Bí Thư Trùng Sinh

Làm chủ nhiệm văn phòng thế nên người này cực kỳ ghi nhớ lời dạy bảo của Tề Quốc Giáp, hơn nữa luôn bội phục lòng dạ hào sảng của lãnh đạo. Lúc này biểu ngữ viết sai thì anh chỉ cần nói tôi sửa chữa lại là được, vì sao lãnh đạo lại nổi giận như vậy? Nhưng bây gời thì Tề Quốc Giáp căn bản là không nhịn được.

Hai ngày qua trong mắt người ngoài thì Tề Quốc Giáp căn bản là cực kỳ phúc đức. Tuy thượng cấp còn chưa cho ra bất kỳ ý kiến nào trả lời tỉnh ủy Mật Đông, thế nhưng hầu như có vài thông tin được truyền ra. Trong đó đáng chú ý nhất chính là Tề Quốc Giáp căn bản có sức cạnh tranh mạnh mẽ hơn Bạch Vũ Tân ở vị trí phó chủ tịch tỉnh.

Dù sao thì Tề Quốc Giáp cũng là lãnh đạo chủ quản khối giao thông công chánh trong tỉnh Mật Đông, lại có được nhiều thành tích, căn bản là có lực lượng mạnh mẽ hơn Bạch Vũ Tân.

Nhưng khi mà những tin đồn kia ngày càng nhiều thì Tề Quốc Giáp càng khó chịu. Hắn biết rõ tình cảnh của mình hiện tại, càng hiểu Bạch Vũ Tân kia là ai. Trong quan trường người và người cạnh tranh với nhau rất khốc liệt, xe của anh chiếm được vị trí thì xe người ta sẽ phải đứng nhìn. Con người giống như chen chúc nhau trên con đường đông đúc, vĩnh viễn vẫn là quy trình chờ xe, lên xe, sau đó chạy đến vị trì mà mình mơ ước. Tề Quốc Giáp biết rõ Bạch Vũ Tân căn bản nhớ nhung quá lâu với vị trí phó chủ tịch tỉnh, căn bản giống như một người đã chờ tàu quá lâu đi rồi.

Lần này Bạch Vũ Tân được đề cử làm phó chủ tịch tỉnh, căn bản là khá may mắn, sau một thời gian chờ đợi khổ sở thì xem như có thể leo lên trực thăng bỏ đi mà không cần đi tàu. Thế nhưng nửa đường lại xuất hiện một Tề Quốc Giáp, điều này làm cho Bạch Vũ Tân mất đi vài phần cơ hội chiến thắng. Đặc biệt đây là cơ hội để Bạch Vũ Tân tiến lên, có ai cam lòng bỏ qua cơ hội tiến lên của mình, có người nào tình nguyện để người ta tiến lên cướp mất thứ mình yêu mến? Chính mình lại không tiến lên giành giật cơ chứ?

Tề Quốc Giáp hiểu rõ điều này nhưng căn bản không thể nào làm gì hơn được.


Trong đầu Tề Quốc Giáp lóe lên vài ý nghĩ, hắn không khỏi cảm thấy mình rất oan, chính hắn cũng biết rõ lần này nhiều sự việc không hay sẽ tìm đến mình.

Khi Tề Quốc Giáp đang trầm ngâm thì chợt nghe thấy có người nói: - Giám đốc Tề, anh đứng chỗ này làm gì? Có phải đang muốn cho ra biểu hiện thâm trầm hay không?

Thường Già Quân có chút sững sốt, hắn quay đầu nhìn người vừa nói chuyện với mình, chợt thấy người đó chính là Miêu Dược Hổ. Trước kia Tề Quốc Giáp có quan hệ không tệ với Miêu Dược Hổ, hai người ở chung với nhau thường nói ra những lời vui đùa không giới hạn. Nhưng bây giờ sau khi nghe Miêu Dược Hổ nói với mình như vậy, Tề Quốc Giáp trầm ngâm giây lát rồi mới nói: - Chào chủ tịch Dược Hổ.

Miêu Dược Hổ vỗ vỗ lên vai của Tề Quốc Giáp, sau đó hắn cười hì hì nói: - Anh Tề ơi là anh Tề, anh thật sự không phải là bạn chí cốt, có phải là sắp tiến lên làm phó chủ tịch tỉnh thì xem thường tôi không? Tôi nói cho anh biết, chỉ cần anh nói một tiếng, tôi sẽ đi ngay.

- Ha ha, anh nói đi đâu vậy? Tề Quốc Giáp miễn cưỡng cười một tiếng rồi đánh ngược câu nói của Miêu Dược Hổ quay về.

Miêu Dược Hổ cũng không biết Tề Quốc Giáp đang ưu sầu vì vấn đề gì, trong mắt hắn thì Tề Quốc Giáp lần này rõ ràng là quá xuân phong đắc ý. Dù sao thì trong tỉnh có quá nhiều cán bộ cấp giám đốc sở, người được đề cử lên làm phó chủ tịch tỉnh lại có phần thắng rất lớn chỉ có thể là Tề Quốc Giáp và Bạch Vũ Tân.

- Anh Tề, nhân thời gian này anh còn chưa thể tiến lên, tôi tranh thủ nói chuyện tùy ý với anh một chút, nếu không chờ khi anh tiến lên làm phó chủ tịch tỉnh, khi đó tôi căn bản phải đứng nghiêm nghỉ trước mặt anh rồi. Miêu Dược Hổ nói rồi cười cười với Tề Quốc Giáp: - Hôm nay bí thư Đồ của chúng tôi không đến được, anh ấy nhờ tôi kính ngài vài ly, cám ơn ngài đã giúp đỡ cho thành phố Linh Long chúng tôi.

Tề Quốc Giáp chợt lóe lên vài ý nghĩ, một cảm giác đau đớn bùng lên trong lòng. Hắn biết rõ vì sao mình rơi vào tình huống này, thế nhưng bây giờ hắn có nổi khổ không nói nên lời.

Hai phút sau những người cần đến tham gia đều đã lục tục xuất hiện, thế là Tề Quốc Giáp nhanh chóng trở nên bận rộn.


Trong lúc bận rộn Tề Quốc Giáp càng chú ý về phía cổng, đợi chiếc xe số 2 tỉnh ủy xuất hiện. Nhưng ông trời hôm nay giống như đối nghịch với hắn, khi hắn chờ đợi đổ mồ hôi ròng ròng thì chiếc xe của Vương Tử Quân còn chưa xuất hiện.

Khi Tề Quốc Giáp cảm thấy nôn nóng bất an thì xe của Vương Tử Quân chậm rãi xuất hiện trong mắt hắn. Khi xe còn chưa dừng lại ổn định, hắn nhanh chóng chạy đến mở cửa xe cho Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nở nụ cười vui vẻ nhìn Tề Quốc Giáp, khi Tề Quốc Giáp đang do dự có nên xòe tay ra hay không, lúc này Vương Tử Quân đã chủ động đưa tay ra bắt chặt tay Tề Quốc Giáp rồi nói: - Giám đốc Tề, anh vất vả rồi.

- Chủ tịch, trước nay tôi đều không dám lười biếng với những lời dặn dò của anh. Mặc dù biết những câu nói của mình chỉ có chút tác dụng trước mặt Vương Tử Quân, thế nhưng hắn vẫn phải nói ra những lời trung thành tận tâm như vậy.

Vương Tử Quân mỉm cười đi về phía trước, Tề Quốc Giáp sao có thể bỏ qua cơ hội đi đến giải thích với Vương Tử Quân, hắn nhanh chóng trầm giọng nói: - Chủ tịch Vương, còn một lúc nửa mới bắt đầu nghi thức, tôi có chút chuyện cần báo cáo với ngài.

Tề Quốc Giáp nói xong thi dùng ánh mắt chờ mong nhìn Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân cũng không cho Tề Quốc Giáp thất vọng, hắn híp mắt lại rồi cười nói: - Vậy chúng ta tâm sự một chút.


Sau khi đuổi viên chủ nhiệm văn phòng luôn đi theo sau lưng mình, Tề Quốc Giáp tự mình rót trà mời Vương Tử Quân, sau đó mới trầm giọng nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, có chuyện tôi cần phải trọng điểm nhận kiểm điểm với ngài, đó là tôi không làm tốt công tác ở hạng mục đường cao tốc Rừng Dịch, thế nên làm trệch hướng yêu cầu của ủy ban nhân dân tỉnh.

Vương Tử Quân cười cười khoát tay áo nói với Tề Quốc Giáp: - Giám đốc Tề, công tác khó tránh khỏi sai lầm, ai cũng không thể nói sau bao năm công tác không phạm phải một sai lầm. Chỉ cần chúng ta lấy đó làm gương, ngăn chặn sự việc tiếp tục phát sinh là được.

Tề Quốc Giáp nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, hắn cắn răng trầm giọng nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, cảm ơn ngài đã hiểu, thế nhưng tôi cảm thấy tư tưởng giác ngộ của mình còn chưa đủ, căn bản có chênh lệch không nhỏ với bí thư Bạch, vì vậy tôi muốn rút khỏi cạnh tranh lần này, kính mong chủ tịch Vương giúp đỡ.

Vương Tử Quân cũng không nói lời nào, hắn nhìn chằm chằm vào Tề Quốc Giáp. Dưới ánh mắt của Vương Tử Quân thì Tề Quốc Giáp muốn mình có biểu hiện ung dung một chút, thế nhưng đáng tiếc là hắn quá chột dạ, căn bản không thể cản được sự bất an trong lòng.

Khi Tề Quốc Giáp cảm thấy hô hấp có chút nặng nề, lúc này Vương Tử Quân mới vỗ vỗ lên vai của hắn. Tuy Vương Tử Quân vỗ lên không mạnh, thế nhưng làm cho Tề Quốc Giáp cực kỳ căng thẳng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui