu Hà, thế nhưng hắn còn chưa kịp tiếp cận đã bị Tiểu Hà cướp lấy con dao trong tay. khi hắn còn đang vùng vẫy thì chợt thấy có thứ gì đó rất cứng đội lên bên hông.
- Đứng im.
Anh Triệu nhìn gương mặt lạnh như băng của Tiểu Hà, hắn không khỏi đổ mồ hôi mẹ mồ hôi con, cảm thấy thứ gì đó cứng rắn đội ở bên hông, hắn thật sự không dám lộn xộn. Nếu như hắn không chú ý, chỉ sợ sẽ bị đối phương xử lý.
- Dừng tay lại. Anh Triệu khoát tay với người của mình rồi mở miệng cầu xin tha thứ: - Đại ca, chúng tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn, mọi người cũng là vì miếng ăn, bây giờ mong anh bỏ qua cho, sau này em đây sẽ không dám gây phiền đến anh.
Tiểu Hà không lên tiếng mà chỉ nhìn về phía Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nào có thời gian với đám người kia, hắn khoát tay áo nói: - Cho bọn họ đi, đừng để bọn họ làm ảnh hưởng đến bầu không khí yên tĩnh của bệnh viện.
Tiểu Hà cũng không dám phản đối chỉ thị của Vương Tử Quân, hắn dùng giọng lạnh lùng nói với anh Triệu: - Cút đi.
Chỉ nửa phút sau thì đám lưu manh đã chạy đi mất dạng, Chương Tiêu dùng giấy vệ sinh lau mặt rồi dùng giọng nịnh nọt nói với Vương Tử Quân: - Anh Vương, sao trước kia tôi chưa từng gặp mặt anh nhỉ?
Vương Tử Quân khong quan tâm đến Chương Tiêu, khi hắn chuẩn bị nhìn xem cô Mã thế nào, lúc này Thẩm Thanh Nghiêm chợt nói: - Vương Tử Quân, anh nên nhanh chóng bỏ đi mau, đám người kia rất hung hăng, tôi cảm thấy bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...