Trần Vũ Tường cầm điện thoại lên rồi tươi cười nói với đầu dây bên kia: - Lão lãnh đạo, làm phiền ngài liên hệ với công ty LiSang, tỉnh Tây Tường chúng tôi có tưu thế tuyệt đối với hạng mục của công ty bọn họ, hơn nữa phía chúng tôi cũng có đủ thành ý. Nếu như có điều kiện gì đó mà phía công ty LiSang không hài lòng, chúng tôi có thể nhanh chóng điều chỉnh...
Trần Vũ Tường gọi điện thoại đi hơn mười phút, sau đó mới buông điện thoại xuống. Hắn mệt mỏi dựa lưng lên ghế, cảm thấy lúc này rất mệt. Trước mặt người ngoài thì hắn luôn bày ra bộ dạng tinh thần phơi phới, trong người giống như ẩn giấu một luồng năng lượng cực kỳ lớn, để hắn liên tục thực hiện công tác như sấm sét. Nhưng bây giờ một mình hắn ở trong phòng làm việc, hắn cảm thấy không nên tiếp tục áp chế làm khổ mình.
Trần Vũ Tường rất không cam lòng vì hạng mục của công ty LiSang, những năm qua hắn là người đứng đầu công tác của ủy ban nhân dân tỉnh Tây Tường, nói một cách công chính, hắn căn bản là một vị chủ tịch tỉnh cực kỳ hợp cách.
Trần Vũ Tường căn bản lo lắng hết lòng, dốc tất cả tinh lực kêu gọi đầu tư vì sự phát triển của tỉnh Tây Tường. Những năm qua hắn làm chủ công tác của ủy ban nhân dân tỉnh, mặc dù không nói công lao cái thế, nhưng ít nhất cũng là người có công lớn, hắn tự nghĩ mình không thẹn với lương tâm khi đối diện với năm sáu chục triệu dân Tây Tường.
Nhưng Trần Vũ Tường lại bị đụng đầu ở sự kiện chạy hạng mục của công ty LiSang. Hắn vốn tin tưởng mười phần vào hạng mục này, không những làm cho bên dưới chuẩn bị cực kỳ kỹ càng, ngay cả chính bản thân hắn cũng tìm hiểu rất rõ về hạng mục này.
Nhưng công ty LiSang căn bản không có để lại chút ý nghĩ nào, khảo sát xong thì vỗ mông rời đi. Lúc bắt đầu thì Trần Vũ Tường căn bản không thể tin được, bất đắc dĩ đây chính là sự thật, xem như một hạng mục đầu tư lớn đã vỗ cánh bay ra khỏi lòng bàn tay của hắn.
Nhưng những tỉnh thành tham gia cạnh tranh khác cũng không thành công, điều này làm cho Trần Vũ Tường thở dài một hơi. Dù sao thì mọi người cũng không thành công, tỉnh Tây Tường cũng không thành công, sẽ không có người nói gì về hắn.
Vừa rồi Trần Vũ Tường gọi điện thoại chính là muốn tranh thủ một chút, trong từ điển của Trần Vũ Tường thì kiên trì rất quan trọng, có đôi khi sự việc chỉ còn kém một chút, chỉ cần kiên trì sẽ thành công.
Lúc này cũng không phải thành công, cái này là cơ hội. Trần Vũ Tường thầm nghĩ như vậy, hắn nhanh chóng cầm lấy điện thoại, chỉ sau hai phút thì thư ký trưởng Lô Đạo Chính đi vào.
Lô Đạo Chính là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh trước khi Trần Vũ Tường đến Tây Tường, thế nhưng hai bên làm việc và phối hợp với nhau rất tốt, hơn nữa đại đa số người này đều theo sát công tác của Trần Vũ Tường. Thế nên Trần Vũ Tường rất hài lòng, khi mới đến cũng có ý nghĩ thay người, nhưng khi quan hệ giữa hai người càng thêm thân mật thì hắn không khỏi gác lại ý nghĩ này.
Lô Đạo Chính đi vào trong phòng cũng không ngồi xuống mà cung kính nói với Trần Vũ Tường: - Chủ tịch, ngài có gì cần phân phó sao?
- Thư ký trưởng Lô, chỉ có hai người chúng ta cũng không nên quá gò ép, mời anh ngồi. Trần Vũ Tường chỉ vào ghế cho Lô Đạo Chính ngồi xuống.
]Lô Đạo Chính cũng không khách khí, bình thường hắn vào trong phòng làm việc của Trần Vũ Tường đều có chỗ để ngồi, dù hắn không nói gì mà trực tiếp ngồi xuống thì Trần Vũ Tường cũng không mất hứng. Dù sao hắn cũng là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, nhưng hắn vì muốn để cho Trần Vũ Tường tôn trọng mình, thế cho nên mỗi lần đến đều đứng rất cung kính, dù hành động như vậy là thừa nhưng hắn cũng không dám chủ quan.
Dù sao lãnh đạo trước đó của Lô Đạo Chính đã ra đi, Trần Vũ Tường không điều chỉnh cương vị của hắn theo đúng quy củ, điều này rõ ràng là tín nhiệm hắn. Chỉ cần nhìn vào điểm này cũng thấy vì sao Lô Đạo Chính lại cung kính với Trần Vũ Tường như vậy.
- Thư ký trưởng, anh gọi điện thoại cho những thành tích có khả năng tiếp nhận hạng mục, để bọn họ không được lời biếng. Trần Vũ Tường uống một hớp trà rồi mở miệng phân phó Lô Đạo Chính.
Lô Đạo Chính chợt sững sờ, hắn là thư ký trưởng mỗi ngày đều phải xử lý rất nhiều việc, có đôi khi cảm thấy đầu óc mình kêu vo ve như ong bay. Lúc này Trần Vũ Tường cũng nói không rõ ràng, thế nên hắn không biết đó là hạng mục nào.
Dù sao thì trong tỉnh Tây Tường có quá nhiều hạng mục, hơn nữa khoảng thời gian này Trần Vũ Tường cũng không quá chú trọng vào hạng mục nào. Trong đầu Lô Đạo Chính lóe lên vài ý nghĩ, hắn không khỏi dùng giọng nghi hoặc hỏi: - Chủ tịch, là hạng mục nào?
Trần Vũ Tường có chút chần chờ, sau đó hắn cười ha hả nói: - Thư ký trưởng, cũng là tôi nói không rõ ràng, tôi nói đến hạng mục của công ty LiSang.
- Thế nào, hạng mục này sẽ rơi xuống tỉnh Tây Tường chúng ta sao? Lô Đạo Chính căn bản biết khá nhiều về hạng mục của công ty LiSang, Trần Vũ Tường đã hao tổn nhiều tinh lực để kéo hạng mục này về Tây Tường, hắn là thư ký trưởng cũng không thể không quan tâm. Khi kết quả khảo sát không được tốt thì hắn còn có ý nghĩ muốn đến an ủi Trần Vũ Tường.
- Lúc này còn chưa quyết định là địa phương nào, thế nhưng nếu chưa xác định thì rõ ràng là Tây Tường còn cơ hội. Chung ta không nên bỏ qua cơ hội, phải dùng lực lượng lớn nhất để tranh thủ cơ hội này. Trần Vũ Tường khoa chân múa tay lên không trung giống như muốn nắm bắt thứ gì đó.
Ngôn ngữ cử chỉ của Trần Vũ Tường rất phong phú, hắn nói chuyện thích dùng cử chỉ để truyền đạt quyết tâm của mình. Lô Đạo Chính hai năm qua công tác bên cạnh Trần Vũ Tường, tất nhiên cũng là người hiểu biết rộng rãi về ngôn ngữ cử chỉ của lãnh đạo.
- Chủ tịch nói rất đúng, thật ra thành công và thất bại chỉ cách nhau một đường ranh giới nhỏ, nếu có ý nghĩ không đúng thì sẽ hỏng hết. Rất nhiều chuyện chỉ cần kiên trì thì biết đâu sẽ thành công. Lô Đạo Chính khẳng định câu nói của Trần Vũ Tường, sau đó nói tiếp: - Tôi cảm thấy chúng ta nên tiếp tục tranh thủ, nếu thành công thì quá đáng mừng, cho dù là thất bại thì lãnh đạo thượng cấp cũng thấy rõ thái độ của tỉnh Tây Tường chúng ta.
- Tốt, anh sắp xếp một chút, hôm nay chúng ta đi đến thủ đô tiếp xúc với người của công ty LiSang. Trần Vũ Tường khoát tay áo với Lô Đạo Chính rồi trầm giọng sắp xếp.
Lô Đạo Chính đồng ý một tiếng, cũng không đứng lên mà xin chỉ thị: - Chủ tịch, hôm nay máy bay đi thủ đô vào lúc tám giờ tối, sáng sớm ngày mai có một chuyến chín giờ. Dựa theo hành trình của công ty LiSang, có lẽ bây giờ bọn họ đang khảo sát ở Mật Đông, anh xem, chúng ta có nên đi bây giờ không?
- Chúng ta sẽ đi vào tối nay. Anh cũng không phải không biết tình huống ở Mật Đông, có gì tốt đẹp cơ chứ? Biết đâu bây giờ đoàn khảo sát của công ty LiSang đã đi về thủ đô rồi. Trần Vũ Tường cười ha hả dùng giọng tự tin nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...