Bí Thư Trùng Sinh

Lúc này Lữ Nhạc Ngũ bên kia nhìn có vẻ cực kỳ nóng ruột, Lý Hanh Dư chuẩn bị chào hỏi hai người kia, dù sao thì mình cũng phải bảo trì phong độ của một vị bí thư thị ủy, không thể làm mất mặt Sầm Vật Cương được.

- Chào bí thư Văn. Khi Lý Hanh Dư chuẩn bị mở miệng thì thấy Văn Thành Đồ từ trên lầu đi xuống, có bảy tám người đi theo sau lưng Văn Thành Đồ, tình cảnh tiền hô hậu ủng giống như đang huy động nhân sự.

Nhưng vẻ mặt của Văn Thành Đồ đang đi đầu căn bản không tốt, gương mặt âm trầm giống như có người nợ tiền mà không chịu trả vậy.

Văn Thành Đồ nghe thấy Lữ Nhạc Ngũ và Triệu Quốc Đống chào hỏi thì không khỏi nở nụ cười, hắn bắt tay Lữ Nhạc Ngũ rồi cười nói với Triệu Quốc Đống: - Quốc Đống, cậu mới đến sao?

- Bí thư Văn, tôi và chủ tịch Lữ vừa mới đi đến. Triệu Quốc Đống tuy cảm thấy có chút bất ngờ vì bí thư Văn chào hỏi mình, thế nhưng vẫn thành thật đáp lời.

- À, rất tốt, Quốc Đống, anh làm rất tốt. Văn Thành Đồ nói đến đây thì cũng thấy Lý Hanh Dư, thế là thản nhiên nói: - Bí thư Sầm đang chờ các anh, các anh đi nhanh lên, đừng để cho bí thư Sầm chờ lâu.

Văn Thành Đồ đã rời đi thế nhưng lời nói lại làm cho Lữ Nhạc Ngũ và Lý Hanh Dư phải nhìn về phía Triệu Quốc Đống, lúc này Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu dưới ánh mắt của Lữ Nhạc Ngũ và Lý Hanh Dư.

Triệu Quốc Đống căn bản không hiểu đây là tình huống gì, vì sao bí thư Văn lại tỏ ra thân mật với mình như vậy.


- Quốc Đống, chúng ta đi thôi, đừng để cho bí thư chờ lâu. Lữ Nhạc Ngũ vỗ vỗ lên vai của Triệu Quốc Đống rồi nở nụ cười nói.

Tuy mối quan hệ giữa ba người có sự phân chia ra hai bên, thế nhưng khi gặp mặt Sầm Vật Cương, không ai đám biểu hiện tâm tư của mình ra ngoài. Ba người đi lên khu nhà thường ủy tỉnh ủy, Lý Hanh Dư là người đi đầu, hai người Lữ Nhạc Ngũ và Triệu Quốc Đống đi theo sau.

- Các anh tới rồi à! Khi nhóm người Lý Hanh Dư đi đến gần phòng làm việc của Sầm Vật Cương, lúc này Phương Anh Hồ vừa đi ra khỏi phòng thư ký của Sầm Vật Cương. Hắn nhìn thấy đám người Lý Hanh Dư thì trầm giọng nói.

Ba người vội vàng nở nụ cười với Phương Anh Hồ, Lý Hanh Dư nhanh chóng tiến lên nói: - Chào thư ký trưởng.

- À, bí thư Sầm đang chờ các anh trong phòng, các anh vào đi. Phương Anh Hồ nhìn về phía Lý Hanh Dư rồi gật đầu khẽ nói.

Lý Hanh Dư nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Phương Anh Hồ, hắn không khỏi cảm thấy có chút lo lắng. Trước kia khi gặp mặt Sầm Vật Cương thì Phương Anh Hồ sẽ nhắc nhở mình vài lời, bây giờ sao lại có biểu hiện này?

Là vì Lữ Nhạc Ngũ ở bên cạnh mình sao?

Nguyên nhân này vừa xuất hiện thì Lý Hanh Dư nhanh chóng chối bỏ, Phương Anh Hồ là ai? Là lãnh đạo chủ yếu của tỉnh ủy, đừng nói là Lữ Nhạc Ngũ sắp phải lui ra, dù còn là chủ tịch thành phố cũng không được Phương Anh Hồ cố kỵ như vậy.

Trong đầu Lý Hanh Dư lóe lên vài ý nghĩ, hắn không khỏi nhìn thoáng qua Phương Anh Hồ, sau đó đi vào trong phòng làm việc của Sầm Vật Cương.

Khi Lý Hanh Dư nhìn về phía bàn làm việc của Sầm Vật Cương theo bản năng, lại phát hiện không có người nào ở đó, phát hiện này làm cho hắn cực kỳ sững sờ.

Vì sao lại không có một ai?

Khi Lý Hanh Dư cảm thấy kinh hoảng thì chợt nghe Phương Anh Hồ nói: - Bí thư Sầm, chủ tịch Vương, nhóm người bí thư Hà đến rồi.


Lý Hanh Dư nhìn lại thì thấy Sầm Vật Cương và Vương Tử Quân đang ngồi trên ghế sa lông trong phòng. Khi hắn nhìn về phía hai người Sầm Vật Cương, hai người kia cũng đang nhìn về phía hắn.

Ánh mắt của Sầm Vật Cương làm cho Lý Hanh Dư cảm thấy run sợ, còn Vương Tử Quân thì tỏ ra cực kỳ bình thản, sự bình thản này làm cho người ta sinh ra cảm giác thân cận.

Không phải là bí thư Sầm cần gặp mình sao? Thế nào lại có Vương Tử Quân ở đây? Lý Hanh Dư thật sự kinh ngạc, thế nhưng lại không khỏi không lên tiếng chào hỏi: - Chào bí thư Sầm, chào chủ tịch Vương.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cũng không nói lời nào. Sầm Vật Cương lại hừ một tiếng nói: - Hôm nay cũng không nói quá lâu, các anh nghe cho kỹ.

Thái độ của bí thư Sầm có gì đó không đúng, không phải Lữ Nhạc Ngũ sẽ được ở lại đấy chứ?

Trong đầu Lý Hanh Dư lóe lên ý nghĩ như vậy, hăn không khỏi nhìn về phía Vương Tử Quân. Hắn nghĩ rằng nếu bí thư Sầm cho ra quyết định thì không ai có thể phản kháng, thế nhưng không ngờ sự việc lại có biến đổi.

Nhưng Lý Hanh Dư yêu thích sóng gió, hắn là người thích vật lộn với sóng gió, dù sóng to gió lớn thì hắn cũng không sợ, chỉ cần cho hắn một sân khấu tốt là được.

Khi Lý Hanh Dư lóe lên những ý nghĩ như vậy thì chợt nghe Sầm Vật Cương nói: - Một năm qua tỉnh ủy căn bản rất không hài lòng với công tác của thành phố Kim Hà, không những phương diện tăng trưởng kinh tế không có khởi sắc, mà hạng mục nhất thể hóa Rừng Mật được tỉnh ủy chú trọng lại chậm trễ khởi công.

Bí thư Sầm nói làm sao vậy? Không phải bí thư không thích phương án nhất thể hóa Rừng Mật sao? Lý Hanh Dư không ngờ Sầm Vật Cương lại phê bình về phương án nhất thể hóa Rừng Mật, điều này làm cho hắn càng cảm thấy sợ hãi.


- Các anh không làm tốt công tác của mình thế nhưng lại có bản lĩnh vỗ bàn lớn tiếng với nhau. Sầm Vật Cương nói rồi chỉ vào mặt bàn của mình nói: - Các anh không phải có bản lĩnh sao? Tôi có cái bàn đây này, tôi cũng muốn xem các anh có thể đập nát nó được không.

Bí thư tỉnh ủy nổi giận thì căn bản là người nào cũng phải sợ hãi, Lý Hanh Dư nhìn gương mặt tàn khốc của Sầm Vật Cương, hắn cảm thấy mình cũng không dám thở mạnh.

- Bí thư Sầm, sự việc đã diễn ra, phê bình cũng không có tác dụng, quan trọng là bọn họ phải nhận thức được sai lầm của mình. Khi Sầm Vật Cương đang thở dốc thì Vương Tử Quân khẽ nói.

Sầm Vật Cương dùng ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó mới nói: - Chủ tịch nói rất đúng, lần này nên ghi rõ vào sổ sách, Lý Hanh Dư, anh nói cho tôi biết xem, anh có trách nhiệm gì ở sự việc này?

- Bí thư Sầm, chủ tịch Vương, tôi cảm thấy mình nên gánh trách nhiệm chủ yếu, tôi là người đứng đầu thành phố Kim Hà, tôi không cố gắng đoàn kết ban ngành, không làm tốt công tác phát triển kinh tế, đây là sai lầm của tôi. Lý Hanh Dư biết rõ bây giờ không phải lúc trốn tránh trách nhiệm, vì vậy hắn hiểu hiện cực kỳ tốt, trực tiếp nhận tất cả trách nhiệm lên người mình.

Sầm Vật Cương nhìn thấy Lý Hanh Dư đứng đó thì không khỏi hừ một tiếng; - Bây giờ mới biết gánh trách nhiệm, vậy trước đó các anh làm gì? Các anh nếu có tinh thần nhận trách nhiệm, nào có xảy ra hiện tượng hôm nay?

Lý Hanh Dư không nói gì, Lữ Nhạc Ngũ càng không nói gì. Hắn tuy cũng muốn thừa nhận sai lầm, thế nhưng lại có chút không phục. Bây giờ trách nhiệm của Lý Hanh Dư là chủ yếu, Lý Hanh Dư phải thừa nhận sai lầm, nếu như hắn tiếp tục tiến lên sẽ làm cho người ta khó chịu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui