Bí Thư Trùng Sinh

- Cô ấy nói cô Mã nhập viên ở đâu? Vương Tử Quân nhanh chóng tìm lại nhiều thông tin trong trí nhớ của mình, sau đó hắn hỏi Vương Tử Hoa.

Vương Tử Hoa nhanh chóng nói: - Không nói rõ ràng, nhưng chị ấy có để lại số điện thoại liên lạc.

Vương Tử Quân nhìn dãy số điện thoại và cái tên Thẩm Thanh Nghiêm, hắn không khỏi nhớ đến một cô nữ sinh tóc ngắn với bộ dạng hấp tấp. Thậm chí hắn còn nhớ năm xưa mình không làm bài tập và bị cô gái này phê bình một chặp.

Mới đó mà đã hơn ba mươi năm rồi.

Vương Tử Quân và Thẩm Thanh Nghiêm học ở hai trường khác nhau nên cũng không liên lạc với nhau, khi Vương Tử Quân tốt nghiệp thì có đưa số điện thoại nhà mình cho Thẩm Thanh Nghiêm. Hắn trầm ngâm giây lát rồi gọi điện thoại theo số mà Vương Tử Hoa ghi lại.

Sau hai tiếng chuông thì bên kia vang lên âm thanh có chút mệt mỏi: - Chào anh, tôi là Thẩm Thanh Nghiêm.

- Chào Thẩm Thanh Nghiêm, tôi là Vương Tử Quân. Vương Tử Quân nghe giọng nói có chút lạ lẫm mà trong lòng thậm chí có chút kích động, dù sao cũng là bạn học nhiều năm không gặp, ba mươi năm cũng không phải là ít, dù là ai cũng có chút kích động mà thôi.


- Vương Tử Quân, bây giờ liên lạc với anh cũng không dễ dàng, anh đang công tác gì vậy? Từ sau khi tốt nghiệp thì tôi chưa từng gặp lại anh. Đầu dây bên kia vang lên âm thanh của Thẩm Thanh Nghiêm, sau khi nghe nói đó là Vương Tử Quân thì nàng đặc biệt kích động, giọng điệu nhanh chóng giống như súng máy.

Vương Tử Quân nghe âm thanh này mà hình tượng mơ hồ của Thẩm Thanh Nghiêm căn bản dần trở nên rõ ràng. Hắn nghĩ đến tình cảnh năm xưa đeo cặp sách to tướng đến trường, thế là không khỏi cười nói: - Tôi bây giờ đang ở thành phố Giang Thị, đội trưởng Thẩm bây giờ có bận rộn gì không? Cũng đã lâu rồi tôi và cô chưa gặp lại nhau.

- Đã tốt nghiệp hơn ba mươi năm rồi, thời gian đúng là trôi qua quá nhanh. Thẩm Thanh Nghiêm cười cười nói: - Tôi bây giờ cũng không nghĩ ra bộ dạng của anh như thế nào.

Sau khi hàn huyên vài câu thì Vương Tử Quân trầm giọng nói: - Thẩm Thanh Nghiêm, cô Mã bị bệnh gì vậy?

- Ung thư, bây giờ là giai đoạn cuối. Giọng điệu vui sướng của Thẩm Thanh Nghiêm chợt trở nên ngưng trọng, nàng khẽ nói: - Nhà cô Mã có vài chuyện xảy ra, bệnh tình của cô lại tốn không ít tiền, trước đó vài ngày khi đến thăm thì cô ấy còn định bỏ qua trị liệu. Tôi và vài người bạn học thương lượng với nhau, chuẩn bị quyên tiền để cho cô Mã trị bệnh.

Vương Tử Quân gật đầu nói: - À, nên làm như vậy, cũng nên giúp đỡ cô Mã một chút, bây giờ cô Mã đang ở bệnh viện nào? Tôi đến thăm một chút.

- Là bệnh viện ung bứu thành phố Giang Thị. Thẩm Thanh Nghiêm nói, nàng còn nói rõ phòng bệnh. Khi Vương Tử Quân chuẩn bị cúp điện thoại thì nàng chợt nói: - Tôi cũng muốn đến thăm cô Mã, lát nữa chúng ta gặp mặt.

Vương Tử Quân cúp điện thoại rồi nói với Vương Tử Hoa: - Cậu ngồi ra xe sau, tôi đi thăm cô giáo một chút.

Vương Tử Hoa gật đầu đồng ý, sau đó nói với lái xe: - Tiểu Lý, lát nữa cậu chạy đến cửa hàng hoa cách đây không xa, chúng ta mua một bó hoa, để cho anh tôi đi đến bệnh viện thăm người bệnh.

Lái xe của Vương Tử Hoa biết rõ Vương Tử Quân là ai, lúc này nghe nói mình được làm lái xe cho chủ tịch Vương, thế là không khỏi cảm thấy cực kỳ hưng phấn.

]Vương Tử Quân căn bản thầm gật đầu vì sự hiểu ý của Vương Tử Hoa, tuy đây chỉ là chuyện nhỏ, thế nhưng căn cứ vào đó cũng thấy những năm qua Vương Tử Hoa trưởng thành hơn rất nhiều.

Bệnh viện ung bứu thành phố Giang Thị cũng không cách quá xa, khi Vương Tử Quân xuống xe ở bệnh viện ung bứu, Tiểu Hà đi theo Vương Tử Quân từ Md cũng lấy hoa từ trong xe ra. Vương Tử Quân muốn nhận lấy bó hoa, Tiểu Hà chợt trầm giọng nói: - Chủ tịch, tôi là người đi theo ngài tiếp nhận công tác, ngài cũng không nên vứt bỏ tôi được.


Vương Tử Quân nhìn gương mặt trịnh trọng của Tiểu Hà, hắn không nhịn được phải thầm cười, cũng không phải là lần đầu tiên hắn thấy được ánh mắt hy vọng như của Tiểu Hà.

- Được rồi, đi thôi, đừng nói lung tung là được. Vương Tử Quân dặn dò Tiểu Hà hai câu, sau đó hắn đi vào trong bệnh viện.

Bệnh viện ung bứu Giang Thị cũng không quá lớn thế nhưng người đi lại căn bản là rất nhiều. Khi Vương Tử Quân tìm được phòng bệnh đúng như lời nói của Thẩm Thanh Nghiêm, đây là một gian phòng hơn chục mét vuông, trong phòng có ba cái giường, trên từng chiếc giường là một người bệnh.

Tuy bây giờ là mùa xuân thế nhưng trong phòng vẫn phải mở máy lạnh, những hóa chất dùng vệ sinh phòng bệnh làm cho bầu không khí có hương vị khác thường.

Vương Tử Quân nhìn thoáng qua ba giường bệnh, hắn thật sự không nhận đâu ai là cô Mã của mình. Khi hắn chuẩn bị mở miệng hỏi thì chợt có người nói: - Anh...Anh là Tử Quân sao?

Vương Tử Quân quay đầu nhìn, chợt thấy một người phụ nữ ba bốn mươi tuổi với gương mặt có chút uể oải và vui vẻ đang nhìn mình. Người phụ nữ kia không phải quá xinh đẹp, thế nhưng ánh mắt dịu dàng làm cho người ta cảm nhận được khí tức trang nhã ôn hòa.

Khi thấy người phụ nữ này thì Vương Tử Quân không khỏi liên lạc với hình tượng cô nữ sinh hấp tấp trong quá khứ, thế là không khỏi khẽ hỏi: - Chị là Thẩm Thanh Nghiêm sao?

Thẩm Thanh Nghiêm nhìn Vương Tử Quân mặc tây phục với hình tượng cực kỳ giỏi giang mà không khỏi tiến lên hai bước nói: - Trước đó vài ngày tôi có gọi điện thoại cho các bạn học, cũng bàn luận với bọn họ về hình tượng của anh vào lúc này, thế nhưng không ngờ anh lại có biến hóa lớn như vậy.

Vương Tử Quân cười cười rồi đưa mắt nhìn khắp phòng: - Cô Mã ở trong phòng này sao?


- Cô Mã ở phòng này. Thẩm Thanh Nghiêm nghe Vương Tử Quân nhắc đến cô Mã thì gương mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc, nàng nói rồi đi đến một chiếc giường gần bên cạnh, sau đó nói với một bà lão mặc áo quần bệnh nhân màu xanh nói: - Cô Mã, cô xem ai đến thăm mình kìa?

Khi Thẩm Thanh Nghiêm lên tiếng thì một bà lão với cơ thể gầy gò héo rút mái tóc thưa thớt không khỏi ngẩng đầu lên.

Vương Tử Quân nhìn tình cảnh này mà không thể tin được đây là cô Mã của mình năm xưa. Trong hình tượng của hắn thì cô Mã là một người phụ nữ trẻ tuổi, bây giờ cô Mã nằm trên giường bệnh lại giống như một bà lão da bọc xương.

Vương Tử Quân không khỏi cảm thấy bi thương, hắn tiến đến gần bên cạnh cô giáo của mình, sau đó trầm giọng nói: - Cô Mã, ngài đã khỏe hơn chút nào chưa, em là Vương Tử Quân.

Lời nói của Vương Tử Quân không khỏi làm cho ánh mắt trống rỗng của cô Mã có thêm vài phần sức sống, bà dùng bàn tay khô gầy giữ lấy tay của Vương Tử Quân rồi nói: - Vương Tử Quân à, đã nhiều năm rồi không gặp lại em, bây giờ em vẫn khỏe đấy chứ?

Vương Tử Quân cười nói: - Cô Mã, em rất khỏe, em tin tưởng rằng cô sẽ tốt hơn. Sau khi ngài xuất viện, em sẽ đưa ngài về thăm trường cũ.

Cô giáo Mã nghe Vương Tử Quân nhắc đến trường cũ thì nụ cười thêm nồng đậm, bà gật đầu thật mạnh nói: - Đúng, nên đi đến thăm trường, nên đi thăm trường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui