Bí Thư Trùng Sinh

Triệu Nhân Sơ chợt lóe lên một ý nghĩ, chợt nghe thấy Đinh Nhất Bình lên tiếng hát đệm:

- Bí thư Lưu, nghe nói báo chí bán được với số lượng lớn, cuộc sống gia đình của Cận Đông Cường cũng tạm ổn, làm dịu hơn so với những người cầm lương ba cọc ba đồng như chúng tôi, cho dù thổ hào đấu địa chủ cũng không đến đầu tiểu tử này. Tôi thấy không bằng cứ để anh ta tiến vào báo cáo công tác, sự việc gì cũng tốt, chuyện bé xé ra to cũng được, tối hôm nay nhất định phải ép anh ấy.

Đinh Nhất Bình lên tiếng như vậy làm cho Lưu Canh chợt cười lên ha hả, lúc này hắn phất tay với thư ký:

- Được, cứ theo lời bí thư Đinh, cậu gọi Cận Đông Cường vào đây, hôm nay chúng tôi cùng cho anh ấy xuất huyết.

Triệu Nhân Sơ thấy hai vị lãnh đạo kẻ xướng người họa thì hiểu rõ vì sao bí thư Đinh trẻ tuổi hơn lại có thể ngồi trên vị trí này, thế là hắn cũng cười cười với hai vị bí thư, chờ Cận Đông Cường đi đến. Trong lòng hắn cũng rất hy vọng mình có thể được tham gia vào bữa tiệc của hai vị lãnh đạo, như vậy không phải tối nay mình sẽ có cơ hội được thân cận với các vị lãnh đạo sao?

Cận Đông Cường hơn bốn mươi tuổi, tóc vuốt keo bóng loáng, phối hợp với giày tây đen, cũng là một người phong độ nhẹ nhàng, nhưng lúc này vị tổng biên tập phong độ nhẹ nhàng này lại có vẻ cực kỳ bối rối và cấp tốc.

- Bí thư Lưu, anh nên giúp đỡ chúng tôi, nếu ngày mai báo pháp chế không thể xuất bản thì cũng phiền toái.

Cận Đông Cường vừa thấy mặt Lưu Canh thì dùng giọng đưa đám nói.

Nói trắng ra thì Cận Đông Cường là một kẻ có nửa người trong quan trường, hắn cũng hiểu rõ quy củ quan trường, lúc này hắn lại tỏ ra thất hồn lạc phách, đuể để thấy sự việc không nghiêm trọng đến mức nào.

Lưu Canh đang nghĩ ngợi làm sao cho Cận Đông Cường xuất huyết thì chợt thu hồi tâm tư đùa giỡn, hắn ngồi xuống ghế rồi dùng giọng nghiêm trang nói:

- Giám đốc Cận, có vấn đề gì sao? Trời sập rồi à?

- Bí thư Lưu, không phải trời sập, mà dù trời sập cũng không sợ, còn có anh đẩy hộ. Bây giờ sự việc xảy ra, nếu ngài không lên tiếng thì coi như chức vụ tổng biên tập của tôi cũng chấm dứt.

Cận Đông Cường cười cười với Đinh Nhất Bình, sau đó đặt mông ngồi xuống chiếc ghế sa lông ở góc xéo so với Lưu Canh.

- Sao vậy, anh nói tôi nghe xem?

Lúc này Lưu Canh càng không hoảng hốt, hắn khẽ vung tay lên với Cận Đông Cường rồi mỉm cười nói.

Cận Đông Cường nhìn vẻ bình tĩnh ung dung của Lưu Canh thì cũng bình tâm lại, hắn nói:

- Bí thư Lưu, báo chí ngày mai phải phát hành, nhưng hôm nay phó tổng biên tập và vài vị phụ trách trang báo đều bị người của tòa án gọi đi, đến bây giờ còn chưa quay lại. Anh nói xem, trong bụng tôi còn chưa định hình đứa bé như thế nào, ngày mai sao có thể sinh ra được? Báo chí ngày mai biết xuất bản ra sao?

Tổng và phó biên tập bị tòa án gọi đi? Những lời này vừa phát ra từ miệng Cận Đông Cường thì dù là Lưu Canh cũng kinh hãi. Hắn là bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy, hắn thật sự không ngờ dưới trướng của mình lại phát sinh một sự việc ly kỳ như vậy. Hắn thấy đây không phải là sự kiện nước lớn cuốn trôi miếu long vương hoặc người cùng nhà đánh nhau sao?

- Chuyện gì xảy ra? Anh Tiếu sao lại như vậy? Trước đó không báo một tiếng cho ủy ban tư pháp sao?

Vẻ mặt Lưu Canh chợt trầm xuống.

Anh Tiếu trong miệng Lưu Canh chính là chánh án tòa án tỉnh, bí thư Lưu là chủ quản khối tư pháp nhưng không ngờ hai ban ngành dưới mình lại cấu véo nhau, điều này làm hắn bực mình.

Cận Đông Cường dùng giọng bất đắc dĩ rồi giang tay nói:

- Bí thư Lưu, nếu chánh án Tiếu nói thì hay quá, cũng không cần phải đến gặp anh, mấu chốt của vấn đề căn bản chính là người của chánh án Tiếu ra tay.

Lưu Canh vừa nghe thấy đó không phải là tòa án tỉnh thì vẻ mặt thoải mái hơn một chút, hắn mỉm cười:


- Không phải do Tiếu Hồi Mộng ra tay? vậy thì kỳ quái, chẳng lẽ là tòa ánh thành phố Giang Thị? Bọn họ có khí phách lớn như vậy sao? Giám đốc Cận, tôi thấy anh cũng không giống như những gì mình từng khoác lác, nói là tung hoành vô địch trong hệ thống tư pháp thành phố Giang Thị, bây giờ thì sao?

Đinh Nhất Bình thấy Lưu Canh mở lời giễu cợt Cận Đông Cường thì cũng lên tiếng trêu ghẹo:

- Bí thư Lưu, giám đốc Cận có lẽ nói về tất cả khối tư pháp các quận huyện ở thành phố Giang Thị, cảnh giới của anh quá cao, cho nên có hơi lệch.

Đinh Nhất Bình nói như vậy làm cho Lưu Canh càng cười ha hả hưởng thụ, nhưng lúc này Cận Đông Cường lại không thể cười, hắn dùng giọng sầu khổ nói:

- Ôi, bí thư Lưu, câu nói kia vào lúc say rượu là tôi lỡ lời, tôi thừa nhận mình có nói như vậy. Anh không biết đấy thôi, tôi chỉ nói vài lời cho oai, nào có được thái quá như thế. Nhưng thật sự cũng không phải là tòa án thành phố Giang Thị, dựa vào tình cảm của tôi với bọn họ, cũng không xảy ra sự việc như vậy.

- Không phải là người của tòa án Giang Thị? Vậy còn là ai? Bọn họ cũng dám tùy tiện đến tỉnh bắt người sao?

Vẻ mặt Lưu Canh chợt biến đổi, hắn dùng giọng căm tức nói.

- Bí thư Lưu, bọn họ cũng không nói bắt người, khi đi đến chỉ nói yêu cầu đi theo hỗ trợ điều tra.

Cận Đông Cường thấy Lưu Canh nổi giận thì cẩn thận lên tiếng giải thích.

Lưu Canh có thể trở thành bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy cũng là người tu luyện thành tinh, hắn vừa nghe thấy giọng điệu ỉu xìu của Cận Đông Cường thì biết tiểu tử kia rõ ràng là đuối lý trên sự kiện này, nếu không thì Cận Đông Cường cần gì phải lo lắng thái quá như vậy? Hắn đưa mắt nhìn qua Cận Đông Cường, cũng không nói thêm điều gì, chỉ chờ Cận Đông Cường mở miệng.

- Bí thư Lưu, nói ra cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ sợ tiếng vang ngoài xã hội sẽ rất mạnh. Hai ngày trước có một phóng viên cò bài viết về tình hình chấp pháp bạo lực ở huyện Lô Bắc.

Cận Đông Cường vừa nói vừa lấy từ trong cặp của mình ra hai tờ báo pháp chế.

Triệu Nhân Sơ không ngờ sự kiện này có liên quan đến huyện Lô Bắc, hắn vốn nghĩ muốn làm tốt quan hệ với bí thư Lưu, thế cho nên lúc này cũng đặt hết tâm tưu lên người Cận Đông Cường.

- À!

Lưu Canh tiếp nhận báo chí và xem xét:

- Bài viết này thì sao? Các anh là hệ thống của khối tư pháp, có dũng khí tự tra tự truy cứu như vậy là rất tốt, hơn nữa còn biết cách làm chim gõ kiến đoán bệnh cứu người, chỉ cần nhìn vào điểm này thì thấy phong viên ghi bài viết phản ánh là có dũng khí đáng khen.

- Bí thư Lưu, mấu chốt của vấn đề là...Là bản tin này không đúng, phóng viên...Đã giả tạo sự thật, tòa soạn quản lý không nghiêm, hôm nay mới rơi vào thế bị động. Bạn đang xem tại - .

Cận Đông Cường lên tiếng giải thích, bộ dạng muốn nói lại thôi, giống như muốt nuốt cả hai bài báo kia vào bụng.

- Không phải có cả ảnh sao? Ảnh cũng không phải là thật à?

Lưu Canh lúc này đã đặt tất cả tâm tư lên sự kiện ở huyện Lô Bắc, hắn vừa nghe xong báo cáo thì bây giờ giám đốc tòa soạn lại đến nói đó là tin tức vô căn cứ, thế cho nên trong lòng cực kỳ sợ hãi.

Vẻ mặt Cận Đông Cường càng thêm xấu hổ, hắn chỉ vào tấm hình, bộ dạng khó chịu:

- Bí thư Lưu, nếu không có ảnh thì không có chuyện gì cả, nhưng đây là tấm ảnh được chỉnh sửa cắt ghép, anh xem nữ cảnh sát này, cô ấy...Cô ấy đang bay giữa không trung.

" Bay giữa không trung? "


Những lời của Cận Đông Cường không quá lớn nhưng dù là Lưu Canh hay Đinh Nhất Bình cũng không khỏi sững sờ, lúc này Đinh Nhất Bình cũng xem như ý thức được vấn đề, hắn đưa mắt nhìn Triệu Nhân Sơ, gương mặt cực kỳ lạnh lẽo.

Lúc này Triệu Nhân Sơ đã cực kỳ hối hận, ảnh là giả, bản tin cũng là giả, mình lại đến huyện Lô Bắc điều tra sự việc, chính mình còn viết ra một bản báo cáo cực kỳ thần kỳ, lại dõng dạc lên kế hoạch tổ chức hội nghị tư pháp với bí thư Lưu, đây chẳng phải sự kiện làm người ta cười rụng răng sao?

Triệu Nhân Sơ nghĩ đến hậu quả mà không còn tâm tư xem xét vẻ mặt của Đinh Nhất Bình, càng không có thời gian nghĩ xem những lời tán thưởng của bí thư Lưu vào lúc vừa rồi là tốt hay xấu. Lúc này hắn chỉ nghĩ một vấn đề, đó là làm sao thu hồi những lời vừa rồi của mình?

" Sao có thể? Sao có thể thu hồi lại đây? "

Lưu Canh dùng ánh mắt chăm chú nhìn tấm hình trên bài báo, hắn thấy nữ cảnh sát xinh đẹp đang bay trên không trung mà vẻ mặt chợt biến đổi. Dù hắn là cán bộ cấp phó bộ nhưng lúc này trong lòng cũng không khỏi phát lạnh, nếu như không phải là Cận Đông Cường kịp thời chạy đến, nếu mình thật sự mở một hội nghị tư pháp, đây chẳng phải chuyện cười cho thiên hạ sao? Không phải là một lời châm chọc với công tác của mình à?

Tuy sự kiện sẽ không quá ảnh hưởng đến vị trí của mình, nhưng bị người ta nói là ngu ngốc cũng không thể nào bỏ xuống khỏi đầu.

- Bốp!

Lưu Canh chợt vỗ tay lên bàn thật mạnh, sau đó hắn chỉ vào Cận Đông Cường:

- Cận Đông Cường, anh làm ăn thế nào vậy? Báo pháp chế không đi theo con đường chính đạo, còn dùng nó để làm công cụ hãm hại nhân viên pháp chế, tôi thấy anh là giám đốc bị mù mắt rồi.

Cận Đông Cường chỉ có thể cười khổ với tình huống bí thư Lưu nổi giận, tuy trước khi đến hắn sẽ biết bí thư chắc chắn nổi cơn bão tố, nhưng bây giờ sự việc đến đầu thì hắn cũng chỉ có thể kiên trì, ai bảo trước đó hắn quản lý không nghiêm?

- Tự tạo dựng ảnh, đúng là có năng lực, tòa soạn các anh cho ảnh giả lên báo, cũng là năng lực cao vời, các anh thu của người ta bao nhiêu tiền hoa hồng? Đây là một bạt tai vào thẳng mặt khối tư pháp chúng ta, đánh thẳng vào mặt Lưu Canh tôi đây.

Vẻ mặt Lưu Canh cực kỳ khó coi, ngón tay chỉ vào mặt Cận Đông Cường, lớn tiếng mắng.

Triệu Nhân Sơ nhìn Cận Đông Cường bị Lưu Canh lớn tiếng mắng chửi mà tràn đầy hâm mộ, có thể được bí thư Lưu mắng một trận như vậy, rõ ràng là bí thư đang hận không thể rèn sắt thành thép, chỉ ngại ngọc không đủ sáng, nếu không thì nói hai lời đã trực tiếp khai trừ rồi còn gì? Hoặc là không nói lời nào mà nhớ rõ sự kiện lần này, có cơ hội sẽ cho đối phương biết tay, không phải sẽ dễ dàng hơn phương án phát tiết bằng nước bọt này sao? Mà chính mình bây giờ không được nghe lời phê bình của lãnh đạo mới là thảm nhất.

Triệu Nhân Sơ hy vọng bí thư Lưu cũng có thể chửi mình vài tiếng, nếu như bí thư có thể dùng giọng không chút che đậy như vậy để mắng mình, như vậy sau này tương lai của mình vẫn còn ở lại. Nhưng đáng tiếc là Lưu Canh đã quên sự hiện hữu của hắn, ngay cả Đinh Nhất Bình cũng cúi đầu không nói gì, giống như hoàn toàn quên đi tất cả.

Sau khi Lưu Canh ngồi xuống thì Cận Đông Cường mới dùng giọng chú ý nói:

- Bí thư Lưu, chúng tôi biết rõ chuyện này là chúng tôi làm sai, dù là kiểm điểm hay xử lý người thì chúng tôi cũng chấp nhận. Nhưng bây giờ tòa án huyện Lô Bắc lại đưa người của chúng tôi đi, ngày mai sợ rằng sẽ không có báo chí được phát hành.

- Mang đi điều tra, hừ, tôi cảm thấy người ta đưa đi cũng không sai.

Lưu Canh nói rất cứng rắn, nhưng Cận Đông Cường cũng đã nghe và hiểu ý của bí thư Lưu.

Trong căn phòng của Lưu Canh cực kỳ yên ắng, không có chút âm thanh nào, mọt áp lực vô hình lưu động trong không khí. Dù là Đinh Nhất Bình hay Triệu Nhân Sơ cũng cố gắng bình lòng yên khí, không dám có hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ sẽ quấy nhiễu không gian trầm tư của bí thư Lưu.

- Huyện Lô Bắc, ha ha, huyện Lô Bắc thật sự gây ra sự việc không nhỏ, Đông Cường, anh, tôi cho anh trở về, tốt xấu gì cũng phải xuất bản tờ báo ngày mai, ai phạm phải sai lầm, ai chịu trách nhiệm, xử lý thế nào, tất cả phải điều tra đến cùng, không được nuông chiều.

Lưu Canh đã khôi phục lại trạng thái bình tĩnh, hắn dùng thái độ nghiêm khắc nói với Cận Đông Cường.

- Đó là tất nhiên, là tất nhiên.


Cận Đông Cường nghe thấy Lưu Canh nói như vậy thì vẻ mặt đã buông lỏng xuống hơn phân nửa, nếu một giám đốc như hắn không phải gánh trách nhiệm quá lớn thì báo chí vẫn được xuất bản, còn những chuyện khác càng dễ nói.

Ánh mắt của Lưu Canh lơ đãng rơi lên người của Triệu Nhân Sơ và Đinh Nhất Bình, hai người lúc này giống như những đứa bé mắc phải sai lầm, đặc biệt là Triệu Nhân Sơ càng sinh ra cảm giác hồn vía lên mây.

Lưu Canh không nói gì, hắn cầm lấy sổ điện thoại định lật ra xem, đúng lúc Cận Đông Cường khẽ nói:

- Bí thư Lưu, phó bí thư chủ khảo khối tư pháp của huyện Lô Bắc tên là vương tử quân, đây là số điện thoại của anh ấy...

Lưu Canh nghe được ba chữ Vương Tử Quân thì ngón tay khựng lại, nhưng sau đó hắn lại nhanh chóng gọi điện thoại đi.

- Alo, chào anh, xin hỏi có phải là bí thư Tử Quân không? Tôi là bí thư Lưu Canh của ủy ban tư pháp tỉnh ủy.

Lưu Canh nói với gương mặt tràn đầy nụ cười.

- À, bí thư Vương, chuyện này giám đốc Cận đã báo cáo với tôi, tôi rất tức giận, cảm thấy cực kỳ phẫn nộ vì những chuyện xảy ra ở tòa soạn. À, lúc này các đồng chí tuyến dưới phải chịu uất ức, đặc biệt là nữ cảnh sát kia càng chịu nhiều uất ức, anh ra mặt ân cần thăm hỏi cô ấy dùm tôi.

- Đối với chuyện này thì ý kiến của tôi là chấp pháp cần phải nghiêm, những gì trái pháp luật đều bị tra cứu, trách nhiệm của ai thì người đó gánh chịu. Nhưng có đôi khi chúng ta làm việc cũng cần phải chú ý đến chuyện trù tính chung, giám đốc Cận đã thừa nhận trách nhiệm, nhưng chuyện xuất bản báo pháp chế là không thể chậm trễ được.

- Được rồi, cứ như vậy, bí thư Vương, anh có thể đứng vững trước áp lực, làm tốt công tác của mình, điều này là rất tốt. À, lát nữa tôi sẽ để giám đốc Cận liên lạc với anh.

Lưu Canh nói xong thi đặt điện thoại xuống.

Cận Đông Cường dùng ánh mắt cẩn trọng nhìn Lưu Canh cúp điện thoại, hắn muốn mở miệng nhưng đã ngậm lại, tuy hắn và Lưu Canh có quan hệ không tệ, thế nhưng hắn biết rõ cái gì nên nói và không nên nói.

- Giám đốc Cận, các đồng chí tòa án của huyện Lô Bắc vẫn chưa đi, anh đi tìm bọn họ đi. Đúng rồi, nói chuyện phải khách khí một chút, các đồng chí tuyến dưới cũng công tác không dễ dàng gì.

Lưu Canh đặt điện thoại xuống rồi dùng giọng dặn dò nói với Cận Đông Cường.

Cận Đông Cường thấy sự việc được giải quyết thì vẻ mặt trở nên vui vẻ, hắn muốn nói vài câu nịnh nọt bí thư Lưu, thế nhưng nhìn vẻ mặt âm trầm của bí thư thì hắn cũng chỉ dám nói sẽ chấp hành chỉ thị của bí thư, sau đó cất bước đi ra ngoài.

Sau khi Cận Đông Cường rời đi, trong phòng chỉ còn lại ba người Lưu Canh, lúc này Triệu Nhân Sơ thật sự như kiến bò chảo nóng, chân tay luống cuống, vô tình không biết làm sao cho phải.

- Bí thư Lưu, chuyện này tôi cần nhận kiểm điểm với anh, tôi công tác không cẩn thận, thiếu chút nữa đã gây nên tổn thất lớn, may mà bí thư Lưu nhìn rõ mọi viẹc, thiếu chút nữa tôi phải thừa nhận trách nhiệm, mong anh cứ phê bình.

Đinh Nhất Bình trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng mới dùng giọng đau dớn thừa nhận sai lầm với Lưu Canh.

Lúc này vẻ mặt Lưu Canh cực kỳ ngưng trọng, hắn nhìn thoáng qua Đinh Nhất Bình, sau đó gật đầu nói:

- Bí thư Nhất Bình, chuyện này cũng không phải là sai lầm của anh, không cần có gánh nặng tâm lý, nhưng sau này anh nên công tác cực kỳ cẩn trọng, tránh những chuyện như vậy xảy ra.

Đinh Nhất Bình vội vàng gật đầu, trong miệng nói thêm vài lời đảm bảo. Triệu Nhân Sơ thấy Đinh Nhất Bình cúi đầu nhận sai, hắn cũng lên tiếng:

- Bí thư Lưu, chuyện này tôi...

Khi Triệu Nhân Sơ còn chưa nói dứt lời thì Lưu Canh đã vung tay lên:

- Chuyện này dừng lại ở đây, tôi còn có việc, các anh cứ đi trước.

Triệu Nhân Sơ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lưu Canh, hắn còn muốn nói thêm điều gì đó thì lại bị Đinh Nhất Bình kéo ra ngoài. Lúc này Đinh Nhất Bình cũng mặc kệ Triệu Nhân Sơ có nghe lời hay không, điều đầu tiên chính là đảm bảo tính mạng của mình.

Khi hai người sắp ra đến ngoài thì Lưu Canh lại chậm rãi lên tiếng:

- Đồng chí Nhân Sơ đã khổ cực công tác vì khối tư pháp, đã mệt mỏi hơn nửa đời người, cũng nên nghỉ ngơi một chút, sau này cũng không nên cho anh ấy khổ cực như vậy nữa.


Triệu Nhân Sơ đang đi ra ngoài cửa với bộ dạng cực kỳ sợ hãi, lúc này hắn càng giống như mất đi phương hướng, nếu như không phải Đinh Nhất Bình kéo đi, sợ rằng hắn đã sợ đến mức ngồi ngay xuống đất.

Không cần phải vất vả thêm, không phải mình trở thành người rảnh rỗi của ủy ban tư pháp tỉnh ủy? Hắn chưa từng nghĩ mình sẽ phải xin nghỉ hưu sớm. Khi bị Đinh Nhất Bình kéo ra ngoài, Triệu Nhân Sơ cũng không biết rõ phòng làm việc của mình ở nơi nào.

Đinh Nhất Bình kéo Triệu Nhân Sơ đến phòng làm việc của mình, sau đó bỏ tay Triệu Nhân Sơ ra, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Triệu Nhân Sơ rồi nói:

- Đồng chí Triệu Nhân Sơ, bí thư Lưu có tư tưởng bảo vệ đồng chí, sau này anh đến phòng hồ sơ mà công tác.

Nếu nói có chỗ nào thanh nhàn nhất thì chính là phòng hồ sơ của ủy ban tư pháp, mỗi ngày ngoài việc đối mặt với một đống hồ sơ thì căn bản không còn gì để đi, như vậy dù là một lão già sống ngàn năm cũng phải mốc meo hao gầy.

Triệu Nhân Sơ nghĩ đến phòng hồ sơ u ám thì cảm thấy ngây người, hai môi khẽ mấp máy, hắn muốn nói với Đinh Nhất Bình là mình đang còn trẻ, nhưng ngay sau đó hắn cảm thấy máu dâng lên, chợt ngã ngay xuống đất.

Vương Tử Quân khẽ đặt điện thoại xuống, tuy đã nắm chắc thắng lợi trong tay nhưng sau khi nhận được điện thoại thì trong lòng hắn chợt sinh ra cảm giác giải thoát và thoải mái trước nay chưa từng có. Những ngày qua hắn biểu hiện bình tĩnh như không có gì xảy ra, vẫn là bộ dạng nước chảy mây trôi, nhưng trong lòng lại có một tảng đá khó thể nào lái đi.

Tôn Hạ Châu đứng ở bên cạnh Vương Tử Quân, dù không nghe rõ nội dung cuộc điện thoại, nhưng nhìn vào vẻ mặt tươi cười của bí thư Vương, hắn cảm nhận được một cảm giác buông lỏng.

- Hạ Châu, cậu gọi điện thoại cho chánh án Phó, để anh ấy thông báo cho các đồng chí đã đến thành phố Giang Thị, thả những phóng viên và biên tập viên bị bắt để hỗ trợ điều tra kia ra, nhưng phải lấy lại lời khẩu cung của từng người.

Vương Tử Quân ném cho Tôn Hạ Châu một điếu thuốc rồi dùng vẻ mặt nghiêm túc nói lời sắp xếp.

- Bí thư Vương, chuyện kia đã được giải quyết rồi sao?

Tôn Hạ Châu biết rõ chuyện tòa án sai người đến thành phố Giang Thị bắt người, trong lòng cũng có chút an ủi.

- À, vừa rồi bí thư Lưu của ủy ban tư pháp tỉnh ủy gọi điện thoại đến, chuyện này trên cơ bản đã không có vấn đề.

Vương Tử Quân để cho Tôn Hạ Châu châm thuốc cho mình, hắn cười hì hì nói:

- Chúng ta thì không việc gì, nhưng có vài người cần phải chịu trách nhiệm.

Tôn Hạ Châu nhìn nụ cười vui vẻ của Vương Tử Quân, trong lòng có chút chờ mong.

Làm quan phải có quy tắc của kẻ làm quan, trong thể chế thì đại bộ phận quan viên đều như cao su, tùy tiện cho lãnh đạo bóp nghiến chà xát, đây không phải là để mặc cho người ta điều khiển, chính là sự trưởng thành trên chính trị. Chỉ cần nhìn vào điểm này thì thấy bí thư Vương tuyệt đối là một đại nhân vật, Tôn Hạ Châu thích cách xử lý sự việc của bí thư Vương, nếu không ra tay thì thôi, đã ra tay phải làm cho người ta kinh hãi.

Trên tầng cao nhất của nhà khách huyện ủy huyện Lô Nam, trong một gian phòng rực rỡ xa hoa được lắp đặt các thiết bị xa xỉ, lúc này có bốn người đang chơi mạt chược, những lá bài mạt chược làm bằng ngọc thạch tinh xảo được chất đống trên bàn.

- Hai chục ngàn.

Trần Lưu Căn khẽ ném ra hai chục ngàn lên bàn, trên mặt là nụ cười thản nhiên.

- Tốt, giám đốc Trần, tục ngữ nói rất hay, đỏ tình đen bạc, anh là người nắm nhiều tiền, là chủ nợ của nhiều nơi, nhưng kỹ thuật đánh bạc thì quá kém. Hai chục ngàn này tôi đã chờ lâu rồi, anh coi như chỉ bỏ ra chút nước nhỏ giọt mà thôi.

Người đàn ông trung niên ngồi ở hướng bắc cầm lấy hai chục ngàn mà không kìm được vẻ vui mừng, lại mỉm cười trêu chọc Trần Lưu Căn.

Trần Lưu Căn đẩy những quân mạt chược trước mặt mình, hắn cười ha hả nói:

- Bí thư Hàn, hôm nay anh gặp may, tôi nào có biện pháp gì hơn được?

Bí thư Hàn, ở huyện Lô Nam này người có thể được Trần Lưu Căn gọi là bí thư Hàn chỉ có thể là bí thư huyện ủy Hàn Tác Hưng, trong mắt cán bộ và quần chúng huyện Lô Nam thì đây là một vị lãnh đạo nói năng cực kỳ cẩn trọng, nhưng lúc này gương mặt nghiêm túc ngày thường đã biến thành một đóa hoa mào gà nhơn nhớt, hắn thu gom tất cả phần tiền thắng được vào trong lòng.

Trong âm thanh tẩy bài rộn rã, Hàn Tác Hưng nhận lấy điếu thuốc lá của Quách An Quyên đưa tới, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi nói:

- Giám đốc Trần, đám công nhân gây rối kia anh xử lý thế nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui