Khi Sầm Vật Cương đi đến hiện trường thì có bảy tám người công nhân ăn mặc không đồng nhất nhưng đều đội mũ bảo hộ đã ngừng nói chuyện, đám người dùng ánh mắt đề phòng nhìn về hía Sầm Vật Cương.
- Ai là người phụ trách chỗ này, đến đây một chút. Miêu Dược Hổ mãi đi theo sau lưng Đồ Phấn Đấu, tuy vừa rồi hắn không đứng ra báo cáo, thế nhưng bây giờ không thể không lên tiếng.
- Chủ tịch Miêu, tôi là quản lý hạng mục công trình này. Một người đàn ông nhìn qua hơn bốn mươi tuổi mặc tây trang nhưng lại có chút quê mùa xuất hiện. Người này đi đến bên cạnh Miêu Dược Hổ, sau đó khẽ lên tiếng báo cáo.
Miêu Dược Hổ nhìn thoáng qua người này rồi trầm giọng nói: - Có chuyện gì xảy ra? Có phải các anh còn chưa phát tiền lương cho công nhân không? Tôi nói cho anh biết, nếu như các anh nợ tiền lương của người lao động, thị ủy sẽ không để yên cho các anh đâu.
- Chủ tịch Miêu, chúng tôi đã phát tiền lương cho công nhân đúng thời hạn, lần này không phải là chuyện nợ tiền lương. Viên quản lý nghe thấy giọng nói nghiêm túc của Miêu Dược Hổ thì đổ mồ hôi hột, lúc này mồ hôi càng vã ra như tắm.
Sầm Vật Cương nhìn thấy tất cả những gì đang diễn ra, lão chậm rãi đi về phía một người công nhân hơn năm mươi tuổi nói: - Chào anh, có phải bọn họ nợ tiền lương các anh hay không? Các anh cứ nói rõ ràng, có bí thư và chủ tịch thành phố ở đây, bọn họ nhất định sẽ làm chủ cho anh.
Viên công nhân kia nhìn thoáng qua Sầm Vật Cương rồi hít vào một hơi thuốc nói: - À, công trường đã phát lương rồi, thế nhưng chúng tôi không muốn làm ở đây, chuẩn bi chuyển sang nơi khác.
- Vậy vừa rồi các anh tranh chấp cái gì? Sầm Vật Cương có chút sững sốt, sau đó trầm giọng hỏi người kia.
- Chúng tôi làm chỗ này vốn khá tốt, cũng không muốn đổi sang nơi khác, dù sao nơi đây phát lương rất kịp thời. Thế nhưng lại không thể không chuyển chỗ làm, vì bọn họ nơi này cứ vài ngày lại có kiểm tra, nói cái này không được cái kia không xong, làm chậm trễ công tác của chúng tôi. Tháng trước chúng tôi còn kiếm được ba bốn ngàn, thế nhưng bây giờ còn chưa được một ngàn, vì vậy chúng tôi muốn chuyển chỗ làm.
Lời nói của viên công nhân làm cho gương mặt Sầm Vật Cương trầm xuống, lão nhìn thoáng qua Miêu Dược Hổ mà không lên tiếng.
Miêu Dược Hổ chợt nói: - Bí thư Sầm, đây cũng không phải là thành phố chúng tôi kiểm tra, thủ tục kiểm tra theo thông lệ của thành phố chúng tôi đã được thực hiện, bây giờ là phương diện kiểm tra của tuyến tỉnh.
- Của tuyến tỉnh? Chuyện gì xảy ra? Vẻ mặt Sầm Vật Cương chợt bình thản hơn, thế nhưng giọng điệu lại không có chút biến đổi.
Đồ Phấn Đấu nhìn thoáng qua Miêu Dược Hổ, lúc này mới nói: - Bí thư, trước đó vài ngày có người đem hạng mục cải tạo thành phố của chúng tôi báo cáo lên tỉnh, nói chúng tôi xây dựng không hợp cách, thế nên tuyến tỉnh có phái xuống một tổ điều tra.
Sầm Vật Cương chỉ khẽ gật đầu mà không nói gì thêm.
- Nhưng bí thư Sầm, tôi cảm thấy tổ kiểm tra đến thành phố Linh Long căn bản là tìm xương trong trứng gà, rõ ràng không có vấn đề thế nhưng bọn họ trải qua kiểm tra thì không có lỗi là không được. Miêu Dược Hổ nói đến đây thì có chút tức giận: - Vì chuyện này mà phía thị ủy đã vài lần liên hệ với tổ điều tra của tỉnh, thế nhưng người ta nói mình có chỗ khó riêng, dù thế nào cũng không theo lời chúng tôi.
Sầm Vật Cương không lên tiếng, lão đi về phía đang thi công. Khi thấy Sầm Vật Cương chuẩn bị đi lên lầu thì Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ đều vội vã nói: - Bí thư, chỗ này vừa mới bắt đầu xây dựng, còn nhiều thứ chưa xong, vài ngày nữa rồi ngài hãy lên xem.
Sầm Vật Cương cũng không quan tâm đến hai người này, lão cất bước đi lên lầu. Khi vừa đi lên cầu thang được vài bước thì lão đã nói: - Không cần phải như vậy, năm xưa tôi cũng là người ăn nằm ở bên cạnh công trường, bây giờ đã đến đây thì tôi cũng muốn xem các anh xây dựng nhà cửa thế nào.
Dưới sự dẫn dắt của Sầm Vật Cương, đoàn người đi lên lầu bốn. Sầm Vật Cương đưa mắt nhìn dàn giáo đầy thép và xi măng, sau khi đánh giá một lúc thì mới nói với Phương Anh Hồ đang đi sau lưng mình: - Thư ký trưởng Anh Hồ, sau khi quay về thì anh liên hệ với sở xây dựng, yêu cầu bọn họ nhanh chóng đẩy mạnh công tác kiểm tra toàn diện ở thành phố Linh Long, nếu như phát hiện hành vi không hợp cách thì kiên quyết xử lý. Thế nhưng nếu như bọn họ kiểm tra và tất cả là hợp cách, như vậy tôi hy vọng bọn họ tuân thủ chức trách của mình, làm tốt công tác phục vụ doanh nghiệp.
Phương Anh Hồ đồng ý, sau đó nhanh chóng ghi chép chỉ thị của Sầm Vật Cương vào trong sổ tay.
Sầm Vật Cương đi xuống bên dưới, cũng không dừng lại quá lâu ở công trường. Hai phút sau khi bọn họ rời đi thì viên quản lý hạng mục dùng khăn xoa xoa mồ hôi trán, sau đó lớn tiếng nói với đám công nhân ở bên cạnh: - Mau đi làm việc thôi, trưa nay sẽ có thêm khẩu phần cơm.
- Anh Triệu, thêm món gì vậy? Chúng tôi muốn ăn thịt kho tàu.
- Không có vấn đề, không phải là thịt kho tàu sao? Lát nữa tôi cho người mua năm mươi cân thịt, chúng ta xe như cải thiện bữa ăn, bây giờ thì tản đi. Viên quản lý nói xong thì cầm điện thoại lên: - Giám đốc, đều đã làm tốt công tác rồi.
Bầu không khí trong văn phòng đài truyền hình tỉnh Mật Đông khá căng thẳng, không ít người đi qua trường quay trực tiếp phải đưa mắt nhìn vào, vì nơi này chủ yếu là lắp kính trong suốt chung quanh.
Lúc này Vương Tử Quân đang ngồi bên trong nghe cục trưởng Đào Thanh Hải báo cáo về những thành tựu một năm qua của cục văn hóa thông tin, cũng nói rõ những mục tiêu công tác trong năm nay.
Đứng bên cạnh Vương Tử Quân chính là biên tập viên Ninh Dao của đài truyền hình tỉnh Mật Đông. Trước nay Ninh Dao căn bản đã đón tiếp không biết bao nhiêu đoàn kiểm tra của tỉnh, người phụ nữ này nhìn bên ngoài còn đẹp hơn cả khi lên tivi, hơn nữa lại ăn nói khéo léo, thế nên làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Nhưng bây giờ Ninh Dao đứng bên cạnh Vương Tử Quân lại sinh ra cảm giác gò bó, cũng không phải là gương mặt của Vương Tử Quân quá căng cứng, vị chủ tịch Vương này đến đài truyền hình tỉnh vẫn luôn nở nụ cười vui vẻ, khi lãnh đạo giới thiệu thì chủ tịch còn bắt tay mình, cũng nói rất thích xem các chuyên mục của mình.
Có thể nói Vương Tử Quân chính là một vị lãnh đạo tỉnh mà Ninh Dao cảm thấy hòa đồng nhất, nhưng điều này lại làm cho nàng cảm thấy có chút gò bó, dù là lần trước bí thư Sầm đến thì nàng cũng không khó chịu như bây giờ.
Ninh Dao sở dĩ sinh ra cảm giác khó chịu chính là vì cảm thấy chủ tịch Vương coi mình như người bình thường, không thèm quan tâm đến một biên tâp viên xinh đẹp như nàng. Không, phải nói là chủ tịch Vương không quan tâm đến vẻ đẹp của nàng, đây căn bản là đả kích rất lớn với nàng.
Lúc bắt đầu Ninh Dao còn nói vài câu chào mừng để cho chủ tịch Vương chú ý, thế nhưng sau khi chủ tịch Vương nói chuyện với nàng vài câu, nàng cảm nhận được tâm tư của người ta, thế là càng có chút tổn thương.
- Xem ra chính mình làm mình mất mặt. Ninh Dao thầm cảm khái một câu như vậy. Tuy nàng đã được không ít người đàn ông bồi dưỡng lòng tự tin, thế nên cũng không muốn tiếp nhận thất bại, chẳng qua nàng căn bản không có lòng tin để người đàn ông kia chú ý đến mình.
Ninh Dao nhìn vào gương, trong đó là một người phụ nữ xinh đẹp, dáng người cao ráo, hai chân thẳng tắp, thế là không khỏi lấy lại chút tự tin cho mình.
- Ninh Dao, cô đến giới thiệu quá trình cho chủ tịch Vương. Giọng nói của vị cục trưởng kiêm giám đốc đài truyền hình vang lên bên tai làm cho Ninh Dao không kịp phản ứng, thế là cảm thấy mình có chút thất thố.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...