- Bí thư Sầm, hai ngày trước tôi có mở một hội nghị ban ngành, chúng tôi đã chế định ra quy hoạch ba năm với thành phố Linh Long. Trong thời gian ba năm tới chúng tôi sẽ đẩy mạnh kinh tế địa phương, đồng thời cũng sẽ đẩy mạnh xây dựng, đẩy mạnh cải tạo nội thành, tranh thủ trong thời gian ba năm biến Linh Long thành trung tâm tài chính của tỉnh.
Sầm Vật Cương không nói gì mà chỉ nghe Đồ Phấn Đấu lên tiếng, sau đó khẽ gật đầu. Đồ Phấn Đấu thấy Sầm Vật Cương lắng nghe chuyên chú thì càng thêm thoải mái, hắn cười cười nói: - Bí thư Sầm, nói đến phương diện xây dựng thành phố Linh Long thì tôi cảm thấy máu huyết sôi trào, hận không thể tiếp tục ở lại công tác thêm vài năm nữa.
- Tôi thật sự có chút không nỡ với công tác của thành phố Linh Long vào những năm tới, bây giờ thành phố Linh Long giống như là đứa con của tôi, tôi nhìn nó phát triển mạnh từng ngày, cảm thấy mình rất có thành tựu.
Sầm Vật Cương lấy ra một điếu thuốc đưa cho Đồ Phấn Đấu, sau đó lại châm cho mình một điếu, nhưng sau đó nghĩ gì đó lại không châm lửa. Đồ Phấn Đấu đang định đốt thuốc, thế nhưng thấy động tác của bí thư Sầm, vì vậy có chút xấu hổ mà không tiếp tục.
Sầm Vật Cương khoát tay áo nói: - Tôi là vì sức khỏe không tốt, còn anh thích hút thì cứ hút.
Lúc này Đồ Phấn Đấu mới đốt thuốc. Trước kia thì Sầm Vật Cương căn bản rất nghiêm khắc với hắn, bây giờ lại nói những lời tha thứ như vậy, làm cho hắn khó thể tiếp thu.
Đồ Phấn Đấu thầm nghĩ có phải là vị trí của mình tăng tiến, thế cho nên bí thư Sầm cũng phải điều chỉnh thái độ với mình hay không? Lúc này chợt nghe Sầm Vật Cương nói: - Anh đã muốn tiếp tục ở lại xây dựng thành phố Linh Long, như vậy anh cứ tiếp tục công tác của mình ở Linh Long đi.
Đồ Phấn Đấu có chút sững sốt, thế nhưng lại có chút vui vẻ, không phải sau này mình trở thành chủ tịch mặt trận tổ quốc còn được nắm công tác của Linh Long sao? Nếu thật sự là như vậy thì quá tốt. Tuy mình có quan hệ không tệ với Miêu Dược Hổ, thế nhưng lòng người khó dò, mình rời khỏi Linh Long thì không biết sau này sẽ thế nào.
Nếu Đồ Phấn Đấu là người phụ trách liên lạc với thành phố Linh Long, như vậy cũng không sợ Miêu Dược Hổ sẽ làm loạn. Hắn cảm thấy như vậy mà không khỏi hưng phấn hơn vài phần.
- Phấn Đấu, thành phố Linh Long phát triển là rất quan trọng, thế nhưng phương diện dân sinh cũng không được thả lỏng. Anh nhất định phải chú trọng nắm bắt các chương trình dân sinh trong thành phố. Sầm Vật Cương nói đến đây thì giọng điệu có vài phần nghiêm túc.
Đồ Phấn Đấu nhìn gương mặt nghiêm túc của Sầm Vật Cương mà không có chút căng thẳng, lại cảm thấy như vậy mới là bình thường. Dù sao thì một bí thư Sầm với gương mặt nghiêm túc thì mới thật sự là biểu hiện xưa nay.
- Mong bí thư Sầm yên tâm, tôi nhất định sẽ hỗ trợ thật tốt cho đồng chí Dược Hổ, sẽ chứng thực những chỉ thị của ngài. Khi đó thành phố Linh Long không những chú trọng xây dựng phát triển kinh tế, còn thỏa mãn mức độ cuộc sống của nhân dân. Đồ Phấn Đấu ưỡn ngực trầm giọng nói.
Sầm Vật Cương có chút nhíu mày, lão trầm giọng nói: - Đây là công tác của một bí thư, tự anh phải nắm thật chặt, không cần phải đẩy công tác này lên người của chủ tịch Dược Hổ. Đề cao cuộc sống của nhân dân chính là một mục tiêu trọng điểm đề ra khi phát triển kinh tế địa phương.
Đồ Phấn Đấu hầu như nói ngay sau đó: - Bí thư cứ yên tâm, chỉ cần là chỉ thị của ngài, chúng tôi nhất định sẽ quán triệt với tốc độ nhanh nhất, sẽ không làm cho ngài thất vọng.
Nhưng sau khi nói xong thì Đồ Phấn Đấu giống như nghĩ đến điều gì đó, hắn ngẩng đầu lên nhìn gương mặt không chút biểu hiện của Sầm Vật Cương, do dự giây lát rồi dùng giọng không thể tin nói: - Bí thư Sầm, việc của tôi...
Đồ Phấn Đấu không nói thêm, thế nhưng Sầm Vật Cương sao lại không hiểu ý nghĩa lời nói của thuộc hạ? Lão nâng ly trà lên uống một ngụm, sau đó mới nói: - Dù là ở bất kỳ cương vị công tác nào thì phải làm tốt con đường thực tế. Phấn Đấu, tôi hy vọng anh tiếp tục thực hiện tốt chức trách của mình, đừng làm cho tôi và tỉnh ủy thất vọng.
Nếu như là trước kia thì Đồ Phấn Đấu nhất định sẽ vỗ ngực nói tuyệt đối không làm cho bí thư Sầm thất vọng. Thế nhưng bây giờ những lời này chạy lên đến cổ mà hắn lại sinh ra cảm giác nói không nên lời. Khi ánh mắt của Sầm Vật Cương hội tụ lên người hắn, lúc này hắn mới hỏi: - Bí thư, là ai vậy?
- Trải qua lãnh đạo thượng cấp xem xét và nghiên cứu, chủ tịch Trương Bản Tiến sẽ là người tiếp nhận vị trí lãnh đạo mặt trận tổ quốc tỉnh Mật Đông. Sầm Vật Cương đặt ly trà trong tay xuống bàn rồi trầm giọng nói với Đồ Phấn Đấu.
"Trương Bản Tiến, sao lại là người này?" Đồ Phấn Đấu cảm thấy lão lãnh đạo của mình đã sắp phải về hưu đến nơi rồi, người này sao có thể tiến lên chặn ngang đường cướp mất vị trí của mình?
- Chủ tịch Trương tiếp nhận vị trí ở mặt trận tổ quốc, bí thư Sầm, điều này...Rõ ràng là tỉnh ủy đã đề cử...
Sầm Vật Cương nhìn gương mặt của Đồ Phấn Đấu rồi trầm giọng nói: - Chúng ta cần phải hiểu và chấp hành sắp xếp của tổ chức, thậm chí không hiểu cũng phải chấp hành. Bí thư Đồ, tôi hy vọng anh không bị ảnh hưởng vì điều chỉnh lần này và tiếp tục toàn tâm toàn ý vùi đầu vào công tác. Chỉ cần anh cho ra thành tích, như vậy lãnh đạo thượng cấp sẽ không làm cho anh bị hại.
Sầm Vật Cương nói ra những lời này cực kỳ sống động, thế nhưng đáng tiếc là Đồ Phấn Đấu không nghe rõ.
...
Từ khi trở về từ phòng làm việc của Vương Tử Quân thì Trương Bản Tiến có chút hối hận, chính mình đến phản ánh vấn đề với chủ tịch Vương, có phải làm cho tâm tình của chủ tịch Vương thêm phức tạp hay không? Đồng thời có thể làm cho người ta nghĩ rằng mình đang trả thù Đồ Phấn Đấu ở phương diện này không?
Trong đầu Trương Bản Tiến liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, sau đó hắn cảm thấy không chút thoải mái. Hắn nghĩ rằng hai năm sau mình sẽ đi sang khối mặt trận tổ quốc nghỉ ngơi một chút, nếu như mình tiếp tục có nhiều sự quan tâm trái ngược, chỉ sợ người ngoài sẽ có cái nhìn không hay về mình.
Giữ người rồi mới giữ danh, Trương Bản Tiến không khỏi nghĩ đến câu nói này, trong lòng càng có vài phần khổ sở. Tuy hắn cảm thấy có lẽ mình đã nhìn thấu sự việc, thế nhưng thực tế vẫn không thể nhìn rõ ràng chuyện lưu dannh.
Ngay cả những đại nhân vật thời cổ đại cũng không thể nhìn cho rõ ràng, chính mình nhìn không rõ cũng không là vấn đề gì.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên đánh thức Trương Bản Tiến khỏi trạng thái tư tưởng bồng bềnh, hắn ngẩng đầu lên rồi nói một câu: - Mời vào.
Người đi vào chính là trưởng phòng lâm nghiệp Trường Vũ Thu. Cái tên của người này làm cho người ta nghe qua không khỏi sinh ra chút ý thơ, thế nhưng thực tế thì phương diện làm người lại phải xin lỗi cái tên. Bộ dạng của người này to lớn thô kệch, căn bản giống như một tên thổ phỉ thời nhà Minh.
- Chủ tịch Trương, tôi không quấy rầy công tác của ngài đấy chứ? Trường Vũ Thu căn bản có quan hệ không tệ với Trương Bản Tiến, vừa đi vào cửa đã cười ha hả nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...