Bí Thư Trùng Sinh

Cố Tắc Viêm cũng không xa lạ gì công ty LiSang, hắn cười nói: - Bí thư, tôi cảm thấy ngài không cần hao tâm tổn trí với phương diện này, công ty LiSang đi tìm khu căn cứ cho hạng mục nông nghiệp, căn bản là tỉnh Tây Tường có hy vọng nhất, tỉnh Mật Đông chúng ta căn bản không có hy vọng quá lớn.

- Khi Vương Tử Quân tranh thủ hạng mục này thì tôi nghĩ anh ấy bị váng đầu, nhưng theo những gì mà tôi hiểu được vào lúc này, anh ấy không phải không nhìn rõ, người ta đang dùng kế kim thiền thoát xác, đi bàn hạng mục là giả, chủ yếu về thủ đô mới là thật. Cố Tắc Viêm nói làm cho Sầm Vật Cương không khỏi nhíu mày, sau khi trầm ngâm giây lát thì mới nói với Cố Tắc Viêm: - Những lời này của anh chỉ có thể nói với tôi, thế nhưng anh nên nhớ kỹ một điều, đó là vị trí của anh khá quan trọng, tuyệt đối không nên nghĩ sao nói vậy, không nên nói lung tung, biết không?

- Bí thư Sầm, tôi sai rồi. Cố Tắc Viêm cũng không vì những lời cảnh cáo của Sầm Vật Cương mà mất hứng, hắn dùng giọng không quan tâm để thừa nhận sai lầm, sau đó lại cười nói: - Bí thư Sầm, chuyện này trên thực tế thì mọi người đều hiểu, thậm chí hôm qua tôi bàn luận với anh Triệu của tỉnh hàng xóm, anh ấy cũng nói đến chuyện này.

- Nhưng người ta nói là chủ tịch của chúng ta rất chuyên nghiệp, mặc dù lấy danh đi kêu gọi đầu tư, thế nhưng vẫn đều đặn tham gia các hội nghị ở thủ đô.

Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, lão nâng ly lên uống một ngụm trà, sau đó trầm giọng nói: - Nếu như có thể tranh thủ được hạng mục của công ty LiSang, như vậy sẽ là một việc tốt cho tỉnh Mật Đông.


- Bí thư, tôi cảm thấy tranh thủ được hạng mục kia là chuyện tốt, thế nhưng chuyện này không phải nói muốn là tranh thủ được. Cố Tắc Viêm nói đến đây thì nở nụ cười vui vẻ nói: - Đạo lý này người kia cũng hiểu.

- Đúng vậy. Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, lão nhìn thoáng qua Cố Tắc Viêm rồi thản nhiên nói: - Tôi nghe nói hôm qua anh ồn ào với chủ tịch Hà Kiến Chương sao?

Cố Tắc Viêm đến đây chủ yếu là vì chuyện này, lúc này thấy Sầm Vật Cương chủ động nhắc đến thì cố gắng bày ra bộ dạng cực kỳ uất ức nói: - Bí thư, chuyện này tôi vốn không định báo cáo với ngài, thế nhưng bây ngài nhắc đến thì tôi cũng phải báo cáo cho rõ ràng.

- Gần đây tôi rất tôn trọng đồng chí Hà Kiến Chương, thế nhưng người này căn bản cực kỳ cố chấp. Ngày hôm qua tôi tranh cãi với anh ta về khu kinh tế phía bắc thành phố Linh Long, đây cũng không phải là khu quy hoạch mới, đã được phê duyệt từ năm kia, thế nhưng bây giờ vì hai phong thư tố cáo mà anh ta tiến hành điều tra quy mô lớn với khu kinh tế phía bắc Linh Long. Ngài nói xem, đây không phải là bé xé ra to, nhìn gà hóa cuốc sao?

- Tôi đã liên lạc với lãnh đạo thành phố Linh Long, đã tìm hiểu tình huống rõ ràng. Gần đây thành phố Linh Long đang dùng tất cả thủ đoạn để đẩy mạnh công tác xây dựng khu kinh tế này, nếu như có tổ điều tra quy mô lớn, như vậy sẽ tạo nên chấn động, sẽ cho ra kết quả phản tác dụng.

Sầm Vật Cương căn bản biết rõ về khu kinh tế phía bắc Linh Long, lão trầm ngâm giây lát rồi mới nói: - Anh làm rất tốt, khu kinh tế phía bắc là một trong những hạng mục mở rộng lực ảnh hưởng của thành phố Linh Long, nhất định phải đẩy mạnh thi công. Chỉ có thể xây dựng thành công khu kinh tế phía bắc, như vậy mới làm cho lực ảnh hưởng của thành phố Linh Long được tăng lên một bậc.

- Nhưng anh cũng nên chú ý một chút, lần sau nên dùng phương pháp tác động linh hoạt hơn. Chủ tịch Kiến Chương cũng là cán bộ lão thành, công tác tận tâm tận lực, anh cần phải tôn trọng ý kiến của anh ấy, không nên khắc khẩu. Cố Tắc Viêm khiêm tốn tiếp nhận lời phê bình của Sầm Vật Cương, sau đó nói sẽ nhận lỗi với chủ tịch Hà.

]Cố Tắc Viêm tỏ thái độ như vậy làm cho Sầm Vật Cương cảm thấy rất hài lòng: - Cũng là vì công tác mà thôi, cần gì phải tạo nên vướng mắc như vậy? Tắc Viêm à, năng lực công tác của anh là quá rõ ràng, thế nhưng anh nên tăng cường phương diện quan hệ với người, chỉ khi nào anh thật sự trưởng thành, như vậy mới có thể nhận thêm trọng trách.

Sầm Vật Cương nói làm cho Cố Tắc Viêm cực kỳ vui sướng, hắn liên tục gật đầu, tỏ vẻ tuyệt đối không phụ lòng kỳ vọng của bí thư Sầm.


Triệu Hiểu Bạch cầm một phần văn kiện đi đến phòng in ấn. Sau hai ngày từ thủ đô quay về Mật Đông, lúc này Triệu Hiểu Bạch trong mắt người khác vẫn là một bộ dạng phấn chấn tinh thần.

Khi Triệu Hiểu Bạch đi vào trong phòng in ấn, chợt nghe thấy bên trong có người đang đùa giỡn với nhau. Hắn vừa định gõ cửa thì chợt nghe có người cười hì hì nói với Tiểu Mã nhân viên phòng in ấn: - Em Mã, sau này em đừng súng bái tên Triệu Hiểu Bạch kia nữa được không, chỉ sợ không qua vài ngày nữa người này sẽ không còn tiếp tục công tác trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh nữa rồi.

Triệu Hiểu Bạch nghe thấy người bên trong nói đến mình thì không khỏi rụt tay về, hắn muốn nghe đám người này nói gì sau lưng mình.

- Anh nói gì vậy? Trưởng ban Triệu đang làm tốt công tác thư ký cho chủ tịch Vương, vì sao lại phải rời khỏi văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh? Tiểu Mã dùng giọng khinh thường trách móc hai câu, sau đó lại dùng giọng nghi ngờ nói: - Không phải anh Mã sẽ được trọng dụng phái xuống cơ sở công tác đấy chứ?

- Hừ hừ, trọng dụng hay không thì anh không biết, thế nhưng anh biết chỉ cần chủ tịch Vương phải đi, như vậy cuộc sống của người này sẽ không có gì là tốt. Người kia cười hì hì nói: - Tiểu Mã, em mỗi ngày cũng không nên ở mãi trong phòng in ấn, bây giờ tình huống đã rõ ràng có ai mà không biết, anh nghe nói lần này chủ tịch Vương đi về thủ đô cầu viện, căn bản là đi về mà toàn thân đầy bụi đất.

Triệu Hiểu Bạch cảm thấy cực kỳ tức giận, hắn không ngờ người kia ăn nói vô sỉ như vậy. Chủ tịch Vương ở thủ đô chủ yếu là chạy hạng mục, tên khốn này lại nói chủ tịch Vương đi cầu viện.


Khi Triệu Hiểu Bạch cảm thấy nóng lòng như lửa đốt chợt nghe Tiểu Mã nói: - Anh nói bậy bạ gì vậy, chủ tịch Vương đến thủ đô không phải vì tranh thủ hạng mục sao?

- Hạng mục kia không thể có khả năng đến tay Mật Đông chúng ta, em cũng nên nghĩ xem những tỉnh thành phố nào cạnh tranh với chúng ta vào lúc này, người ta là tỉnh nông nghiệp lớn, Mật Đông chúng ta sao có thể so sánh được? Người kia giống như muốn bày tỏ sự uyên bác của mình, thế là ngay sau đó lại lên tiếng: - Lúc này người trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh có ai không biết chủ tịch Vương đi chạy hạng mục là giả, đi cầu viện mới là thật.

- Em cũng không nghĩ xem chủ tịch Vương là ai? Một nhân vật khôn khéo như vậy cần gì phải đến thủ đô vì một hạng mục căn bản khó thể nào đến Mật Đông? Đây rõ ràng là không thể xảy ra được.

Tiểu Mã ừ hai tiếng rồi mới dùng giọng không xác định nói: - Anh Lưu, anh nói xem chủ tịch Vương sẽ phải đi sao?

- Khả năng này là rất lớn, bên này căn bản xảy ra vấn đề, tất nhiên cần phải tìm chỗ để trốn đi. Chủ tịch Vương mà đi thì nhất định sẽ có nhiều địa phương tốt chào đón, thế nhưng Triệu Hiểu Bạch kia thì khác, khả năng đi theo chủ tịch Vương là rất nhỏ. Sau khi chủ tịch Vương rời đi, hì hì, còn không biết sẽ bị đẩy đến nơi nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui