Bí Thư Trùng Sinh

- Triều lên thấy rộng hai bờ, cánh buồm thuận gió phất phơ giữa dòng(Thơ Thứ Bắc Cố Sơn Hạ của Vương Loan), phát triển là xu thế không thể dừng lại, không có thời gian dừng lại truy đuổi và vượt qua. Hôm nay Mật Đông đứng ở trên một lịch sử mới, phải có những hành vi đổi mới, động tác mới. Tôi tin tưởng chỉ cần nhân dân Mật Đông một lòng, cùng chung chí hướng thì mọi sự sẽ thành công, chúng ta cùng nhau ra sức khai thác, như vậy sẽ tạo ra một Mật Đông hài hòa và phát triển... Khi âm thanh kiên định này vang lên thì tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy, Vương Tử Quân ở trên đài chủ tịch thật sự sinh ra xu thế áp đảo quần hùng, thiên quân vạn mã. Văn Thành Đồ nhìn thấy đám người ở bên dưới hai mắt lấp lánh, ai cũng nhìn lên đài như nhìn mặt trời buổi ban mai, tình cảm bùng phát mãnh liệt, hào quang tỏa ra khắp bốn phía.

- Bố, chủ tịch Vương là người cực kỳ giỏi diễn thuyết, đáng tiếc là hôm nay con được chủ biên cho đi phỏng vấn ban thanh niên lập nghiệp, căn bản không có thời gian đến trường đại học Rừng Mật. Nếu như có thể được tự mình nghe chủ tịch Vương diễn thuyết, như vậy sẽ là một việc hạnh phúc thế nào đây nữa. Văn Ngư Nhi nâng một ly nước trái cây lên, nàng ngồi xuống ghế sa lông uống nước thỏa thích, sau đó cũng không quên nhìn lên tivi cười nói với Văn Thành Đồ.

Văn Thành Đồ chợt nhíu mày, không khỏi nhìn gương mặt trẻ tuổi xuất hiện trên tivi. Vương Tử Quân nói chuyện thân thiết với các đại biểu sinh viên, bộ dạng kia, vẻ mặt kia giống như một quốc vương đang đi thăm dò lãnh địa của mình, liên tục làm cho nhân dân vui vẻ, làm cho Văn Thành Đồ cảm thấy phản cảm.

- Ôi, tiếc là con bị chủ biên phái đi đưa tin về những thành tích của ban lập nghiệp thanh niên. Bố xem, bây giờ nhìn chủ tịch Vương diễn thuyết thì rõ ràng thấy thú vị hơn nhiều, xem ra con đã bỏ qua một cơ hội tốt rồi. Văn Ngư Nhi cũng không quan tâm đến biểu hiện của bố mình, nàng vẫn lên tiếng với nội dung như trước.

Văn Thành Đồ nhìn bộ dạng ngây thơ của con gái, hắn thở dài một hơi, cố gắng áp chế bất mãn trong lòng mà dùng giọng bình hòa nói: - Chỉ là một cuộc diễn thuyết mà thôi, không cần phải quá sùng bái người ta như vậy.

- Sùng bái người ta thì sao? Bố không đi ra ngoài mà hỏi xem có bao nhiêu người coi chủ tịch Vương Tử Quân là thần tượng? Một người đồng sự của con còn nói, nếu như để cho Vương Tử Quân tiến lên làm bí thư tỉnh ủy, chắc chắn sẽ mạnh hơn Sầm Vật Cương rất nhiều. Văn Ngư Nhi vừa nói vừa uống nước trái cây, bộ dạng giống như đang chỉ điểm giang sơn.


- Bốp. Văn Thành Đồ vỗ tay thật mạnh lên bàn trà rồi đưa mắt nhìn bộ dạng rung đùi đắc ý của con gái, lại trầm giọng nói: - Ai nói với con những lời như vậy? Bố nói cho con biết, mặc kệ bên ngoài đánh giá bí thư Sầm và chủ tịch Vương như thế nào, con cũng không được truyền tin bậy bạ, có hiểu không?

Văn Ngư Nhi nhìn bộ dạng nghiêm khắc của bố thì không khỏi ngây người. Nàng không ngờ trước nay mình có nói thế nào ở nhà cũng được bố sủng ái yêu thương, chưa bao giờ bị nói lớn tiếng, thế nhưng bây giờ nàng chỉ dùng giọng cảm khái nói một câu, không ngờ bố mình lại kích động như vậy. Lúc này nàng không khỏi cảm thấy uất ức đến mức sắp rơi nước mắt: - Không nói thì không nói, có ai muốn nói đâu chứ?

- Anh Văn, có chuyện gì thì anh cứ từ từ rồi hãy nói, Ngư Nhi bây giờ đã lớn rồi, anh sao lại nghiêm khắc với nó như vậy? Vợ của Văn Thành Đồ là Lương Ấu Phương từ trong nhà bếp đi ra dùng giọng oán trách nói.

Văn Thành Đồ lúc này cũng cảm thấy mình có hơi nghiêm khắc với con gái, thế nhưng điều này cũng không có gì là quá lạ lẫm, vì gần đây hắn chỉ cần nghe thấy cái tên Vương Tử Quân là giống như có tảng đá chặn trong lòng vậy.

- Được rồi, tôi biết rồi. Văn Thành Đồ phất tay với vợ, sau đó đứng lên đi vào trong phòng làm việc. Văn Thành Đồ hút một hơi thuốc, sau đó tiện tay cầm một phần văn kiện trên bàn lên xem. Nhưng khi vừa mới xem phần mở đầu thì hai hàng chân mày của hắn đã nhíu lại.

Nội dung của văn kiện này rất đơn giản thế nhưng nhìn qua lại cực kỳ chướng mắt, bên trên là thông báo về việc nhận chức bí thư thị ủy Thanh Chuyên của Phùng Vũ Trách.


Văn Thành Đồ quăng văn kiện này lên mặt bàn, hắn lại nhíu mày thật chặt. Chỉ cần nhìn lướt qua văn kiện kia thì hắn căn bản đã hiểu được nội dung của nó. Tuy phần văn kiện kia có bổ nhiệm bảy tám người, thế nhưng quan trọng nhất vẫn là Phùng Vũ Trách tiến lên làm bí thư thị ủy Thanh Chuyên, Tần Hoài Chung là chủ tịch thành phố Thanh Chuyên.

Văn bản bổ nhiệm này được cho ra làm cho Văn Thành Đồ căn bản là mất hết mặt mũi. Tuy người bình thường căn bản là không biết quá nhiều, thế nhưng những cán bộ trên cấp sở có ai không biết là mình nhúng tay vào vụ này?

Sầm Vật Cương là người biết thời biết thế, nhanh chóng thuận theo ý kiến của mình, nhưng cuối cùng dưới sự cường thế của Vương Tử Quân thì Sầm Vật Cương chọn phương án thỏa hiệp.

Kết quả thỏa hiệp cực kỳ có lợi cho Vương Tử Quân, lại vô hại với Sầm Vật Cương. Điểm chết người chính là người thỏa hiệp với Vương Tử Quân là Sầm Vật Cương, mọi người lại coi Văn Thành Đồ là đối tượng bị giễu cợt.

Vì sao lại như vậy? Văn Thành Đồ hiểu rất rõ, đó là vì mình còn chưa đứng vững bàn chân ở Mật Đông, còn Sầm Vật Cương lại là người nhất ngôn cửu đỉnh ở Mật Đông.

Có Vương Tử Quân và Sầm Vật Cương ở Mật Đông thì ngày nổi danh của Văn Thành Đồ là rất xa.


Văn Thành Đồ thầm cảm khái, hắn lại cảm thấy đau xót. Khi hắn cảm thấy bàn tay mình có chút bỏng rát, không khỏi nhìn xuống, điếu thuốc đã cháy đến bên cạnh ngón tay.

Văn Thành Đồ cảm thấy đau tay nhưng nhức lòng, hắn không khỏi dụi tàn thuốc vào gạt tàn. Hắn giống như nghĩ đến điều gì đó, thế là không khỏi nói khẽ: - Nếu như chủ tịch Vương làm bí thư tỉnh ủy, như vậy nhất định sẽ làm tốt hơn cả Sầm Vật Cương sao?

- Chủ tịch Vương, tôi đã xem qua bài diễn thuyết của ngài vào ngày hôm qua, một ông lão như tôi cũng không khỏi không vỗ tay khen ngợi. Khi Vương Tử Quân đang luyện tập thể dục buổi sáng thì một lão lãnh đạo đứng cách đó không xa nói.

Vương Tử Quân mỉm cười nói hai câu khiêm tốn với lời khen ngợi của lão lãnh đạo, thế nhưng thật lòng thì hắn cũng rất coi trọng buổi diễn thuyết hôm qua của mình.

Ngày hôm qua Vương Tử Quân đồng ý tham gia hội nghị, vốn là phát biểu vài lời, thế nhưng khi nhìn những gương mặt sinh viên tràn đầy thanh xuân và phấn chấn tinh thần, hắn không nhịn được phải cho ra những lời diễn thuyết như vậy.

Vương Tử Quân lên tiếng diễn thuyết vốn chỉ có ý nghĩ kích lệ những sinh viên kia ý thức được xã hội cạnh tranh dữ dội ở bên ngoài và cuộc sống khó khăn, để những người này ưỡn ngực đi nhanh về phía trước. Hắn không ngờ chương trình hội nghị lại được đài truyền hình tiếp sóng, thế là bài diễn thuyết được truyền lưu khắp tỉnh Mật Đông.

- Hì hì, chủ tịch Tử Quân anh cũng đừng khiêm nhường, tôi nghe những lời diễn thuyết của anh mà niềm tin tăng lên gấp đôi. Lão lãnh đạo nói rồi lại cười: - Chủ tịch Tử Quân nói rất hay, nếu có thể đạt đến phương diện lời nói và hành động cùng hợp nhất thì quá tốt.


Vương Tử Quân khẽ gật đầu với lão lãnh đạo, xem như tiến hành đáp lại những lời khuyến khích của lãnh đạo.

Đầu mùa xuân làm cho khu nhà thường ủy tỉnh ủy như tranh vẽ, chim hót vang trời, tập thể dục buổi sáng căn bản là một nội dung hoạt động của Vương Tử Quân. Sau khi chào tạm biệt lão lãnh đạo, Vương Tử Quân đi theo hướng về phía tây, hắn còn chưa đi ra khỏi công viên thì nghe thấy có người chào hỏi: - Chủ tịch Tử Quân, ngày hôm qua tôi thấy anh diễn thuyết ở hội trường của trường đại học Rừng Mật, anh nói rất hay, Ngư Nhi nhà tôi cực kỳ bội phục anh. Nó nói nếu như biết rõ hôm qua anh có bài diễn thuyết như vậy, nó cũng không chịu đi nơi khác phỏng vấn.

Văn Thành Đồ mỉm cười giống như một người bạn lâu ngày không gặp, thế nhưng Vương Tử Quân là người có nhiều lần liên hệ với Văn Thành Đồ, hắn biết rõ đôi khi tâm tư của người này cũng không giống như những gì biểu hiện trêm gương mặt.

Nhưng Vương Tử Quân vẫn phải mỉm cười nói với Văn Thành Đồ: - Bí thư Văn, tôi chỉ là nói bừa mà thôi, chỉ là vài lời khích lệ với thanh niên, cũng không thể nói là diễn thuyết.

- Ha ha ha, chủ tịch Vương, quá khiêm tốn lại chính là kiêu ngạo đấy. Văn Thành Đồ giống như gặp lại bạn cũ, tỏ ra cực kỳ cởi mở: - Theo tôi được biết thì bây giờ có nhiều thanh niên xem anh là thần tượng, đây chính là một thành tích khó có được.

Lúc này Vương Tử Quân cũng không tiếp tục nói này nọ với Văn Thành Đồ, chỉ cười cười không lên tiếng. Văn Thành Đồ cười nói: - Chủ tịch Tử Quân, anh cũng không xa lạ gì Ngư Nhi nhà tôi, nha đầu kia căn bản có một ý nghĩ vĩ đại, chính là muốn xin chữ ký của anh, thế nhưng tôi lại là người phải ra mặt.

- Ngư Nhi là một cô gái tài hoa. Vương Tử Quân khoát tay áo nói: - Nhưng phương diện xin chữ ký thì thôi bỏ đi, bí thư Văn, bây giờ cũng không còn sớm nữa, tôi đi trước đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui