Trong đầu Hà Kiến Chương lóe lên vài ý nghĩ, hắn không khỏi nghĩ đến bí thư Sầm Vật Cương. Những ngày qua bí thư Sầm căn bản không can thiệp vào công tác của ủy ban nhân dân tỉnh, dù là một vài phương diện Sầm Vật Cương không đồng ý cũng được giải quyết với xu thế nhượng bộ.
Đây không phải là tính cách của Sầm Vật Cương.
Hà Kiến Chương là người có quan hệ nhiều năm với Sầm Vật Cương, biết rõ Sầm Vật Cương là người ngay thẳng, thế nhưng phương diện công tác lại không nhân từ nương tay. Thế nên bây giờ chỉ cần chú tâm quan sát sẽ thấy được hương vị khác thường.
Sầm Vật Cương căn bản có chính kiến bất đồng với Vương Tử Quân, lại đang khống chế được tính tình của mình, biết đâu đây là một ám hiệu về tầm quan trọng của phương diện phát triển kinh tế, đang hy vọng không muốn đấu đá với Vương Tử Quân quá kịch liệt, hy vọng hai bên có thể hòa hợp, có thể cùng nhau làm tốt công tác của tỉnh Mật Đông?
Nhưng Vương Tử Quân căn bản là không chịu nghe, mặc dù những phương diện khác tỏ ra cực kỳ tôn trọng ý kiến của Sầm Vật Cương, thế nhưng ở phương diện duy trì và phát triển kinh tế lại cứ đi vào trong con đường đen tối. Lúc đầu Hà Kiến Chương cho răng biết đâu Sầm Vật Cương đã nghĩ thông? Thế nhưng bây giờ hắn đã bừng tỉnh và hiểu ra vấn đề, Sầm Vật Cương sở dĩ nhượng bộ cũng là chuẩn bị cho tình hình hôm nay.
- Căn bản là có nhiều thiệt hại hơn so với những gì tôi nghĩ. Vương Tử Quân buông văn kiện kia ra rồi nở nụ cười, gương mặt không có chút biến đổi nào.
Hà Kiến Chương nhìn gương mặt ung dung bình tĩnh của Vương Tử Quân, thế là tâm tư có chút di động chợt trở nên thoải mái hơn. Hắn là người đi lên từ cơ sở đến vị trí hiện tại, dù là phương diện năng lực hay ý chí cũng không phải là người thường có thể so sánh được. Nhưng không biết từ khi nào mà hắn lại cảm thấy mình có chút cảm giác dựa dẫm vào vị chủ tịch tỉnh trẻ tuổi này.
Nói trắng ra thì cho dù lý trí của Hà Kiến Chương có chút hoài nghi, thế nhưng phương diện tinh thần thì lại cực kỳ cảm thấy an ổn.
- Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy bí thư Sầm chỉ sợ sẽ không hài lòng với công tác của chúng ta. Năm ngoái kinh tế của Mật Đông tuy không thể vươn lên hàng đầu nhưng cũng ở nhóm thứ hai, bây giờ chúng ta lại bị chính tỉnh Tang Đức vứt bỏ ra tận đằng sau. Hà Kiến Chương nói rồi chỉ vào danh sách các địa phương trong văn kiện.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn hiểu được ý nghĩ của Hà Kiến Chương. Trước nay Mật Đông căn bản có cạnh tranh dữ dội với tỉnh hàng xóm của mình là Tang Đức, không những ở phương diện kêu gọi đầu tư phát triển kinh tế, cho dù là nhiều phương diện khác thì hai bên cũng cạnh tranh nhau khá gay gắt.
Ví dụ như trước kia Mật Đông mở một hội chợ văn hóa dân tộc, sau đó không bao lâu Tang Đức cũng tổ chức một hội chợ tương tự, thậm chí cán bộ hai tỉnh gặp mặt nhau chỉ cần nói vài ba câu là dễ nổi nóng.
Trước khi Vương Tử Quân chưa đến tỉnh Mật Đông, khi đó tình hình phát triển kinh tế của Mật Đông rất mạnh mẽ, vượt qua Tang Đức. Bây giờ Vương Tử Quân tiến hành chỉnh đốn các xí nghiệp gây ô nhiễm, rất nhiều xí nghiệp rời khỏi Mật Đông chạy sang Tang Đức.
Tình huống này làm cho tỉnh Tang Đức có dấu hiệu phát triển khá mạnh.
Dấu hiệu này của tỉnh Tang Đức sắp được người ta lấy làm lý do công kích Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu nói: - Chúng ta đang điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, vì vậy cần phải chuẩn bị đón nhận tình huống đau bụng âm ỉ. Chỉ khi nào chỉnh đốn tốt các xí nghiệp không hợp cách, như vậy mới có cơ sở phát triển vào thời điểm tiếp theo, tôi tràn đầy niềm tin với điều này.
Hà Kiến Chương nhìn nụ cười của Vương Tử Quân mà chợt sinh ra xúc động muốn khóc. Từ trong tiếp xúc với Vương Tử Quân thì hắn biết chủ tịch Vương không phải là người cổ hủ, thậm chí ở rất nhiều vấn đề hắn cảm thấy Vương Tử Quân hiểu rõ ràng hơn cả mình.
Hà Kiến Chương có niềm tin với phương diện Vương Tử Quân dẫn dắt Mật Đông trong tương lai, thế nhưng mấu chốt là bây giờ với thế cục phát triển kinh tế của tỉnh, còn có cho hắn cơ hội chờ đến tương lai hay không?
"Bí thư Sầm sẽ cho mình cơ hội này sao?" Khi Hà Kiến Chương chuẩn bị nói vài lời thật lòng với Vương Tử Quân, lúc này tiếng gõ cửa khẽ vang lên. Vương Tử Quân nói một câu mời vàio, chợt thấy thư ký trưởng Trương Tề Bảo và Triệu Hiểu Bạch cùng nhau đi vào.
Hai người Trương Tề Bảo và Triệu Hiểu Bạch đầu tiên gật đầu chào hỏi Hà Kiến Chương, sau đó Trương Tề Bảo đưa một văn kiện trong tay cho Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, vừa rồi phía văn phòng tỉnh ủy có đưa đến một văn kiện, trưa mai sẽ tổ chức hội nghị thường ủy, đây là nội dung cần thảo luận.
Đối với một tỉnh có vài chục triệu dân như Mật Đông, mỗi lần tổ chức hội nghị thường ủy đều có một nhóm lớn nội dung cần thảo luận. Nhưng hôm nay nội dung của nó khá đơn độc, trên một tờ giấy mỏng chỉ có vài vấn đề mà thôi.
Trong đó phương diện quan trọng nhất, làm cho người ta phải chú ý nhất chính là khu công nghiệp Phi Tường.
Khu công nghiệp Phi Tường chính là một hạng mục mà ba tháng trước Vương Tử Quân yêu cầu phải đóng cửa, vì khu công nghiệp này căn bản không đảm bảo được phương diện bảo vệ môi trường, không vượt qua kiểm tra về chất lượng nguồn nước thải, thế cho nên bị Vương Tử Quân yêu cầu đóng cửa chỉnh đốn và cải cách.
Lúc này ba tháng trôi qua, khu công nghiệp Phi Tường căn bản không có được bất kỳ hiệu quả rõ ràng nào. Dựa theo báo cáo của Lôi Yên Hồng vài ngày trước, vương tử quân cảm thấy nếu muốn mở cửa khu công nghiệp này thì cần phải cho thêm một khoảng thời gian nữa.
Nhưng bây giờ Sầm Vật Cương căn bản lại đặt khu công nghiệp nào vào trong những vấn đề cần thảo luận không nhiều lắm lần này của hội nghị thường ủy, đã nói rõ Sầm Vật Cương đang chuẩn bị ra tay.
Vương Tử Quân khẽ cười, hắn đưa tờ giấy mỏng trong tay cho Hà Kiến Chương. Nãy giờ Hà Kiến Chương luôn quan sát gương mặt Vương Tử Quân, khi thấy vẻ mặt của Vương Tử Quân có chút ngưng trọng, hắn chợt sinh ra cảm giác nội dung của tờ giấy kia sẽ rất quan trọng. Khi hắn tiếp nhận tờ giấy trong tay của Vương Tử Quân, hắn cũng cảm thấy có vài phần kinh hoảng.
Vương Tử Quân là người yêu cầu khu công nghiệp Phi Tường dừng hoạt động, bây giờ quá trình chỉnh đốn cải cách còn chưa có được hiệu quả, nếu như tiếp tục mở cửa khu công nghiệp, như vậy sẽ là một hành động chối bỏ công tác của Vương Tử Quân. Nếu Vương Tử Quân phản đối, như vậy...
Hà Kiến Chương nghĩ đến phần văn kiện mà hôm qua mình lấy được khi đi họp hội nghị kinh vừa mới đưa cho Vương Tử Quân, vẻ mặt hắn không khỏi biến đổi. Hắn cảm nhận được ý nghĩ hội nghị thường ủy hôm nay của Sầm Vật Cương, rõ ràng là người ta muốn tung ra một chiêu chết người cho Vương Tử Quân.
Nếu như Vương Tử Quân phản đối, như vậy chờ đợi hắn sẽ chính là đòn phản kích liên quan đến tình hình trượt dốc phát triển kinh tế của Mật Đông; nếu như Vương Tử Quân không phản đối, như vậy uy vọng của Vương Tử Quân sẽ bị đả kích không nhỏ.
Trong đầu Hà Kiến Chương lóe lên vài ý nghĩ, một ý nghĩ chủ đạo chợt xâm chiếm cả đầu óc. Hắn trầm giọng nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, lát nữa tôi sẽ gọi Hạ Thành Nhâm đến, để cho bọn họ cho ra một báo cáo về tình hình của khu công nghiệp Phi Tường.
Trương Tề Bảo đứng sau lưng của Hà Kiến Chương, sau khi nghe câu nói của Hà Kiến Chương thì không khỏi chớp mắt. Hắn là người có kinh nghiệm công tác phong phú, khi thấy tình hình là như thế này thì cũng không khỏi nghĩ đến vài phương pháp, thế nhưng có lợi nhất chính là yêu cầu sở tài nguyên môi trường cho ra báo cáo về tình hình của khu công nghiệp Phi Tường.
Nhân tuyển tốt nhất ra mặt để sở tài nguyên môi trường viết báo cáo chính là phó chủ tịch thường vụ Hà Kiến Chương. Dù sao thì hai người đều có kinh nghiệm công tác lâu năm, Hạ Thành Nhâm sẽ không dám phản đối chỉ thị của Hà Kiến Chương. Đây cũng chính là nguyên nhân mà Trương Tề Bảo liều lĩnh ở lại khi Vương Tử Quân đang bàn việc với Hà Kiến Chương.
Tuy chút thủ đoạn này của Trương Tề Bảo căn bản không lừa gạt được Hà Kiến Chương, thế nhưng vì chủ tịch Vương mà hắn cũng bất chấp nhiều như vậy. Cho dù Hà Kiến Chương căn bản sẽ ghi nhớ món nợ này với mình, thế nhưng Trương Tề Bảo vẫn hiểu nó có giá trị.
Không có được sự giúp đỡ của Vương Tử Quân thì không có Trương Tề Bảo ngày hôm nay, Trương Tề Bảo hiểu rất rõ điều này.
- Hai ngày trước sở tài nguyên môi trường có cho ra báo cáo, bây giờ cũng không cần phải làm phiền bọn họ. Vương Tử Quân khoát tay áo cười nói với Hà Kiến Chương: - Chủ tịch Hà, sự việc đã đến nước này thì rõ ràng đây là thời điểm mấu chốt, chúng ta đã làm thì lúc này phải đề cao tinh thần, căn bản không nên bỏ lỡ giữa chừng.
Vương Tử Quân tuy nói không quá lớn thế nhưng lại tràn đầy kiên định. Hà Kiến Chương nhìn gương mặt ngưng trọng của Vương Tử Quân, hắn không khỏi cười nói: - Trước nay tôi đều theo sát tiến độ của chủ tịch Vương, bây giờ cũng là như vậy.
Tiếng cười của hai người vang vọng trong phòng, Triệu Hiểu Bạch nghe tiếng cười của hai người mà không khỏi sinh ra cảm giác cay mũi. Tuy bây giờ hắn vẫn là mộ thư ký không hợp cách trong mắt dượng Kim Chính Thiện, thế nhưng sau khi trải qua nhiều sự việc, lúc này hắn đã nhìn thấy được rất nhiều chuyện.
Triệu Hiểu Bạch thấy rõ nguy cơ gần nhất của chủ tịch Vương. Hắn là thư ký của chủ tịch Vương, hắn căn bản hiểu rất rõ chủ tịch Vương đã bỏ ra rất nhiều tinh lực và tâm huyết ở phương diện cải tạo chỉnh đốn các xí nghiệp gây ô nhiễm trong tỉnh. Mỗi khi chủ nhật hắn đi dạo với ban gái ở bên bờ sông, hắn nghe mọi người cười nói thoải mái, hắn cảm thấy mình thật sự rất tự hào.
Nhưng sự việc sao lại phát triển đến mức này?
Chỉ mong tất cả đều tốt, như vậy mới là phúc của Mật Đông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...