Sầm Vật Cương ngồi trong phòng làm việc của mình với gương mặt âm trầm, nếu người quen thấy được sẽ có phản ứng đầu tiên là lúc này tâm tình của bí thư Sầm cực kỳ không tốt. Nếu như không có chuyện gì thì đừng nên quấy rầy bí thư Sầm vào lúc này.
Tuy thư ký của Sầm Vật Cương cũng có tâm tình thế này, thế nhưng có quá nhiều chuyện cần Sầm Vật Cương cho ra quyết đoán, hắn không thể không cắt đứt dòng suy tư của lãnh đạo. Hắn khẽ gõ cửa phòng làm việc của Sầm Vật Cương, sau đó khẽ báo cáo: - Bí thư Sầm, vừa rồi bí thư Khang có gọi điện thoại đến, nói là có chuyện cần báo cáo với ngài.
Sầm Vật Cương nhìn thoáng qua thư ký, sau khi trầm ngâm giây lát thì mới nói: - Buổi sáng tôi có sắp xếp gì không?
Thư ký nhìn ánh mắt của Sầm Vật Cương mà không biết nên trả lời thế nào cho phải. Sau khi trầm ngâm giây lát thì mới nói: - Bí thư Sầm, hôm nay cũng không có sắp xếp gì liên quan đến anh ấy.
- Vậy để cho anh ấy đến gặp tôi vào buổi chiều, buổi sáng tôi phải ra ngoài một chuyến. Sầm Vật Cương khoát tay với thư ký rồi trầm giọng nói.
Thư ký có chút sững sốt, hắn không hiểu bí thư Sầm sắp xếp như vậy là có ý gì, thế nhưng cuối cùng vẫn phải thành thật gật đầu rồi nhẹ nhàng bỏ đi. Sầm Vật Cương nhìn thư ký của mình đóng cửa lại mà không khỏi thở dài một hơi.
Sầm Vật Cương biết rõ lúc này Khang Tắc Chính muốn đến gặp mình là có ý gì. Tuy lão tức giận Tề Quốc Giáp là người không ra gì, thế nhưng cũng không phải không có câu oán hận với Khang Tắc Chính. Nói trắng ra thì chút oán giận của lão lên người Khang Tắc Chính cũng chỉ là giận cá chém thớt mà thôi, lửa giận chính thức chuyển lên người kia.
Người kia chỉ cần ra tay đơn giản đã làm cho mây mưa bất thường có kết quả như vậy, mặc dù tất cả đều không có tì vết, giống như người kia căn bản không liên quan, thế nhưng nếu như không phải người kia tiến lên thúc đẩy, sự việc không rơi vào hoàn cảnh này.
- Loại người không ra gì. Sầm Vật Cương thầm mắng một câu, sau đó giống như thoải mái hơn một chút. Lão cầm lấy điện thoại định gọi đi, lúc này điện thoại chợt vang lên.
Bên kia vang lên giọng nói của Vương Tử Quân: - Bí thư, tôi là Vương Tử Quân, bây giờ anh có thời gian không? Tôi có chuyện muốn nói với anh.
Sầm Vật Cương có chút trầm ngâm, sau đó thản nhiên nói: - Tôi hôm nay cũng không đi đâu, anh đến phòng của tôi đi.
Sầm Vật Cương đặt điện thoại xuống mà cũng không tiếp tục gọi điện thoại đi, lão khẽ đi lại vài bước trong phòng làm việc của mình. Sau khi lão đi đến ngồi trên ghế sau bàn làm việc thì gương mặt đã trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Bao nhiêu năm qua Sầm Vật Cương luôn cảm thấy mình đối mặt với bất kỳ vấn đề gì cũng cực kỳ tiêu sái tự nhiên, thế nhưng hôm nay ngồi đây chờ đợi Vương Tử Quân đi đến, ý nghĩ đầu tiên là mình ngồi trên chiếc ghế ngày hôm nay cũng không được tràn đầy tự tin giống như dĩ vãng. Lão không thể nào công báo với tất cả thiên hạ: Tôi là lãnh đạo đứng đầu, các anh phải nghe lời tôi, kể cả Vương Tử Quân cũng phải như vậy.
Sầm Vật Cương khẽ cười, lão cầm ly trà trước mặt lên uống một ngụm. Có lẽ là trà đã rót ra khá lâu, lúc này uống vào miệng căn bản không còn độ nóng như ban đầu.
Sau khi uống hết ly nước trà nguội thì Sầm Vật Cương chợt sinh ra cảm giác khó chịu. Lão cầm một phần văn kiện lên xem, thế nhưng hai mắt lại có vẻ hơi mỏi. Lão buông văn kiện ra, thuận tay cầm lấy chiếc kính đặt bên phía tay trái, thế nhưng sau khi mở hộp kính ra, lão lại đặt kính xuống.
Nếu mình đeo kính lão, không phải càng tỏ ra yếu thế với người kia sao? Trong đầu Sầm Vật Cương lóe lên ý nghĩ như vậy, thế là cũng không đeo kính, lại cố gắng bày ra bộ dạng đang chú tâm xem xét văn kiện.
Khi Sầm Vật Cương miễn cưỡng đọc được một nửa văn kiện, lúc này tiếng gõ cửa vang lên. Lão nói một câu mời vào, Vương Tử Quân ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào trong phòng. Vương Tử Quân mặc tây trang màu tím, nhìn qua căn bản cực kỳ trưởng thành chín chắn, lại làm cho người ta sinh ra cảm giác cực kỳ tinh thần.
Sầm Vật Cương nhìn bộ dạng của Vương Tử Quân mà không khỏi thầm cảm thán, tuổi trẻ là quá tốt. Thế nhưng ngay sau đó lão lại cảm thấy có chút bi ai, lúc này mình và người đàn ông trẻ tuổi kia có địa vị hầu như ngang hàng nhau.
Sầm Vật Cương chậm rãi đứng lên khỏi ghế sa lông, lão tiến lên đón Vương Tử Quân. Sau khi hai bên nói vài câu theo đúng lễ nghi, Sầm Vật Cương và Vương Tử Quân ngồi xuống ghế sa lông. Thư ký đi vào châm trà và đi ra ngoài, Vương Tử Quân chợt lên tiếng: - Bí thư Sầm, có chuyện tôi cần kiểm điểm với ngài.
- Sao? Có chuyện gì mà chủ tịch anh phải kiểm điểm? Hai ngày qua phía ủy ban nhân dân tỉnh công tác rất tốt, tôi còn nhận được lời khen ngợi của lãnh đạo trung ương. Sầm Vật Cương nói đến đây thì vỗ trán nói: - À, tôi còn quên một việc, hai ngày trước phía lãnh đạo cục thể thao có gọi điện thoại đến, nói là lãnh đạo căn bản tỏ ra tán thưởng với sắp xếp lễ khai mạc và bế mạc đơn giản và có ấn tượng của tỉnh Mật Đông.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Sầm Vật Cương, hắn biết Sầm Vật Cương hiểu mình đang định nói gì. Thế nhưng nếu như lúc này Sầm Vật Cương không chịu mở miệng, hắn cũng phải cho bí thư chút thể diện. Sau khi nói với Sầm Vật Cương vài câu về phương diện tổ chức đại hội thể dục thể thao, hắn trầm giọng nói: - Bí thư Sầm, phía ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đã tiến hành thông báo với tôi về tình huống của đồng chí Tề Quốc Giáp, tôi cũng không ngờ đồng chí này căn bản lại biến chất như vậy.
- Đây là anh ấy tự làm tự chịu, ai làm việc tì phải trả giá cho những gì mình từng làm. Sầm Vật Cương nói với gương mặt ngưng tụ, giọng điệu có vài phần lạnh lùng.
Vương Tử Quân gật đầu nói: - Bí thư nói rất đúng, đối với những người thế này thì chúng ta không nên thương hại, không thể thả lỏng, nhất định phải xử lý nghiêm túc.
- Lần này tôi đến là để kiểm điểm với bí thư, khi đó tôi đề cử đồng chí Tề Quốc Giáp, tôi cảm thấy anh ấy công tác rất tốt, cho ra không ít thành tích, không ngờ anh ấy lại làm ra những chuyện như vậy. Vương Tử Quân nói bằng giọng điệu cực kỳ thành khẩn, thế nhưng lời này lọt vào tai lại làm cho Sầm Vật Cương cảm thấy chói tai. Sầm Vật Cương là người thông minh, lão nào không biết nhân quả của sự kiện này? Hành động đuổi sói nuốt hổ của anh chẳng lẽ người ta còn không nhìn ra được sao?
Chỉ sợ tất cả mọi người cũng nhìn thấy rõ ràng, thế nhưng những thứ rõ ràng như vậy căn bản lại không ai dám xác định. Trong đầu Sầm Vật Cương lóe lên vài ý nghĩ, lão trầm ngâm giây lát rồi mới nói với Vương Tử Quân: - Nhân tâm khác biệt, căn bản không giống nhau, khi chúng ta phân công công tác thì căn bản cũng khó tránh khỏi cạm bẫy, ai cũng khó tránh khỏi phương diện này. Chủ tịch Tử Quân cũng không nên quá đặt nặng trong lòng, sau này rút kinh nghiệm là được.
Sầm Vật Cương nói đến đây thì nở nụ cười tự giễu: - Tuy tôi tự nhận có khả năng biết người hiểu người, thế nhưng cũng không phải chưa từng nhìn lầm, có một vài người bề ngoài biểu hiện rất tốt thế nhưng bên trong thì ngược lại, sao có thể nhìn thấy rõ ràng cho được?
Vương Tử Quân cười cười mà không nói gì thêm, hắn có thể nghe rõ những câu oán hận trong lời nói của Sầm Vật Cương. Nhưng sự việc đã đến trình độ này, Vương Tử Quân căn bản cũng không hàm hồ.
Hai người trò chuyện thêm giây lát, chợt nghe Sầm Vật Cương nói: - Chủ tịch Tử Quân, tôi nghe nói vài ngày trước sở tài nguyên môi trường đã cho ra thông báo yêu cầu hơn hai mươi xí nghiệp ngừng kinh doanh để chỉnh đốn phải không?
Sầm Vật Cương dẫn chủ đề đến phương diện công tác, vẻ mặt Vương Tử Quân căn bản là thả lỏng hơn: - Đúng vậy, bí thư Sầm, hai mươi xí nghiệp này căn bản là không hợp cách, thậm chí có những xí nghiệp căn bản không thèm quan tâm đến môi trường. Vì tăng cường khả năng thống trị với những xí nghiệp này, khi chủ tịch Lôi xử lý công tác đã trưng cầu ý kiến của tôi, tôi cũng đã khen ngợi cách làm của bọn họ.
- À, bảo vệ môi trường là công tác cực kỳ đúng đắn, cũng nên xử lý thật nghiêm những xí nghiệp không tuân thủ yêu cầu với mội trường. Sầm Vật Cương uống một hớp nước rồi trầm ngâm giây lát, sau đó nói: - Nhưng phát triển kinh tế cũng là vấn đề quan trọng nhất, đặc biệt là đã qua nửa năm, nhiệm vụ nửa năm còn lại cũng phải làm cho tốt.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt có vài phần gầy gò của Sầm Vật Cương, trong lúc tiếp xúc thì hắn biết Sầm Vật Cương căn bản không có quá nhiều tư tâm cho cá nhân. Nhưng xuất phát điểm tư duy của người này khác biệt với mình, chẳng qua luôn nghĩ đến sự phát triển của Mật Đông.
- Bí thư Sầm, bây giờ chúng ta đang cố gắng đẩy mạnh điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, cố gắng đưa những xí nghiệp ô nhiễm, hao tổn năng lượng, thành phẩm cao ra khỏi Mật Đông, giảm thấp tỉ lệ phần trăm trong kết cấu sản nghiệp ở Mật Đông. Chỉ như vậy thì kinh tế Mật Đông mới phát triển mạnh khỏe và nhanh chóng được. Vương Tử Quân cố gắng suy xét rồi lên tiếng: - Trong quá trình này sẽ ảnh hưởng đến tốc độ phát triển kinh tế của Mật Đông, thế nhưng tôi cảm thấy những ảnh hưởng như vậy là đáng giá.
- Điều chỉnh kết cấu kinh tế là quan trọng, đây cũng là con đường mà Mật Đông cần phải đi. Thế nhưng điều chỉnh cần làm từng bước một, phải cho ra quy hoạch thật tốt, dù sao thì béo tốt cũng không phải ăn nhiều trong một ngày, chủ tịch anh nói xem có đúng không? Sầm Vật Cương nói đến câu sau cùng thì cố ý dùng lời dí dỏm, làm cho bầu không khí trong phòng thoải mái hơn một chút.
Vương Tử Quân tuy không thấy lời nói đó có gì đáng buồn cười, thế nhưng hắn vẫn nể mặt Sầm Vật Cương mà nở nụ cười, sau đó mới nói: - Bí thư nói rất đúng, chúng ta nên làm từng bước một.
Bầu không khí trong phòng khá ngưng trọng, thế nhưng dù là Vương Tử Quân hay Sầm Vật Cương đều hiểu: Hai người căn bản không thể nào thuyết phục được đối phương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...