Bí Thư Trùng Sinh

- Bí thư, nếu như bọn họ đều đã nhận thức sai lầm, như vậy cũng đừng nên phê bình nữa. Vương Tử Quân cười cười nói lời khuyên nhủ với Sầm Vật Cương.

Sầm Vật Cương gật đầu nói: - Nếu thành phố Kim Hà không thể chứa nổi hai anh, như vậy hai anh nên thay đổi vị trí. Nhưng nếu các anh ở trên cương vị công tác mới vẫn tiếp tục xuất hiện tình huống như thế này, các anh cũng đừng trách tôi không khách khí.

Sầm Vật Cương lên tiếng giống như sấm sét giữa trời đổ lên đầu Lý Hanh Dư. Hắn vốn cho rằng Sầm Vật Cương sẽ tách hai người ra, điều động Lữ Nhạc Ngũ đi nơi khác, không ngờ bản thân hắn cũng không phải là người chiến thắng.

Hai người đều phải rời khỏi Kim Hà, căn bản không giống với những gì mà bí thư Sầm trước đó đã vạch ra.

Nếu so sánh với bộ dạng khiếp sợ của Lý Hanh Dư thì Lữ Nhạc Ngũ tỏ ra rất vui mừng, hắn không bất ngờ với tình huống mình bị điều đi, thế nhưng Lý Hanh Dư cũng phải đi theo, điều này làm hắn thật sự rất bất ngờ.

Hai bên cùng nhau rời đi, căn bản mình cũng không phải là kẻ thất bại. Lý Hanh Dư nghĩ đủ mọi biện pháp để ép mình rời đi, xem như người này cũng đã thỏa mãn, thế nhưng chính Lý Hanh Dư cũng phải cút đi.

Lữ Nhạc Ngũ nghĩ đến phương diện những ngày qua Lý Hanh Dư luôn tỏ ra cực kỳ đắc ý, thế là không khỏi cảm thấy cực kỳ giải hận.

Nhưng trước đó dù là bất kỳ nguồn tin nào cũng nói bí thư Sầm chuẩn bị cho Lý Hanh Dư ở lại Kim Hà, bây giờ là làm sao?


Lữ Nhạc Ngũ cảm thấy kinh dị trong giây lát, sau đó hắn đưa mắt nhìn sang Vương Tử Quân đang ngồi bên kia cực kỳ bình thản như sự việc không liên quan đến mình. Tuy hắn không thể khẳng định, thế nhưng có thể cảm giác được chuyện này có liên quan đến chủ tịch Vương.

Nếu như trước đó mình chú tâm dựa vào chủ tịch Vương, bây giờ có phải tốt hơn rồi không?

- Bí thư Sầm, tôi... Lý Hanh Dư muốn chất vấn Sầm Vật Cương vài lời, thế nhưng hắn lại cảm thấy như vậy là quá ngu xuẩn, lúc này mình căn bản không còn gì để nói.

Sầm Vật Cương hiểu Lý Hanh Dư muốn nói gì, thế nhưng lúc này hảo cảm của lão với Lý Hanh Dư đã không còn, lão khoát tay áo nói: - Hai người các anh đi gặp trưởng phòng Uông, anh ấy có chuyện cần nói với hai anh.

Sầm Vật Cương nói rồi quay sang Triệu Quốc Đống ở bên cạnh: - Quốc Đống, anh ngồi xuống chúng ta nói chuyện một chút.

Lúc này Triệu Quốc Đống giật mình căn bản cũng không kém hai người Lý Hanh Dư. Mặc dù hắn đã thầm dự đoán ra nhiều kết quả, thế nhưng không ngờ kết quả chính thức lại là như vậy.

Lý Hanh Dư và Lữ Nhạc Ngũ đều phải đi, lại gọi cả mình đến, vấn đề này rõ ràng là cơ hội cực kỳ tốt với mình.

Sau khi nghe Sầm Vật Cương nói mình ngồi xuống, Triệu Quốc Đống cũng không ngồi xuống ngay, hắn chờ Lý Hanh Dư và Lữ Nhạc Ngũ rời đi, sau đó mới nói: - Bí thư Sầm, chủ tịch Vương, tôi cũng có trách nhiệm ở sự kiện này, tôi không làm tốt công tác của mình, không làm tốt công tác nối nhịp cầu giữa bí thư và chủ tịch, tôi...

- Quốc Đống, anh nói không sai, anh cũng có trách nhiệm của mình ở sự việc này, thế nhưng hai con lừa căn bản không thể cùng qua cầu độc mộc, chủ yếu là vấn đề của hai người bọn họ, anh không nên đặt nặng tâm lý cho mình. Sầm Vật Cương khoát tay áo rồi uống một hớp nước nói: - Thành phố Kim Hà ở gần bên thành phố Rừng Mật, có vị trí trọng yếu trong bố cục kinh tế của tỉnh, không những tuyến tỉnh không hài lòng với tình hình phát triển kinh tế những năm qua của thành phố Kim Hà, ngay cả cán bộ quần chúng thành phố Kim Hà cũng có ý kiến.

- Quốc Đống, sau này trọng trách của anh sẽ rất nặng, anh không những phải gánh trách nhiệm ở thành phố Kim Hà, còn phải thúc đẩy hạng mục nhất thể hóa Rừng Mật, phải làm tốt các mối quan hệ trong thành phố.

Triệu Quốc Đống nghe được câu nói này thì cảm thấy máu nóng xông lên, tuy hắn không còn là người dễ bị máu nóng làm mờ mắt, thế nhưng lúc này cũng không khỏi có vài phần run rẩy.

Triệu Quốc Đống không tin được vào lỗ tai của mình, khi hắn nghĩ rằng mình tối đa chỉ là chủ tịch thành phố, không ngờ lại trực tiếp tiến lên làm bí thư thị ủy Kim Hà.


Không muốn làm lãnh đạo sẽ không phải là thủ hạ tốt, Triệu Quốc Đống là người ở vị trí cấp phó nhiều năm, mục đích cao nhất của hắn là bí thư thị ủy, đó là khát vọng của hắn.

Khi đi đến tỉnh ủy thì Triệu Quốc Đống còn cảm thấy mình cách xa vị trí bí thư thị ủy, thế nhưng bây giờ mục tiêu lâu năm đã thành hiện thực.

Nửa giờ sau chủ yếu là bí thư Sầm Vật Cương lên tiếng, Vương Tử Quân chỉ ở bên cạnh nói chen vào vài câu mà thôi.

Tuy Triệu Quốc Đống rất muốn nói thêm vài lời với hai vị lãnh đạo, thế nhưng thời gian của hai vị lãnh đạo đều eo hẹp. Sau khi thư ký trưởng đi vào giục một lần, Sầm Vật Cương đứng lên khỏi ghế sa lông.

- Nếu anh có gì khó khăn cứ đến tìm tôi và chủ tịch Vương. Sầm Vật Cương vỗ vỗ lên vai của Triệu Quốc Đống rồi trầm giọng nói.

Triệu Quốc Đống cảm tạ sự quan tâm của Sầm Vật Cương, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng. Khi cánh cửa đóng lại, Triệu Quốc Đống chợt sinh ra một ý nghĩ, hình như mái tóc của Sầm Vật Cương lại bạc đi vài phần.

Trong mắt Triệu Quốc Đống thì Sầm Vật Cương xưa nay như núi cao, thế nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy hình tượng của bí thư Sầm có chút khác biệt với trên tivi.

Trong lòng Triệu Quốc Đống sinh ra những cảm xúc hỗn tạp, hắn đi hai bước, đột nhiên chợt nhớ đến nụ cười của Vương Tử Quân. Nụ cười kia quá ôn hòa, càng mang theo nhiều phần uy nghiêm.

- Bí thư Lý, sau này kính mong ngài quan tâm nhiều hơn. Lữ Nhạc Ngũ khẽ vươn tay với Lý Hanh Dư rồi nở nụ cười nói.


Nếu như là trước kia thì Lý Hanh Dư sẽ chỉ cười nhạt với bộ dạng tiểu nhân đắc ý của Lữ Nhạc Ngũ, thế nhưng bây giờ hắn không thể cười được, hắn cố gắng co rúm cả người cũng không cười được.

Lữ Nhạc Ngũ đi đến sở tài nguyên môi trường, tuy chỉ là cấp phó nhưng vài năm nữa trưởng phòng sẽ về hưu. Lý Hanh Dư có nhìn thế nào cũng thấy đây là sắp xếp tốt cho Lữ Nhạc Ngũ.

Chính mình căn bản không được sắp xếp tốt như vậy, Lý Hanh Dư không khỏi cảm thấy phẫn nộ. Nhưng hắn phẫn nộ thì thế nào? Uông Thanh Minh đã đại biểu cho tổ chức nói quá rõ ràng, nếu như không có gì bất ngờ, vài ngày sau mình sẽ đi nhận chức ở đơn vị mới.

Bí thư Sầm đã đồng ý với mình? Sao kết quả lại trở thành như vậy?

Lý Hanh Dư nhìn gương mặt Lữ Nhạc Ngũ nhìn vào mình, hắn cố gắng nở nụ cười. Lữ Nhạc Ngũ chỉ cười hì hì mà không nói gì, sau đó nghênh ngang rời đi.

Sau khi Lữ Nhạc Ngũ rời đi thì Lý Hanh Dư cắn răng, sau đó gõ cửa phòng làm việc của Uông Thanh Minh.

Người mở cửa là Uông Thanh Minh, hắn nhìn thấy Lý Hanh Dư, cảm thấy vẻ mặt của Lý Hanh Dư không có gì quá đáng, hắn không khỏi cười nói: - Hanh Dư, mời anh ngồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui