Bí Thư Trùng Sinh

Vương Tử Quân nhìn đám người túm tụm về phía mình, đại đa số đều là người quen, thế là không khỏi cảm khái một tiếng, thế nhưng vẫn bước chậm vào trong khách sạn.

Tuy khách sạn này không quá khí phái thế nhưng Triệu Hiểu Bạch lại đặc biệt chuẩn bị một phòng nghỉ cho Vương Tử Quân. Sau khi đưa Vương Tử Quân vào trong phòng nghỉ, Kim Chính Thiện nhanh chóng đi đến, ở bên cạnh Kim Chính Thiện còn có một cặp nam nữ hơn năm mươi tuổi.

- Chủ tịch Vương, tôi định đi đón ngài, thế nhưng không ngờ ngài lại đến quá sớm. Sau khi đi vào trong phòng thì Kim Chính Thiện nở nụ cười vui vẻ nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân bắt tay với Kim Chính Thiện rồi cười nói: - Tôi cũng không dám làm phiền bí thư Kim đi nghênh đón.

Hai người nói với nhau vài câu, sau đó Kim Chính Thiện giới thiệu cặp nam nữ trung niên ở bên cạnh mình. Thì ra đây là bố mẹ của Triệu Hiểu Bạch. Vương Tử Quân nhìn cách ăn mặc của hai người, rõ ràng là những người có học thức, nhưng hai người này nhìn thấy hắn thì lại có chút gò bó.

Bố mẹ của Triệu Hiểu Bạch không phải là người trong quan trường, thế nên trước khi đến gặp Vương Tử Quân thì không khẩn trương, nhưng bây giờ khi bọn họ thấy vị lãnh đạo thường xuất hiện trên tivi đứng trước mặt mình, thế là không khỏi cảm thấy cực kỳ căng thẳng không hiểu nguyên nhân.


Sau khi Kim Chính Thiện giới thiệu thì bố của Triệu Hiểu Bạch nở nụ cười cực kỳ vui vẻ, thế nhưng hai bàn tay không biết có nên vươn ra hay không.

- Chào anh Triệu, ngài đã bồi dưỡng được một người con trai rất tốt, bây giờ gia đình có chuyện vui, tôi đến chúc mừng anh chị. Vương Tử Quân nhìn bố của Triệu Hiểu Bạch, hắn chủ động vươn tay ra cười ha hả chúc mừng.

- Chủ tịch Vương, hôm nay ngài có thể đến tham gia lễ cưới của Triệu Hiểu Bạch, cả nhà chúng tôi cực kỳ cảm kích. Bố của Triệu Hiểu Bạch vốn đã ổn định lại tinh thần của mình, hắn dùng giọng chân thành nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cười nói: - Mỗi ngày Hiểu Bạch đi theo tôi căn bản là không ngại cực khổ, cậu ấy kết hôn sao tôi lại không đến cho được? Hơn nữa tôi cũng phải cảm tạ ngài, nếu không vì ngài bồi dưỡng được một Hiểu Bạch tốt như vậy, công tác của tôi cũng lộn xộn hẳn lên.

Triệu Hiểu Bạch đứng bên cạnh mà gương mặt đỏ ửng. Chính hắn biết rõ chính mình không có trợ giúp gì quá lớn với chủ tịch Vương, thế nhưng chủ tịch Vương nói như vậy làm cho mình rất có thể diện.

Sau khi nói vài câu khách khí, bố mẹ Triệu Hiểu Bạch đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Kim Chính Thiện và Vương Tử Quân. Hai người uống vài ngụm trà, Kim Chính Thiện khẽ nói: - Chủ tịch Vương, đời người đúng là quá nhanh, lại thay đổi khôn lường, mới đó mà Hiểu Bạch đã kết hôn, trước kia khi tôi vừa mới thấy nó, khi đó nó còn đang ở trong tã lót.

- Ha ha ha, xem ra bí thư Kim hôm nay rất cảm khái. Các vị lãnh đạo năm xưa có nói, thế giới này luôn là của thanh niên, dù thế nào thì chúng ta cũng từng trải qua một thời thanh niên như vậy. Vương Tử Quân khoát tay áo với Kim Chính Thiện rồi vừa cười vừa nói.

Khóe miệng Kim Chính Thiện có hơi vểnh lên, thế nhưng sau đó lại khẽ cười. Thầm nghĩ anh có thể mở miệng cảm khái như vậy, thế nhưng trong mắt người khác thì anh căn bản cũng không phải quá già lão, thực tế nhìn qua còn trẻ hơn cả Hiểu Bạch.

Nhưng Vương Tử Quân nói như vậy thì Kim Chính Thiện cũng không nói gì hơn. Dù sao thì Vương Tử Quân cũng là thượng cấp của hắn, nói gì cũng phải chú ý xem có đúng mực hay không.

Sau khi nói vài câu liên quan đến hôn lễ của Triệu Hiểu Bạch, Kim Chính Thiện chợt khẽ nói: - Chủ tịch Tử Quân, lần này thúc đẩy thanh tra những người ngồi không ăn lương, ngài làm như vậy có chút lỗ mãng.

Vương Tử Quân không lên tiếng, hắn chỉ chờ Kim Chính Thiện nói tiếp. Lúc này Kim Chính Thiện nhấp một ngụm trà rồi khẽ nói: - Những người có thể lấy lương của đơn vị mà không đi làm đều có bản lĩnh, ngài bây giờ thanh tra tệ đoan này, đây không phải là tự tìm phiền phức cho mình sao?


- Tuy người chịu trách nhiệm chủ yếu là lãnh đạo tổ thanh tra, thế nhưng bây giờ hầu như người nào cũng biết rõ ngài là người thúc đẩy chuyện này. Kim Chính Thiện dù không nói rõ ràng nhưng ý nghĩa lại quá rõ ràng, đó là rất nhiều người ghi mối hận này với Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Kim Chính Thiện, hắn khẽ cười nói: - Ghi hận tôi thì thế nào? Một việc gì đó luôn có người đến làm.

Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Vương Tử Quân thì Kim Chính Thiện căn bản cảm thấy mình có hơi đỏ mặt, hắn biết rõ những lời này của Vương Tử Quân không phải là chĩa về mình, thế nhưng biểu hiện của mình ở phương diện này cũng không quá tốt.

Trong đầu Kim Chính Thiện lóe lên vài ý nghĩ, hắn không khỏi trầm ngâm giây lát rồi mới nói: - Chủ tịch Vương, bây giờ có rất nhiều công việc căn bản là tiến hành không phải quá thuận lợi.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn đưa mắt nhìn Kim Chính Thiện, cũng không nói gì thêm. Kim Chính Thiện đối mặt với một công tác gì đó cũng phải có băn khoăn của mình, Vương Tử Quân không thể nào ép cho Kim Chính Thiện cứ mãi xông về phía trước theo đúng phương lược chính trị của mình được.

Kim Chính Thiện sao không hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân? Hắn trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói; - Tôi và chủ tịch Hải Bác sẽ giúp đỡ mạnh mẽ nhất với công tác của ngài trong thành phố Rừng Mật.

Vương Tử Quân gật đầu nói: - Tôi biết rồi.

Hôn lễ của Triệu Hiểu Bạch được cử hành vào lúc mười hai giờ, tuy Vương Tử Quân được mời đến vị trí tôn quý nhất thế nhưng cũng không phải là người chứng hôn, vị trí này được giao cho Trương Tề Bảo. Vì Trương Tề Bảo là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, Triệu Hiểu Bạch dù sao cũng là cấp dưới của hắn.


Vợ của Triệu Hiểu Bạch không tính là đặc biệt xinh đẹp nhưng lại rất dịu dàng nữ tính, nàng như một con chim nhỏ đứng ép vào người Triệu Hiểu Bạch, gương mặt tràn đầy hạnh phúc.

Nếu như là hôn lễ của một người bình thường thì Vương Tử Quân căn bản chỉ ngồi một chút mà không dùng cơm, thế nhưng là của Triệu Hiểu Bạch thì lại khác. Vì vậy hắn ngồi xuống bàn tiệc với Kim Chính Thiện, tất nhiên Trương Tề Bảo là thư ký trưởng cũng phải ngồi bên người Vương Tử Quân.

- Chủ tịch, Hiểu Bạch đã cho ra yêu cầu với tôi, đó là ngày mốt sẽ đi làm, nhưng tôi nói cậu ấy nên đến tìm ngài mà xin chỉ thị. Trương Tề Bảo uống một ngụm nước trà rồi cười nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Tôi nhớ là cậu ấy chuẩn bị cho tuần trăng mật của mình, sao bây giờ lại gấp gáp đi làm như vậy? Nếu như không có việc gì khẩn cấp, không nên phê chuẩn lời thỉnh cầu này của cậu ấy, để cho cậu ấy thành thật ở nhà làm một chú rể tốt là được.

- Vâng, cũng nên phấn đấu vì tương lai mai sau của đất nước. Chủ tịch Hải Bác đến muộn hơn Vương Tử Quân, vì vậy sau khi nghe giọng nói che chở của Vương Tử Quân với Triệu Hiểu Bạch, hắn không khỏi nói một câu.

Lời nói ẩn giấu khôi hài của Hải Bác làm cho gian phòng đầy tiếng cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui