Bí Thư Trùng Sinh

Cố Tắc Viêm là người luôn theo sát tiến độ của Sầm Vật Cương, hắn còn là phó chủ tịch thường ủy, thế nên căn bản cũng có quyền lên tiếng ở sự kiện này. Khi hắn muốn lên tiếng thì không ít ánh mắt nhìn đến, ai cũng thầm hiểu rõ vấn đề.

Sầm Vật Cương gật đầu nói: - Chủ tịch Cố có ý kiến gì?

- Bí thư Sầm, tôi cảm thấy chúng ta có thể đồng ý với nguyện vọng của phía thành phố Linh Long. Bây giờ đang là thời điểm trọng yếu để tỉnh Mật Đông phát triển kinh tế, khu công nghiệp Phi Tường sở dĩ bị yêu cầu ngừng hoạt động với nguyên nhân chủ yếu là bọn họ căn bản còn chưa phù hợp tiêu chuẩn bảo vệ môi trường. Có nên ngừng công tác của bọn họ hay không? Rõ ràng là nên ngừng. Nhưng chúng ta tiến hành xử phạt xí nghiệp thì cũng phải tạo điều kiện cho xí nghiệp phát triển, dù sao thì mỗi xí nghiệp đều là một thành viên cống hiến cho sự phát triển của Mật Đông. Cố Tắc Viêm nói đến đây thì uống một hớp nước rồi tiếp tục nói: - Nếu xí nghiệp không được sản xuất thì thiệt hại rất lớn, chúng ta không thể trơ mắt nhìn bọn họ chết đi được. Vì vậy chúng ta nên thúc đẩy sự phát triển của xí nghiệp, đồng thời cũng nên tăng cường sự giám sát.

Cố Tắc Viêm nói làm cho bầu không khí trong phòng biến thành trầm mặc, lại càng có nhiều ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân. Trước đó Vương Tử Quân đã thông qua chỉ thị yêu cầu dừng sản xuất đối với những xí nghiệp không đảm bảo xử lý chất thải, khi nào còn chưa phù hợp với tiêu chuẩn bảo vệ môi trường thì căn bản không được khởi công.

Lúc này Cố Tắc Viêm nói mặc dù đường hoàng thế nhưng ý nghĩa của nó lại muốn lật đổ chỉ thị trước đó của Vương Tử Quân, mục tiêu này nếu được thực hiện, như vậy sẽ là một khiêu chiến rất lớn cho uy tín của Vương Tử Quân.

Chủ tịch Vương sẽ phản kích thế nào? Có trực tiếp chối bỏ ý kiến của Cố Tắc Viêm?


Khi mọi người nơi đây đang trầm ngâm thì Hà Kiến Chương chợt nói: - Chủ tịch Cố xuất phát từ góc độ phát triển của xí nghiệp, tôi cảm thấy điều này là rất tốt. Thế nhưng chúng ta vừa đảm bảo sự phát triển của xí nghiệp, càng phải làm tốt công tác giám sát. Tôi thấy không bằng thế này, khu công nghiệp Phi Tường có thể khởi công, thế nhưng cũng không thể không khởi công tất cả. Những xí nghiệp nào còn chưa đạt được tiêu chuẩn về bảo vệ môi trường thì không được khởi công.

Hà Kiến Chương tuy nói không quá lớn thế nhưng lại có ý nghĩa làm cho người ta không thể coi thường. Chủ tịch Hà là lãnh đạo hàng thứ hai của ủy ban nhân dân tỉnh, ý kiến của hắn càng có độ nặng hơn cả Cố Tắc Viêm.

Mặc dù ý kiến của Hà Kiến Chương giống như bổ sung thêm cho Cố Tắc Viêm, thế nhưng thực tế lại là trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Tuy Hà Kiến Chương đồng ý cho doanh nghiệp khởi động lại sản xuất, thế nhưng chỉ là những doanh nghiệp đạt được điều kiện cần mà thôi. Người ngồi đây đây cũng biết được khá rõ tình huống của khu công nghiệp Phi Tường, dựa theo lời nói của Hà Kiến Chương, thực tế chỉ có vài xí nghiệp được khởi động lại mà thôi.

Đây cũng chính là một câu nói chối bỏ ý kiến của Cố Tắc Viêm, thế nhưng lại không thể cho người ta nắm bắt được. Nhìn vào những lời này thì thấy rõ Hà Kiến Chương căn bản là một lãnh đạo cực kỳ có kinh nghiệm.

Gương mặt Sầm Vật Cương chợt biến đổi, tuy lão đã sớm có chuẩn bị với phương diện Hà Kiến Chương lên tiếng, thế nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái. Khi lão đang dùng sức lật văn kiện, định nói hai câu thì chợt nghe Văn Thành Đồ ngồi bên trái mở miệng: - Tôi cảm thấy ý kiến của chủ tịch Hà và chủ tịch Cố đều có lý, tôi cảm thấy chúng ta nên phân ra làm hai để đối đãi, vừa giúp đỡ các xí nghiệp phát triển, vừa phải làm tốt công tác quản lý.

Văn Thành Đồ nói xong giọng điệu cứng rắn thì hai mắt Sầm Vật Cương không khỏi lóe lên chút mỉa mai. Lão vốn cho rằng Văn Thành Đồ không nói ra ý kiến của mình, không ngờ người này vẫn là một kẻ ba phải.


Văn Thành Đồ này đúng là quá xảo quyệt, thử nghĩ mà xem, Sầm Vật Cương đã đi đến vị trí đại tướng biên cương, anh chỉ cần bày ra tư thái trung thành thì tôi sẽ thu nạp vào dưới trướng sao? Vào thời điểm quan trọng thế này mà anh không biểu hiện ý nghĩ rõ ràng, tôi lôi kéo anh còn có tác dụng gì?

Sầm Vật Cương thầm nghĩ như vậy, ánh mắt không khỏi nhìn thoáng qua Vương Tử Quân ở bên cạnh.

Vương Tử Quân lúc này rất bình tĩnh, hắn lẳng lặng nghe Văn Thành Đồ lên tiếng, thỉnh thoảng lại ghi chép gì đó. Khi Sầm Vật Cương đưa mắt nhìn sang, Vương Tử Quân giống như cũng cảm nhận được, thế là không khỏi nhìn về phía Sầm Vật Cương.

Khi ánh mắt của hai người giao thoa vào nhau, Vương Tử Quân khẽ cười nhàn nhạt với Sầm Vật Cương, nụ cười này làm cho vẻ mặt Sầm Vật Cương không khỏi biến đổi.

Lúc này Văn Thành Đồ lại giống như đoán được tâm tư của Sầm Vật Cương, hắn ho khan một tiếng rồi dùng giọng trịnh trọng nói: - Trong sự kiện này tôi cảm thấy chúng ta nên tin tưởng vào năng lực của các ban ngành thành phố địa phương. Ban ngành của thành phố Linh Long cực kỳ có lực chiến đấu, tôi cảm thấy chúng ta nên tin tưởng vào bọn họ, cần phải ủy quyền cho bọn họ, như vậy tôi tin các đồng chí ở thành phố Linh Long sẽ xử lý tốt chuyện này.


Văn Thành Đồ vừa lên tiếng lại làm cho bầu không khí của phòng họp thêm ngưng trọng. Văn Thành Đồ giống như không biểu hiện ý kiến gì cụ thể, thế nhưng lại dùng phương pháp khá xảo trá để bày ra ý kiến của mình.

Thành phố Linh Long tiến hành xin chỉ thị của tỉnh, bây giờ lại giao cho thành phố Linh Long xử lý, tình huống này chỉ cần là người có óc sẽ biết được phía thành phố Linh Long có phương hướng xử lý thế nào.

Hà Kiến Chương nghe ý kiến của Văn Thành Đồ mà không khỏi thầm cảm khái, thầm nghĩ Văn Thành Đồ quả nhiên là Văn Thành Đồ, lại có thể dùng những lời như vậy để quyết định sự việc. Lúc này chỉ sợ ý kiến của các vị thường ủy sau đó sẽ đi theo hướng của Văn Thành Đồ.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Hà Kiến Chương, khi hắn mới thầm nghĩ như vậy, chợt nghe trưởng phòng tổ chức Uông Thanh Minh đã cười nói: - Tôi cực kỳ đồng ý với ý kiến của bí thư Văn. Thành phố Linh Long có ban ngành tràn đầy lực chiến đấu, chúng ta nên tin tưởng vào ban ngành thành phố Linh Long. Đồng thời khu công nghiệp Phi Tường ở trong thành phố Linh Long, có ai hiểu rõ khu công nghiệp này hơn các đồng chí ở thành phố Linh Long cơ chứ?

- Tôi cũng đồng ý với ý kiến của bí thư Văn. Khang Tắc Chính trầm ngâm giây lát rồi thản nhiên nói: - Thành phố Linh Long luôn là đầu tàu phát triển kinh tế của tỉnh Mật Đông chúng ta, tôi tin tưởng đồng chí Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ có thể giải quyết được chuyện này.

Có Khang Tắc Chính và Uông Thanh Minh mở đầu, nhóm Xà Lê Hoa cũng bắt đầu nước chảy bèo trôi, chỉ sau một lát đã có hơn một nửa thường ủy tỉnh ủy đồng ý với ý kiến của Văn Thành Đồ. Lúc này Văn Thành Đồ nhìn thấy tình huống như vậy diễn ra, không khỏi cảm thấy rất vừa lòng.

Tuy người ta đồng ý cũng không phải là vì uy tín của Văn Thành Đồ, càng là vì bọn họ theo sát ý đồ của Sầm Vật Cương, thế nhưng như vậy cũng làm cho Văn Thành Đồ cảm thấy rất có thành tựu. Dù sao thì một bức tường cũng không phải chỉ được xây bằng một viên gạch, Văn Thành Đồ tin tưởng chỉ cần mình cố gắng kiên trì thì uy tín của mình ngày càng cao.


Sầm Vật Cương nhìn lướt qua những vị thường ủy tỉnh ủy còn chưa lên tiếng, lão trầm ngâm giây lát rồi đưa mắt lên người Kim Chính Thiện: - Bí thư Kim, anh có ý kiến gì không?

Kim Chính Thiện đã chuẩn bị không lên tiếng, hắn và Vương Tử Quân có quan hệ không tồi, thế nhưng nếu như giúp đỡ Vương Tử Quân ở một xu thế khó thể thắng như thế này, như vậy hắn sẽ rơi vào tình cảnh cực kỳ bị động. Hơn nữa phía thành phố Rừng Mật cũng bị ảnh hưởng, trong lòng hắn cũng có một hy vọng là thành phố Linh Long được thông qua.

Nhưng Kim Chính Thiện căn bản không ngờ là Sầm Vật Cương lại hỏi ý kiến của mình. Hắn do dự giây lát, sau đó cắn răng nói: - Bí thư Sầm, tôi cảm thấy ý kiến của bí thư Văn không phải là không có lý.

Kim Chính Thiện nói xong thì cảm thấy rất xấu hổ, thế nhưng hắn không thể không nói như vậy. Hắn là bí thư thị ủy Rừng Mật, hắn cần phải xuất phát từ nhiều phương diện của thành phố Rừng Mật. Hắn nói ra lời này thì càng có nhiều ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân.

Kim Chính Thiện vẫn luôn là minh hữu thân cận với Vương Tử Quân, bây giờ Kim Chính Thiện tỏ thái độ như vậy, không thể nghi ngờ là Vương Tử Quân mất đi một phiếu. Dưới tình huống này thì Vương Tử Quân còn kiên trì ý kiến của mình sao?

Khi mọi người đang suy nghĩ rối loạn, lúc này Sầm Vật Cương ho khan một tiếng nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Tử Quân, anh có ý kiến gì với ý kiến của bí thư Văn hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui