- Chủ tịch Kiến Chương, lúc này có báo cáo của phòng tài chính về phương diện thống kê nhân viên công tác đang hưởng lương hay chưa? Vương Tử Quân uống một hớp nước rồi nói sang chuyện khác.
Hà Kiến Chương có chút do dự, sau đó khẽ nói: - Phía phòng tài chính bên kia đã chuẩn bị khá tốt, chỉ cần có yêu cầu thì sẽ tích cực phối hợp. Nhưng chủ tịch Vương, chuyện này tôi thấy phía trưởng phòng Uông căn bản là không quá tích cực.
- Những chuyện này vốn là phòng tổ chức và ủy ban kỷ luật đi đầu, bây giờ bọn họ không quá coi trọng công tác này, nếu chỉ dựa vào ban ngành tài chính thì căn bản khó có thể cho ra hiệu quả gì. Tôi cảm thấy nên để qua tết rồi nói sau.
Vương Tử Quân không lên tiếng, hắn nhìn về phía Hà Kiến Chương. Dưới ánh mắt của Vương Tử Quân, Hà Kiến Chương cảm thấy có chút không thoải mái.
Hà Kiến Chương biết rõ Vương Tử Quân hiểu ý của mình, thế nhưng Hà Kiến Chương căn bản không sợ hãi. Sở dĩ hắn nói với Vương Tử Quân những lời như vậy, chủ yếu là suy nghĩ xuất phát từ góc độ của chủ tịch Vương, dù sao thì thúc đẩy sự kiện này cũng đắc tội với nhiều người.
Vương Tử Quân nâng bình trà lên châm trà cho Hà Kiến Chương, sau đó nói: - Chủ tịch Kiến Chương, có một số việc phải có người làm, nếu tất cả mọi người đều muốn hiền lành, như vậy xã hội sẽ rối loạn.
Hà Kiến Chương nhìn ánh mắt kiên định của Vương Tử Quân, thế là không khỏi có thêm vài phần bội phục. Từ trong tiếp xúc với chủ tịch Vương, hắn cảm thấy chủ tịch Vương không chỉ là người có năng lực công tác mạnh mẽ, hơn nữa còn là người cực kỳ đảm đương.
Có một số việc phải có người làm, nhưng khi mà có lợi ích thì người ta lại tranh cãi giành giật lẫn nhau, điều này Hà Kiến Chương hiểu rõ ràng. Hắn cũng biết có một số việc một khi lên đến mức độ nhất định thì cuối cùng phải xử lý, thế nhưng Vương Tử Quân ôm đồm vào người, những người như thế này là không nhiều.
Có lẽ đây là nguyên nhân mà tuyến trên chọn Vương Tử Quân cho Mật Đông.
Hà Kiến Chương thầm nghĩ như vậy, hắn không khỏi cho ra quyết định mở rộng lòng bàn việc với Vương Tử Quân. Hắn nâng ly trà lên uống một ngụm, sau đó nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch, dù ngài cố tình thực hiện công tác này, thế nhưng nếu phòng tổ chức bên kia luôn tỏ ra bình thản, như vậy cũng khó thể nào làm tốt được.
- Trưởng phòng Uông bên kia có lẽ còn chút khó khăn, tôi chuẩn bị đến liên hệ với bí thư Sầm. Vương Tử Quân khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn rồi nói với Hà Kiến Chương.
Hà Kiến Chương thật sự không ngờ Vương Tử Quân định đi tìm Sầm Vật Cương. Hắn hiểu rõ mối quan hệ giữa Vương Tử Quân và Sầm Vật Cương, thế cho nên không khỏi có chút lo lắng về tình huống Vương Tử Quân đi tìm Sầm Vật Cương có thành công hay không.
- Chủ tịch Hà, anh cũng nên tin tưởng bí thư Sầm. Vương Tử Quân nở nụ cười dùng giọng tràn đầy tự tin nói.
Hà Kiến Chương cũng không tiếp tục lên tiếng, thế nhưng hắn vẫn có chút lo lắng về phương diện này. Khi hắn đang sắp xếp ngôn từ để nói với Vương Tử Quân, lúc này điện thoại trên bàn làm việc của Vương Tử Quân chợt vang lên.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, đó là một dãy số lạ, hắn trầm ngâm giây lát rồi nghe máy.
- Tôi là Vương Tử Quân. Sau khi nhấc điện thoại lên thì Vương Tử Quân mở miệng nói với đầu dây bên kia theo thói quen. Khi Vương Tử Quân vừa lên tiếng xong thì người bên kia đã nói: - Chào chủ tịch Vương, tôi là Văn Ngư Nhi, tôi có chuyện cần báo cáo với ngài.
"Văn Ngư Nhi?" Vương Tử Quân không xa lạ gì cô gái này, tuy hắn đã có một thời gian ngắn không tiếp xúc với nàng, thế nhưng Văn Ngư Nhi lại là một người bạn chơi đùa với Tiểu Bảo Nhi, hai người có không ít thời gian chơi đùa với nhau.
Vương Tử Quân thật sự là không hiểu rõ con gái của Văn Thành Đồ lại có chuyện gì cần báo cáo với mình. Nhưng hắn chỉ trầm ngâm giây lát, sau đó khẽ nói: - Mười lăm phút sau cô đến phòng làm việc của tôi.
- Chủ tịch Vương, tôi đang ở bên ngoài phòng làm việc của ngài, thế nhưng thư ký của ngài lại không cho vào. Lúc này giọng điệu của Văn Ngư Nhi lại có vài phần làm nũng.
Vương Tử Quân nghe giọng nói của Văn Ngư Nhi mà không khỏi có chút sởn tóc gáy, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Cô nói với Hiểu Bạch một tiếng, tôi cho cô vào.
- Chủ tịch, bây giờ anh có khách, tôi sẽ bàn bạc với ngài sau vậy. Hà Kiến Chương thấy Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống thì cười cười nói.
Vương Tử Quân khoát tay áo với Hà Kiến Chương: - Cũng không phải là khách gì cả, đó là tiểu thư của nhà bí thư Văn, không biết vì sao lại chạy đến đây chơi.
Hà Kiến Chương cũng có ấn tượng với Văn Ngư Nhi, hắn ngồi xuống ghế sa lông rồi nói: - Chính là Ngư Nhi thường hay chơi đùa với Tiểu Bảo Nhi sao? Nha đầu kia nghe nói là đi làm ở đài truyền hình phải không?
- À, không biết tiểu thư này chạy đến đây làm gì. Bây giờ mọi người đều nói nên phòng cháy và phòng cả phóng viên nữa. Vương Tử Quân nghĩ đến tình cảnh Văn Ngư Nhi chơi đùa với Tiểu Bảo Nhi thế là không nhịn được phải cười nói.
Khi hai người Vương Tử Quân và Hà Kiến Chương đang trò chuyện với nhau, Triệu Hiểu Bạch đẩy cửa đi vào. Nàng mặc một bộ áo lông màu hồng, nhìn qua giống như một con chim phượng hoàng lửa. Sau khi đi vào trong phòng thì chào một câu chủ tịch Vương, sau đó lại chào hỏi Hà Kiến Chương ở bên cạnh Vương Tử Quân: - Chào bác Hà.
Hà Kiến Chương cười cười với Văn Ngư Nhi, hắn cũng không lên tiếng, mà Văn Ngư Nhi lại nói với Triệu Hiểu Bạch: - Đồng chí Tiểu Bạch, tôi đã là khách của chủ tịch Vương, anh phải rót trà mời tôi chứ?
Triệu Hiểu Bạch thật sự có chút lo lắng về cô gái tràn đầy khí tức thanh xuân này, hắn nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó nâng bình trà rót nước cho Văn Ngư Nhi.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng tràn đầy sức sống của Văn Ngư Nhi, hắn không nhịn được phải cười nói: - Nha đầu này thật sự là thích làm những chuyện quái dị, sao lại chạy đến chỗ của tôi? Tôi hỏi cô nhé, vừa rồi cô chào chủ tịch Hà là bác Hà, vì sao tôi lại là chủ tịch Vương mà không phải là chú Vương?
Văn Ngư Nhi có chút sững sốt, lúc này giống như bị người ta nhìn xuyên thấu tâm tư. Thế nhưng nàng là một cô gái tinh quái, nàng suy tư giây lát thì cười nói: - Chủ tịch Vương, lần này tôi đến tìm ngài là vì việc công, nếu như là vì việc công thì tất nhiên phải có phong thái chính đáng chứ? Vì vậy gọi ngài theo chức vụ thì tương đối hợp lý hơn.
Văn Ngư Nhi nói rồi lấy từ trong cặp của mình ra một tấm danh thiếp nói: - Chủ tịch Vương, đây là danh thiếp của tôi, mong ngài chỉ giáo nhiều hơn.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua danh thiếp của Văn Ngư Nhi, thấy tấm danh thiếp màu lam kia còn có in lên hình ảnh một bộ phim hoạt hình.
- Này phóng viên Văn, nếu cô nói đến là bàn công tác, như vậy mời cô nói ra mục đích muốn phỏng vấn. Vương Tử Quân đặt danh thiếp lên mặt bàn rồi cười hỏi.
- Chủ tịch Vương, khi tiếp nhận danh thiếp của một nữ sĩ thì ngài không nên làm như vậy, nếu ngài có kẹp danh thiếp thì phải trang trọng đặt vào trong kẹp danh thiếp, nếu như không có thì cũng phải trang trọng đặt trong túi áo, cũng không phải là đặt lên mặt bàn như vậy. Văn Ngư Nhi nhăn mũi rồi dùng giọng trịnh trọng nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng hiểu lễ nghi này, hơn nữa cũng vận dụng rất tốt, nhưng bây giờ hắn lại không ngờ một cô gái như Văn Ngư Nhi cũng muốn mình phải áp dụng lễ nghi như thế. Hắn không khỏi cười lớn hai tiếng, sau đó nói: - Được được, tôi sẽ tiếp nhận phê bình của đồng chí Tiểu Ngư Nhi, nhất định sẽ trịnh trọng cất kỹ danh thiếp của cô.
Hà Kiến Chương đứng bên cạnh cũng cười lớn. Tuy hắn và Văn Thành Đồ căn bản có nhiều ý kiến không hợp nhau, thế nhưng đối mặt với vãn bối đáng yêu như vậy cũng không khỏi bật cười.
Sau khi Vương Tử Quân trịnh trọng cất giữ danh thiếp của Văn Ngư Nhi, lúc này mới trầm giọng nói với Văn Ngư Nhi: - Được rồi, phóng viên Văn, bây giờ cô có thể nói cho tôi biết, cô đến chỗ tôi là vì chuyện gì được chưa?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...