Vương Tử Quân tất nhiên không tham gia vào nhóm thảo luận này, hắn chậm rãi đi ra bờ sông, chợt thấy nhóm Tiểu Bảo Nhi đã đào được rất nhiều lạc. Giáo viên chủ nhiệm đã bổ nhiệm Tiểu Bảo Nhi làm lớp phó, tất nhiên cho thấy nó cũng có tài thống soái. Lúc này Tiểu Bảo Nhi đang dùng giọng ngay ngắn rõ ràng phân công: - Trần Điền Thạc đi nhặt cành cây nhỏ; Cố Nhất Phàm theo mình đi đào lạc, còn Dương Y Y, cậu ra bờ sông rửa lạc. Chúng ta phân công hợp tác với nhau, cùng nhau luộc lạc.
Gương mặt Tiểu Bảo Nhi dính không ít bụi đất, thế là gương mặt nhỏ nhắn giống như mặt mèo. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng buồn cười của con trai, thế là không nhịn được phải cười lên vui vẻ. Lúc này đám trẻ bên kia đang rất hào hứng, vài cậu bé nghịch nghợm còn nhảy cả vào trong dòng nước cạn, khoát nước chơi đùa với nhau.
- Anh xem, đám trẻ thật sự rất vui vẻ. Một người phụ nữ trẻ tuổi đi đến bên cạnh Vương Tử Quân dùng giọng dịu dàng nói.
Vương Tử Quân có quen biết cô giáo nhìn thì có vẻ bình thường nhưng lại dạy học cực kỳ chất lượng này, hắn không khỏi cười nói: - Cô giáo Trần, bọn trẻ này giống như bị nhốt vào lồng, bây giờ có hoạt động thì quá tốt, căn bản làm cho bọn trẻ thả lỏng một chút.
- Đúng vậy, tôi thấy bọn trẻ rất vui vẻ, thật sự muốn làm một thành viên gia nhập vào trong đó. Cô gáio Trần nói đến đây thì nhìn thoáng qua đám trẻ và nước sông, thế là trầm giọng nói với Vương Tử Quân: - Có thể nhảy vào dòng sông sạch sẽ mát lạnh như vậy để vui đùa thì căn bản là một chuyện cực kỳ vui vẻ với lũ trẻ.
Cô giáo Trần nói đến đây thì dùng giọng có chút không yên nói với Vương Tử Quân: - Những gì mà mọi người bên kia nói có phải là sự thật không?
Cô giáo Trần biết thân phận của Vương Tử Quân, nàng là cô giáo của Tiểu Bảo Nhi, căn bản có tiếp xúc khá nhiều với gia đình của Vương Tử Quân. Nhưng căn bản là nàng thường hay tiếp xúc với Vương phu nhân xinh đẹp mà ít nói kia thôi.
Đây là lần thứ hai cô giáo Trần được gặp mặt Vương Tử Quân.
Lần này nhà trường tổ chức cho học sinh cắm trại dã ngoại, cô giáo Trần nghĩ rằng người đến sẽ là Vương phu nhân, thế nhưng lại không ngờ vị chủ tịch tỉnh thường được thấy trên chương trình thời sự lại tự mình đi đến.
Khi nhìn thấy chủ tịch Vương thì cô giáo Trần rất kích động, thế nhưng nghĩ rằng sau khi biết rõ đó là mệnh lệnh của chủ tịch Vương với hiệu trưởng nhà trường, nàng không khỏi áp chế sự kích động của mình, lại nhanh chóng vùi đầu vào công tác. Giọng nói của hiệu trưởng giống như còn phảng phất bên tai nàng: - Yêu cầu duy nhất của chủ tịch Vương chính là tạo ra hoàn cảnh phát triển tốt nhất cho bọn trẻ, vì vậy chúng ta nhất định phải đảm bảo sự phát triển của Tiểu Bảo Nhi không bị những nhân tố khác quấy nhiễu. Chỉ như thế mới có thể làm cho chủ tịch Vương có thời gian toàn tâm toàn ý lo cho công tác.
Khi nhóm phụ huynh bên kia bàn về phương diện dòng sông ô nhiễm, cô giáo Trần không khỏi đặt ánh mắt lên người Vương Tử Quân. Nàng chợt sinh ra một ý nghĩ vớ vẩn, đó chính là nếu cho đám người kia biết chủ tịch Vương đang ở nơi này, như vậy bọn họ sẽ nghĩ gì.
Nhưng khi cô giáo Trần nghe đám người bên kia khen thưởng những thành tích mà chủ tịch Vương đạt được, nàng cảm thấy rất vui, chẳng qua sau đó sự việc có chút biến hóa, chủ tịch Vương sẽ rời Mật Đông thật sao?
Tuy cô giáo Trần không có nhiều tiếp xúc với Vương Tử Quân, thế nhưng nàng lại cảm nhận được sự biến đổi của tỉnh Mật Đông, đặc biệt là phương diện dạy học. Khi thành phố Rừng Mật xây dựng thêm vài chục ngôi trường, lúc này vấn đề nhập học của con em lao động đến từ bên ngoài đã được giải quyết triệt để, thành tích có được càng nhận được những lời khen ngợi từ xã hội.
Trong mắt giáo viên Trần thì Vương Tử Quân căn bản là một vị lãnh đạo cực kỳ hợp cách. Nhưng một vị lãnh đạo như vậy phải ảm đạm rời đi, điều này làm cho nàng sinh ra cảm giác phải bênh vực kẻ yếu. Vì vậy nàng cũng không quan tâm đến lệnh cấm trò chuyện với chủ tịch Vương, lúc này dũng cảm tiến lên trò chuyện với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng quan tâm của giáo viên Trần, hắn cười cười nói: - Không có việc gì.
- Không có việc gì thì tốt quá. Cô giáo Trần nhìn gương mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, thế là không khỏi cảm thấy trái tim của mình gia tốc. Vừa rồi nàng hỏi Vương Tử Quân chỉ là dũng khí nhất thời, bây giờ nàng lại cảm nhận được sự uy nghiêm của Vương Tử Quân. Thế nên sau khi nhìn thoáng qua Vương Tử Quân thì nàng trầm giọng nói: - Tôi đi trước đây.
Cô giáo Trần nói xong thì nhanh chóng đi về phía đám trẻ. Vương Tử Quân nhìn cô giáo Trần bỏ đi, hắn khẽ cười. Khi hắn chuẩn bị quay đầu nhìn nhóm Tiểu Bảo Nhi đang hoạt động, chợt nghe thấy có tiếng bước chân vang lên.
- Mặc kệ bên ngoài nói như thế này, tôi cảm thấy ngài căn bản là một người cực kỳ có năng lực, có khả năng và công tác hiện thực. Tuy sự ủng hộ của tôi với ngài căn bản là không có ý nghĩa, thế nhưng tôi muốn nói cho ngài biết, tôi đại biểu cho quần chúng cơ sở ở Mật Đông, chúng tôi giúp đỡ ủng hộ ngài. Cô giáo Trần nói xong thì đỏ mặt, giọng điệu rất nhanh, nói xong thì hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt của giáo viên Trần, hắn không khỏi có chút kích động. Mặc dù sự ủng hộ của nàng với hắn là không có ý nghĩa, thế nhưng hắn nghe lại không khỏi cảm thấy kích động.
Vương Tử Quân khẽ vươn tay với cô giáo Trần rồi trầm giọng nói: - Cám ơn.
Cô giáo Trần cắn răng, cuối cùng đưa tay bắt tay Vương Tử Quân. Khoảnh khắc khi bắt tay Vương Tử Quân, nàng cảm thấy mình rất hạnh phúc.
Vương Tử Quân nhìn cô giáo Trần đi qua đi lại giống như bướm vườn quanh hoa, hắn không khỏi nở nụ cười. Tuy thế cục biến hóa không thoải mái đơn giản như những gì hắn nói, thế nhưng sự ủng hộ của một giáo viên trẻ cũng không khỏi làm cho ý chí chiến đấu của hắn tăng lên vài phần.
Gió khẽ thổi, Vương Tử Quân nhìn đám phụ huynh đang trò chuyện với nhau bên bờ sông, thế là không khỏi cảm thấy thoải mái hơn vài phần. Tuy cách làm của hắn đã phát sinh hiệu quả bắn ngược, thế nhưng hắn cảm thấy tất cả là đáng giá.
- Bố, giúp con đào bếp với, bạn học của con chỉ có mẹ đến tham gia, thế nên lao động chính là ngài. Tiểu Bảo Nhi dùng hai bàn tay đầy bùn đất khoát lên tay Vương Tử Quân, giọng nói lại có vài phần làm nũng.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Tiểu Bảo Nhi, hắn không nhịn được muốn xoa mũi con vài cái, thế nhưng cuối cùng lại bỏ qua ý nghĩ này. Hắn cười cười với Tiểu Bảo Nhi, sau đó nhanh chóng đi về phía vị trí mà Tiểu Bảo Nhi đã chọn làm nơi đặt bếp.
- Tiểu Bảo Nhi, bố nói cho con biết, bố là người làm bếp rất tốt. Cũng không phải là bố khoe khoang, thế nhưng năm xưa khi còn ở dưới nông thôn thì bố cũng đã nhiều lần đắp bếp rồi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...